Ngoại truyện 7_Xuân ra hoa, thu kết quả (2)
★ Why_Taeyeon
Xem hoài nghe hoài mà không chán. Mỗi tội không hợp gu dân Hàn nên view tăng chậm rì.
Tăng view cho Taengoo, SONEs cố lên. Hwaiting !
----------------------------------------------------
Ngày hôm sau khi ngồi trên bàn cơm nhà trưởng thôn, Tiffany mới hiểu được, Park Chanyeol là sẵn lòng ở lại, khó trách trưởng thôn vẫn luôn cười đến không khép miệng vào được. Trưởng thôn giới thiệu hai người với nhau, rồi mới bắt đầu bữa ăn, đều là mấy món rau dưa đạm bạc, có điều cô cũng không bận tâm lắm.
Park Chanyeol cũng nói đến nguyên nhân, anh họ anh kết hôn, cho nên anh mới về nhà. Anh cũng không nhắc đến chuyện thực ra anh bị mấy cụ già trong nhà phê bình một trận, còn dọa anh cứ chạy đi bặt vô âm tín nữa thử xem. Mà Park Chanyeol cũng dùng hành động của mình bày tỏ quan điểm của bản thân - thử thì thử.
Sau khi ăn xong, Park Chanyeol thảo luận với Tiffany, "Lần này tôi mang đến không ít sách tiếng Anh, còn nghĩ chỉ một mình tôi thì không biết làm thế nào. Cô đã đến đây rồi, tôi nghĩ tạm thời cô phụ trách dạy bọn trẻ tiếng Anh đi, thứ này thật sự phải nắm chắc từ bé."
Tiffany cũng không có ý phản đối, "Vậy để tôi thử xem !" (khoản này anh khỏi phải lo, fany mà lị)
Cảm giác thử xem tương đối tồi, đám trẻ ở đây không có nửa điểm có nền tảng tiếng Anh, phát âm không chuẩn, vốn cô định nói mấy từ đơn đơn giản, nhưng sự mê man trong mắt những đứa trẻ này làm cô rất tổn thương, mà Park Chanyeol thì đứng phía cuối lớp học nghe cô giảng bài, đợi đến lúc tan học Park Chanyeol mới đi đến trước mặt cô.
"Vì cái lợi trước mắt như thế này thì không thể làm gì được." Anh lật những tờ ghi kí hiệu phiên âm, "Còn chưa học bò thì sao có thể bắt đầu đi ?"
Tiffany tiếp thu lời dạy gật đầu, trong lòng có chút oán thầm, kì thật bộ dạng anh nhìn chẳng giống thầy giáo một tí nào. Tuy rằng cô không phân biệt được các nhãn hiệu, nhưng cũng biết được quần áo trên người anh chẳng hề rẻ tẹo nào, chắc hẳn gia thế rất tốt. Có điều cô đã không còn giống mấy cô gái trẻ hay mơ mộng nữa rồi, nếu năm năm trước cô thấy Park Chanyeol, cô còn có thể YY một chút, chờ đến hiện tại cô đã chẳng có chút cảm giác nào nữa, điều duy nhất cô biết được giới tính của anh ta là nam và anh ta nhỏ tuổi hơn mình, thật tổn thương lòng tự trọng mà !
Trên lớp cô bắt đầu dạy kí hiệu phiên âm, ngày đầu tiên dạy trước 10 kí hiệu, cô bảo bọn trẻ về nhà phải luyện đọc và viết, hôm sau đi học nhất định phải nghe viết. Thời gian còn lại, cô sẽ giảng giải một vài kiến thức tiếng Anh, dùng tiếng Anh giới thiệu nguồn gốc của phố Wall, sau đó dịch lại, từng bước làm bọn trẻ có hứng thú với tiếng Anh.
Tiffany chỉ phụ trách dạy tiếng Anh và Ngữ văn, mà Park Chanyeol phải phụ trách dạy Toán, Lý, Hóa, tuy rằng Lý và Hóa chỉ cần các học sinh lớp lớn học, nhưng vẫn tương đối vất vả. Kì thật giáo dục cho các em lớp bé tương đương với tiểu học, các em lớp lớn tương đương với trung học cơ sở. Những đứa trẻ này phải học tập cho tốt, mới đạt tiêu chuẩn để tham gia kì thi vào cấp ba, chỉ có những đứa trẻ đạt tiêu chuẩn để đi thi thì mới có đủ điều kiện để đi học. Tuy trường trung học phổ thông đó cũng có sự ưu đãi đặc biệt, biết điều kiện ở đây không tốt nên miễn môn tiếng Anh trong kì thi, nhưng Park Chanyeol vẫn cảm thấy phải giúp bọn trẻ hiểu được vài thứ, nếu không đến cấp ba rõ ràng sẽ sinh ra sự chênh lệch với các bạn cùng trang lứa.
Mà sau khi Park Chanyeol lên lớp nói về một vài kiến thức cơ bản xong, anh sẽ nói về một vài đề tài nóng trong xã hội, lúc hào hứng thì cũng để bọn trẻ phát biểu một vài quan điểm, cho nên bầu không khí trong lớp học vẫn nghiêm túc nhưng cũng không kém phần thoải mái.
Chỉ là khi Tiffany nhắc tới Sê-khốp, hơi có chút vất vả, cảm giác đó giống như khi học lịch sử gặp tư tưởng Mác - Lê-nin, không biết nên đánh giá như thế nào, tuy rằng Hàn Quốc vẫn phổ biến chuyện "công vượt qua tội". Cho nên Tiffany đánh giá Sê-khốp dường như cũng không khác lắm, "Thời thế tạo anh hùng, bất luận ngòi bút của Sê-khốp viết gì, chí ít lúc ấy thứ cần thiết chính là ngòi bút của ông chứ không phải là mấy chuyện yêu đương nam nữ, thời đại làm ngòi bút của ông sáng tạo ra phần lớn các nhân vật như người nhện, người dơi vậy á."
Bọn trẻ rất thích nghe câu chuyện này, Tiffany cũng vui vẻ đề cập tới, mở ra tầm nhìn cho chúng, hi vọng tư tưởng của chúng không bị trói buộc.
Kết thúc buổi học, cô cảm thấy mệt muốn chết, nhưng trong lòng có cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, chính là loại thỏa mãn làm người ta muốn ngừng mà không được, giống như cuộc sống nên là như thế. Ở đây có một phòng làm việc nhỏ, bình thường cô lựa chọn ở đó chấm bài, hôm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ là sau khi cô chấm bài xong, Park Chanyeol lại nói với cô một câu.
"Nhìn cô có vẻ rất quen."
Nếu không phải ở nơi thế này, có lẽ cô sẽ cho rằng anh dùng phương thức đó để làm quen, bởi vì cảm giác mà anh tạo ra cho người ta quả thật có chút không trầm ổn được, hơn nữa khi anh cười còn có một loại cảm giác không đứng đắn. Tuy rằng cô biết, rất nhiều cô gái đều say mê dáng vẻ đó của anh.
"Thật á ?"
Cô không quá hứng thú.
Park Chanyeol đứng bên cạnh, lấy tay nâng cằm, khóe miệng nhếch lên: "Cô học Đại học Quốc gia Seoul."
Rất bình tĩnh tự thuật, nhưng Tiffany lại ngẩng đầu nhìn anh, "Đúng vậy."
"Chúng ta thật có duyên."
Cô cảm thấy anh rất quen, rồi lại không biết quen ở đâu, có lẽ là đã từng gặp trong khuôn viên trường. Mà trên thực tế ở Đại học Quốc gia Seoul Park Chanyeol không phải nổi tiếng ở mức bình thường mà trên cả mức bình thường, khắp Đại học Quốc gia Seoul không ai là không biết Park Chanyeol. Tiếc là lúc trước cô chỉ lo giữ lấy tình yêu nhỏ bé của mình, căn bản không có tâm tư nhìn người khác giới khác, ngay cả hứng thú hóng chuyện cũng không có.
Chấm hai quyển sách bài tập cuối cùng xong, vẻ mặt cô mới thoải mái hơn.
"Vậy vì sao cậu muốn tới đây ?"
Anh không có nói lời lớn lao gì, "Chơi chán rồi nên đi tìm niềm vui."
Chanyeol liếc nhìn cô, "Vậy còn cô ?"
"Cậu đoán xem."
"Nghe nói cô chủ động muốn tới đây, hoặc là cãi nhau với bố mẹ, hoặc là thất tình."
Ánh mắt cô sáng lên, cô lại cười, "Sao cậu thông minh vậy, đều đoán đúng rồi."
Anh cũng không để ý xem thật hay giả, thật ra anh cảm thấy thất tình chiếm phần lớn hơn, bởi vì anh luôn cảm thấy con gái khi yêu đương thì giống như kẻ ngốc vậy, ngoại trừ tình yêu thì chẳng nhìn thấy gì nữa, cả ngày chỉ biết giữ chặt đối phương, không có nửa phần nghĩ cho bản thân mình, hơn nữa chỉ số thông minh cũng chẳng ra làm sao. Thật ra anh cũng không phải đoán, chính xác hơn thì anh đã từng gặp cô. Anh vào đại học thì có rất nhiều cô gái vây quanh, lần đó bạn tốt của anh hẹn chơi bóng rổ với một lớp năm ba nào đó, đương nhiên anh phải giúp bạn rồi, trận bóng rổ đó không quyết liệt như trong tưởng tượng. Bởi vì có anh tham gia, cho nên điểm số của đội anh bỏ rất xa đội bạn, lúc anh ném bóng, va chạm với một cầu thủ đội đối phương, anh ngã trên mặt đất, chân bị thương. Vào lúc đó, bên cạnh sân có một nữ sinh hét lên: "Nichkhun cố lên !"
Lúc ấy Park Chanyeol liếc mắt lườm cô, chỉ là đối phương căn bản không có nhìn mình, anh ngồi bên ngoài sân xem cảnh tượng bực mình nhất, điểm của đội anh bị đội đối phương vượt qua, hơn nữa nữ sinh kia còn ở đó hò hét nhiệt tình, anh cảm thấy vô cùng phiền ! (aha, thì ra là gặp rồi à)
Giờ phút này Park Chanyeol có một suy nghĩ rất không tốt đẹp: "Đáng đời ! Ai bảo lúc trước cô hét lớn như vậy, hiện tại bị người ta đá rồi ha !"
Có điều anh cũng không biểu hiện ra ngoài, "Không có cách nào cả, tôi trời sinh đã tương đối thông minh rồi."
"Thật đúng là một con chim công."
Cô liếc mắt nhìn anh, thấy dáng vẻ anh có sức sống như vậy, thật sự có chút hoài nghi mình có phải đã già rồi không ?
Việc dạy học ở đây cũng không có quy định gì, nhưng hai người vẫn tuân theo nguyên tắc học năm ngày nghỉ hai ngày, kì thật được nghỉ thì hai người cũng không có chuyện gì để làm. Thậm chí đáng thương ở chỗ ngay cả người để nói chuyện cũng không có, chỉ là Park Chanyeol không phải một người trầm lặng, điều này làm Tiffany tương đối lấy làm vui vẻ.
Ở đây phong cảnh toàn là núi. Niềm vui lớn nhất của hai người khi nhàn rỗi là đi leo núi, nơi này rất ít khi nhìn thấy người, có thể đứng trên đỉnh núi hét loạn lên, mới đầu cô còn để ý đến chút hình tượng thục nữ, nhưng chỉ lát sau liền lập tức vứt bỏ. Ở đây vốn chẳng có mấy người, thách ai biết là cô đang hét cái quỷ gì, hơn nữa về sau hai người quay về thành phố, chắc chắn ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có, suy nghĩ đó làm lòng cô rất cân bằng, quẩy đi thôi ! (thôi rồi, heo hường mà hét thì chỉ có sập núi. tội chan quá! T_T)
Chanyeol ngậm một ngọn cỏ trong miệng, nằm trên đám cỏ không xa không gần nhìn cô. Dáng vẻ này của anh làm người ta sinh ra một loại ảo giác, anh không quan tâm gì hết, anh không để bụng gì cả, anh sẽ không nổi giận gì đó, tính cách không chịu gò bó này của anh từ bề ngoài thấm vào đến tận xương tủy.
Hiện tại cô cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, con người quả nhiên cần phải phát tiết ra, quá nhiều chuyện để ở trong lòng thì thật sự sẽ thành bệnh mất.
Cô cũng ngồi xuống, hiện tại cũng không còn mất tự nhiên nữa.
"Vì sao cậu đến nơi hoang vu hẻo lánh này ?"
Anh quét mắt liếc cô, vẫn là bộ dạng lơ đễnh đó, "Chơi đủ rồi, đến để suy nghẫm về đời người."
Cô cười nhẹ, từ chối cho ý kiến.
"Cô không tin ?"
Anh nâng mày.
Cô trầm mặc không nói gì.
Anh nghiêm túc mở miệng, ngay cả tư thế cũng thay đổi, từ nằm như vừa rồi chuyển thành ngồi, vẻ mặt nghiêm túc.
"Người giống như tôi, chơi với đủ kiểu người đẹp rồi, ăn đủ những món ăn ngon rồi, thấy đủ loại vũ khí rồi, thật sự rất vô vị, vì thế tự mình tìm sự không thoải mái nên đến đây."
Tiffany đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần, cô thật không xác định được anh nói lời nào là thật lời nào là giả, chỉ là trong chốc lát anh tự nở nụ cười, trên má có hai lúm đồng tiền nhỏ, rất mê người. Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phương xa, bốn phía vẫn là núi, giống như vĩnh viễn đều là núi non vô cùng vô tận.
Cô có phần cảm thán, tới nơi không có người quen này, tuy rằng nán lại lâu thì sẽ mất dần cảm giác xa lạ, nhưng vẫn sẽ cảm thấy rất cô đơn.
Mà rõ ràng nhìn qua anh không phải kiểu người an tĩnh, nhưng thỉnh thoảng cũng thật sự rất yên lặng, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
"Tôi nói đều là thật."
Anh lại mở miệng, chỉ là không nhìn cô, "Thật ra có đôi khi tôi cũng không biết mình muốn gì, tuy rằng chuyện mà tôi thích làm nhất là đối nghịch với người khác, bảo tôi đi hướng Đông thì tôi sẽ đi hướng Tây, tôi sẽ đối nghịch lại."
Ngữ khí này giống như một thiếu niên còn đang trong thời kì phản nghịch, bản thân anh lại nở nụ cười, "Chỉ là hiện tại tôi có phần hiểu được, ai gu, cậy mạnh cái gì, đến cái nơi quỷ quái này, đồ ăn ngon cũng không có, rõ ràng là tự tra tấn dạ dày của mình mà."
Tiffany lại nhìn anh vài lần, thật sự cảm thấy anh giống như một đứa trẻ, suy nghĩ như vậy thì cô càng cảm thấy không thú vị, mỗi ngày đều phải đối mặt với những đứa trẻ này, cũng có chút nhàm chán.
Một lát sau hai người liền trở về, cỏ ở đây rất thâm, hơn nữa còn rất sắc, ít nhất tay cô bị xước mấy chỗ, tuy rằng không lớn, nhưng dù sao cũng cảm thấy đau. Có lẽ cũng chỉ vào lúc này, mới có thể đủ để cảm nhận sâu sắc được, thật sự không có ai ở bên cạnh cô, cô chỉ có duy nhất bản thân mình, chỉ có bản thân mình tự chăm sóc cho mình, hiện thực đó làm cô có phần cảm thán.
Cô nhìn xuống từ trên tầng hai của căn nhà, Park Chanyeol đang cùng chơi ném bao cát với vài đứa trẻ trong thôn, dùng túi vải nhỏ nhét một ít gạo vào rồi khâu lại, làm thành một bao cát, một người bắt, phải bắt được bao ném đến thì mới được. Cô nhìn họ chơi rất vui, thấy cũng có tinh thần.
Đột nhiên Park Chanyeol cầm bao cát vẫy tay với cô, "Xuống dưới cùng chơi đi."
Bọn trẻ cũng nối tiếp nhau gọi cô xuống dưới, cô suy nghĩ một chút rồi thật sự đi xuống.
Đây quả thực là một hoạt động tốn sức, ít nhất cô không chạy qua được mấy đứa trẻ này, đúng là làm người ta buồn bực mà.
Park Chanyeol cười nói với lũ trẻ: "Cô Hwang chạy không nhanh, các con phải nhường cô chứ."
Bọn trẻ đều nở nụ cười, "Chúng con đều nhường rồi ạ, là thầy Park vẫn một mực bắt nạt cô Hwang mà !"
Mọi người vui cười ồn ào.
Park Chanyeol sờ sờ mũi, "Rõ ràng như vậy sao ?"
Bọn trẻ gật đầu đồng loạt.
"Vâng ạ !"
Park Chanyeol tự mình nở nụ cười, lại nhìn thoáng qua Tiffany.
"Thật ra thầy cũng nhường rồi, chỉ là rất không rõ ràng thôi."
Tiffany vô cùng xấu hổ, liếc nhìn họ không nói lời nào.
Park Chanyeol lại nhìn những đứa trẻ này, "Cô Hwang tức giận rồi, các con còn không đi dỗ dành hả."
"Để thầy Park giúp bọn con dỗ ạ."
Tiffany lắc lắc đầu.
"Hi. Cô đâu có giận đâu."
Bọn nhỏ cười vang.
Tiffany nhìn lũ trẻ, đột nhiên cảm thấy dường như cũng rất thú vị, cô và Park Chanyeol đứng ở hai đầu, dùng lực quăng sợi dây thừng được bện lại từ cỏ, bọn trẻ thì nhảy ở giữa. Bọn chúng hò hét rất vui vẻ, điều này làm tâm tình của cô tốt hơn rất nhiều.
Đột nhiên, cô nhìn về phía anh, đúng lúc chống lại ánh mắt của anh, anh không e dè, khóe miệng cong cong lên. Không hiểu sao, vậy mà cô cảm thấy có chút quen thuộc. Suy nghĩ trong đầu cô lòng vòng một chút, tim đập thình thịch. Park Chanyeol, đó không phải là em họ của Park Bo Gum hay sao ?
Hết ngoại truyện 7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro