Chương 2
Vì sợ nên Tiêu Chiến không dám thành thật tự thú mà chọn cách chôn chuyện này vào trong lòng.
Mỗi lần nhìn thấy chỗ ngồi trống đằng sau, Tiêu Chiến luôn cảm thấy rất xấu hổ, âm thầm cầu khẩn cho Vương Nhất Bác nhanh khỏi hẳn. Nhưng vừa nghĩ sau khi cậu ta khỏi hẳn sẽ quay về trường học điều tra thủ phạm thì Tiêu Chiến lại đê tiện cầu khẩn ông trời hãy để cậu ta phục hồi chậm chậm thôi.
Thế là, trong lúc anh còn chưa quyết định được thì một tuần lễ đã trôi qua.
Tiết đầu tiên của sáng hôm nay là thể dục, sau tiếng chuông vào học, tất cả mọi người xuống sân tập hợp. Tiêu Chiến đang đi trên cầu thang thì phát hiện quên chưa để điện thoại di động ở lại lớp. Nếu như bị ông thầy thể dục hắc ám kia phát hiện anh mang điện thoại di động đi học thì nhất định anh sẽ bị phạt chạy năm vòng quanh sân. Để tránh chuyện xui xẻo này, Tiêu Chiến nhanh chóng chạy về phòng học cất điện thoại di động.
Nhưng khi đẩy cửa lớp học ra, Tiêu Chiến giật mình tại chỗ - phòng học đáng lẽ không còn ai lại có một nam sinh đang ngồi bên trong.
Đôi mắt trong veo đen láy, lông mày rậm đẹp lạ thường, cái mũi cao thẳng tuấn tú, đôi môi hơi mỏng mềm mại như nước. Những tia nắng của sáng sớm luồn vào qua cửa sổ, bao phủ toàn thân cậu ta bằng một luồng sáng vàng lung linh tựa như một bức tranh đẹp nhất thế gian.
Đang thưởng thức sắc đẹp, Tiêu Chiến vô tình thoáng nhìn thấy tay trái cậu ta đang quấn vải băng, trong lòng ngay lập tức lạnh toát.
Băng bó... Gãy xương... Vương Nhất Bác!
Người đó là Vương Nhất Bác!
Nhận ra điều kinh khủng này, Tiêu Chiến có tật giật mình lập tức cúi đầu, đang chuẩn bị xoay người đi ra ngoài lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo hỏi: "Cậu là ai?".
Tiêu Chiến tự nhủ trong lòng, phải bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, nghìn vạn lần phải bình tĩnh. Anh hít sâu một hơi, nói: "Tôi... Tôi là học sinh mới chuyển đến tuần trước".
Vương Nhất Bác gật đầu, "Thảo nào chưa từng nhìn thấy cậu".
"À", Tiêu Chiến gắng gượng nhếch miệng, dùng hết sức lực duy trì giọng nói bình tĩnh, "Tiết thể dục bị muộn rồi, tôi đi trước đây".
Nói xong, Tiêu Chiến xoay người, phóng như bay ra ngoài cửa.
Trời ạ, còn ở cùng một chỗ với Vương Nhất Bác nữa thì anh nhất định sẽ bị cảm giác tội lỗi sâu sắc làm tắc thở mất.
Ngay lúc anh xoay người, Vương Nhất Bác từ từ, từ từ nheo mắt lại.
Anh nghĩ, bóng lưng lúc chạy của thằng nhóc này nhìn cực kì quen mắt, giống - con thỏ nhỏ đã đâm phải mình rồi lại sải hai cái chân ngắn nhanh như bay trốn khỏi hiện trường!
Trong nháy mắt, khi Tiêu Chiến đang đi đến cửa phòng, anh bỗng cảm thấy phía sau áo bị níu chặt rồi tiếp đó bị một lực mạnh túm trở về phòng học.
Sau một trận trời đất quay cuồng, anh thấy mình bị ép lên vách tường, còn Vương Nhất Bác đang đứng ngay trước mặt anh, một đôi mắt đen như hắc ngọc thạch đang mạnh mẽ khống chế anh.
Tiêu Chiến hoảng hồn, không chịu nổi sự dày vò trong lòng, hét lớn: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu, hãy tha thứ cho tôi!".
Nghe vậy, mắt Vương Nhất Bác trầm xuống, "Hoá ra cậu đã sớm biết mình là người đâm vào tôi".
Cả người Tiêu Chiến cứng ngắc, lông tơ dựng đứng hết cả lên.
Vương Nhất Bác tiếp tục nói: "Nếu không phải tôi nhận ra thì cậu vẫn còn tiếp tục giả vờ không có chuyện gì xảy ra, đúng không?".
Tiêu Chiến nhắm chặt mắt lại. Tiêu đời, lần này chết chắc rồi!
Vương Nhất Bác nâng cằm anh lên, hỏi từng câu từng chữ một: "Cậu nói xem, tôi nên dạy dỗ cậu thế nào đây hả... con thỏ ngốc?".
"Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý đâm vào cậu". Tiêu Chiến vội vã cầu xin,
"Để bồi thường, tớ có thể đồng ý làm bất cứ chuyện gì".
Vương Nhất Bác nhíu mày, "Thỏ ngốc, cậu nói thật đấy chứ?".
Vì mạng sống, Tiêu Chiến gật đầu như giã tỏi, "Là thật mà! Tôi thề! Có điều tôi lớn hơn cậu 2 tuổi đó.".
Vương Nhất Bác chậm rãi tiến tới gần anh, khóe miệng nở một nụ cười đẹp đến tàn nhẫn, "Đây là anh nói đấy nhé!".
Thấy tình hình này, tim Tiêu Chiến thình thịch một tiếng rồi ngừng đập luôn.
Anh biết, cuộc sống trung học tốt đẹp của mình từ hôm nay trở đi đã chấm hết.
Dự cảm của Tiêu Chiến quả rất chính xác. Để bù lại lỗi lầm của mình, trên cơ bản anh đã trở thành osin của Vương Nhất Bác.
Tiết học nào anh cũng phải nắn nót chép một bản bài học cho cậu ta.
Mỗi lần giữa giờ, anh lại phải vội vàng chạy đi mua nước ngọt có ga cho cậu ta.
Mỗi ngày tan học, anh đều phải quét lớp thay cậu ta.
Nói chung, Tiêu Chiến bây giờ, mỗi ngày đều phải săn đón những hoạt động của Vương Nhất Bác.
Đối với những chuyện này, Tiêu Chiến nghĩ chỉ cần nỗ lực thêm một chút là có thể chịu đựng được. Dù sao mình cũng làm gãy khớp xương của người ta, xấu xa cầu khấn cho tay cậu ta hồi phục chậm, lại còn chết cũng không chịu thừa nhận, giấu giếm đến cùng, đúng là hơi quá đáng.
Thế nhưng, có một vấn đề anh không thể chịu đựng được, đó chính là việc Vương Nhất Bác mỗi ngày lại thay đổi biệt danh cho mình.
Cái gì mà con thỏ ngốc, Thố Thố, Tán Tán đủ các loại, từng tấc từng tấc tùng xẻo lòng tự trọng của anh.
Đang trong lúc ai thán cho số phận của bản thân, Vương Nhất Bác lại cầm bút chọc chọc anh từ đằng sau, dùng ngữ khí không cho phép phản kháng để ra lệnh: "Thỏ ngốc, mau ôm đống sách bài tập số học đến văn phòng cho tôi".
Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói thầm: "Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tôi không ngốc, chỉ là hơi chậm tiêu tí thôi".
"Đừng nói nhiều, mau đi đi". Vương Nhất Bác giục.
Tiêu Chiến nhìn một đống sách bài tập cao ngất trên bục giảng, tiu nghỉu hỏi: "Cậu có phải là cán sự số học đâu, sao phải phụ trách ôm sách bài tập?".
"Tôi không phải, nhưng Luật Quần phải". Vương Nhất Bác cắm đầu xem tạp chí, không thèm ngẩng lên, nói: "Cậu ta có việc đi ra ngoài, cậu dù sao cũng nhàn rỗi, giúp cậu ta đi".
"Thế chẳng lẽ tớ ngoài việc hầu hạ cậu còn phải hầu hạ bạn tốt của cậu nữa à?". Tiêu Chiến bắt đầu có dấu hiệu phản kháng.
"Răng rắc". Vương Nhất Bác khẽ nói: "Còn nhớ rõ tiếng này không?... Răng rắc, răng rắc, răng rắc".
Tiêu Chiến sao có thể không nhớ rõ tiếng xương bị bẻ gãy này chứ, gần đây nó thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của anh.
"Đừng có làm tăng thêm cảm giác tội lỗi của tôi nữa". Tiêu Chiến uể oải gục đầu xuống, chịu thua: "Tôi đi là được chứ gì".
Nói xong, anh cam chịu đi lên trên bục giảng, vất vả ôm lấy chồng sách bài tập còn suýt cao hơn cả mình.
"Tôi về rồi đây". Ngô Luật Quần đặt nước có ga vừa mua lên bàn, mới ngồi xuống đã lập tức nhớ ra: "Đúng rồi, còn phải ôm vở nữa".
Vương Nhất Bác kéo cậu ta, nói: "Yên tâm, tớ đã phái người làm giúp cậu rồi".
"Ai cơ?". Ngô Luật Quần hỏi.
"Đương nhiên là thằng nhóc kia rồi". Vương Nhất Bác giơ một ngón tay chỉ về phía cửa.
Lúc này, Tiêu Chiến đang ôm đống sách bài tập cao như núi, lảo đảo tiến về phía trước, nhìn qua cứ như đang biểu diễn xiếc. Vì bị cản trở tầm nhìn nên anh lại tông thẳng vào khung cửa, đau đến chảy nước mắt.
"Đáng yêu quá". Ngô Luật Quần cười vang.
Vương Nhất Bác rút ánh mắt lại, chậm rãi nói: "Chờ đến khi tay cậu bị anh ta bẻ gãy thì chắc sẽ không nói thế được nữa đâu".
"Đừng nhỏ mọn như vậy". Ngô Luật Quần khuyên nhủ: "Người ta đã xin lỗi rồi, lại còn mỗi ngày lẽo đẽo theo cậu làm thay cậu đủ thứ việc, coi như là chuộc tội rồi mà".
Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, "Nếu không phải tớ nhận ra thì anh ta định sẽ vĩnh viễn giấu giếm hành vi phạm tội, nghĩ đến đấy tớ lại muốn nấu anh ta lên để ăn luôn cho hả dạ".
"Vậy cậu định sẽ hành hạ cậu ấy bao lâu?". Ngô Luật Quần hỏi.
Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, giọng của Lâm Nhan Ngạn đã vang lên bên tai bọn họ: "Các cậu hơi quá đáng rồi, sao lại thông đồng bắt nạt Tiêu Chiến, để một người ôm chồng vở nặng như vậy hả?".
Nói xong, Lâm Nhan Ngạn nhanh nhẹn đi lên giúp đỡ Tiêu Chiến.
Ngô Luật Quần cũng theo sát phía sau, có điều lại nói: "Nhan Ngạn, để tớ giúp cậu".
Nhìn Tiêu Chiến ngoài cửa lớp, đôi mắt sáng như sao của Vương Nhất Bác thoáng loé lên. Anh thì thào trả lời câu hỏi vừa rồi của Ngô Luật Quần: "Đương nhiên là càng lâu càng tốt".
Sau hai tháng ác mộng, Tiêu Chiến mong trăng mong sao, rốt cục cũng mong được đến ngày cổ tay Vương Nhất Bác khỏi hẳn.
Sau này không bao giờ phải nghe cậu ta sai khiến nữa! Tiêu Chiến hưng phấn tới cực điểm, còn mang bánh ga-tô tự nướng ở nhà đến chia cho tất cả các bạn trong lớp cùng thưởng thức.
Anh đang chìm đắm trong niềm vui sướng lấy lại được tự do thì giọng nói lạnh như băng của Vương Nhất Bác cất lên: "Anh đang chúc mừng cái gì à?".
Tiêu Chiến cười cười nịnh nọt: "Ừ, bọn tôi đang chúc mừng cổ tay cậu khỏi hẳn".
Lâm Nhan Ngạn bổ sung: "Đồng thời cũng chúc mừng cậu ấy sau này không phải chịu sự hành hạ, nghe lời cậu sai khiến nữa".
Vương Nhất Bác nheo mắt, độ cong trên khóe miệng ẩn chứa nguy hiểm: "Tôi có đồng ý như thế à?".
Tim Tiêu Chiến treo ngược: "Nhưng tay cậu khỏi rồi, đâu cần tớ làm giúp cậu mọi việc nữa".
"Anh thực sự không cần làm việc giúp tôi, nhưng...", Ánh mắt Vương Nhất Bác sáng lên một cách gian ác, "Từ hôm nay trở đi, anh phải giúp việc cho đội bóng rổ".
"Là sao?". Lâm Nhan Ngạn không hiểu.
Ngô Luật Quần giải thích giúp cô: "Nhất Bác quyết định để Tiêu Chiến làm trợ lí đội bóng rổ của bọn tớ".
"Nhưng tôi thực sự không có hứng thú với hoạt động ngoài giờ!". Tiêu Chiến từ chối khéo.
"Biết gì không?". Vương Nhất Bác nhìn anh, chậm rãi nói: "Vì lực va chạm mạnh của anh mà làm hại tôi không thể tham gia thi đấu, trực tiếp dẫn tới thất bại trước Kiến Trung. Kết quả, bây giờ cứ nhìn thấy bọn họ là thành viên đội bóng rổ bọn tôi lại phải đi đường vòng... anh thử nói xem, có đúng là nên dùng hành động thực tế thể hiện chút áy náy với toàn bộ đội bóng rổ không?".
Vương Nhất Bác nói, lại thành công khơi lên cảm giác tội lỗi mạnh mẽ của Tiêu Chiến. Anh suy nghĩ một chút, nghĩ rằng làm trợ lí đội bóng rổ chí ít cũng dễ hơn làm chân chạy việc cho Vương Nhất Bác nên đồng ý.
Lâm Nhan Ngạn kéo Ngô Luật Quần sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Vương Nhất Bác rốt cục lại có âm mưu gì thế?".
Ngô Luật Quần khẽ đáp: "Lần này thua trận đấu, tâm trạng mọi người không tốt, thế nên có người chĩa luôn mũi tên vào Tiêu Chiến nói cậu ấy là kẻ đã hại Nhất Bác không thể tham gia trận đấu. Tớ đoán Nhất Bác đang muốn cho Tiêu Chiến tự chui đầu vào lưới, để lửa giận của cả đội bóng rổ đốt cháy cậu ấy luôn".
Lâm Nhan Ngạn thở dài: "Chọc phải cậu ấy, Tiêu Chiến thật đúng là không may".
Lúc này, người đang chuẩn bị đảm nhiệm vai trò trợ lý Tiêu Chiến cảm thấy mũi ngứa ngứa, bỗng hắt xì một cái. Anh xoa xoa mũi, lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, ai đang nói mình ấy nhỉ?".
Phán đoán của Ngô Luật Quần hoàn toàn chính xác. Vương Nhất Bác đúng là muốn để cả đội bóng rổ phối hợp với mình cùng chỉnh Tiêu Chiến.
Nhưng điều cậu ta không ngờ tới chính là, Tiêu Chiến này không ngờ chưa đến hai, ba ngày đã đối phó được hết với cả đám đội viên phẫn nộ kia.
Biết đầu sỏ gây chuyện sắp tới, các đội viên đều đã chuẩn bị mấy câu lạnh nhạt cộng thêm mấy trò đùa dai. Nhưng lần đầu gặp Tiêu Chiến, thấy anh sợ hãi cười lấy lòng bọn họ, các đội viên không thể tức giận nổi. Sau đó, anh lại đưa bánh ga-tô đã làm sẵn ở nhà ra chuộc tội. Mấy tên này thấy có ăn là tất cả đều tươi cười như hoa, thân thiện xúm lại xung quanh anh.
Tiếp đó, mỗi ngày Tiêu Chiến đều làm những món điểm tâm khác nhau tới mời khách, cái đám đứng núi này trông núi nọ kia cứ thế mà bị mua chuộc. Cả ngày xúm quanh anh, khen anh tay nghề tốt, khen anh dễ thương, khen anh là trợ lí tốt nhất của đội bóng rổ từ trước tới nay. Cứ tiếp tục được khen như vậy, Tiêu Chiến sẽ bị tung hô thành con thỏ nhỏ bay trên trời mất.
Vương Nhất Bác cảm thấy khó chịu với tình huống mà mình không khống chế được nên thường thường tự ra tay chỉnh Tiêu Chiến.
Ví dụ như buổi trưa hôm nay, mặt trời gay gắt như muốn hoà tan tất cả mọi vật, không khí cũng bức bối như dính giấy lên mũi người ta. Những người đi trên đường, da toàn thân đều như sắp bị đốt cháy hết.
Ngay trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Vương Nhất Bác và Ngô Luật Quần đang chơi bóng rổ trong sân bóng có điều hoà nhiệt độ. Mà Tiêu Chiến lại bị ép chạy đi mua đồ uống cho bọn họ dưới ánh mặt trời gay gắt.
"Lâu như vậy rồi còn chưa về, liệu có phải bị say nắng rồi không?". Ngô Luật Quần nhíu mày, "Nhất Bác, lần này cậu quá đáng rồi đấy! Anh ta dù sao cũng lớn hơn cậu, chẳng phải suốt 2 tháng quá cũng đã chuộc tội rồi sao?".
"Thế à? Con thỏ nhỏ đó người khoẻ như trâu ấy, không sao đâu". Vương Nhất Bác nhắm vào khung giỏ, ngón tay khẽ cử động, một đường bóng tuyệt đẹp hoàn thành.
"Tớ nghĩ Tiêu Chiến không tệ, dễ thương, tính cách cũng tốt, bánh ga-tô cậu ấy làm càng là đệ nhất". Ngô Luật Quần khuyên nhủ: "Cậu đừng làm khó cậu ấy nữa".
"Thế nào, cậu định bỏ qua Lâm Nhan Ngạn mà quay sang theo đuổi Tiêu Chiến à?". Vương Nhất Bác nhàn nhạt liếc xéo bạn tốt.
Ngô Luật Quần mỉm cười, "Yên tâm, tớ sẽ không từ bỏ Nhan Ngạn đâu".
"Đúng là không hiểu sao cậu lại thích cái người cuồng kết hôn kia nữa?". Vương Nhất Bác nảy người lên, lại là một pha bóng đẹp mắt rơi vào giỏ.
"Tớ tự biết là được". Ngô Luật Quần cười cười, nói: "Tớ bảo này Vương Nhất Bác, cậu cũng nên có người yêu đi. Hoa hậu giảng đường của chúng ta Nghiêm Tiểu Tiểu chẳng phải vẫn rất ưu ái cậu ư, cả ngày đều tặng quà, cứ thử gặp gỡ xem thế nào".
"Không có hứng thú". Vương Nhất Bác nhàn nhạt đáp.
"Hoá ra cậu không thích kiểu xinh đẹp, vậy thử kiểu dễ thương hiền lành đi, như Tiêu Chiến chẳng hạn". Ngô Luật Quần chớp mắt với Nhất Bác.
"Thố Thố kia á?". Vương Nhất Bác bật cười: "Tớ còn chưa đói đến mức đấy đâu".
Vừa dứt lời, Ngô Luật Quần vội vàng nháy mắt mấy cái với anh. Vương Nhất Bác quay lại nhìn, phát hiện Tiêu Chiến đã trở lại sân bóng rổ không biết từ bao giờ.
"À, đã mua đồ về rồi đây". Tiêu Chiến cúi đầu đưa túi đồ uống cho Vương Nhất Bác, giọng nói buồn bã.
Lúc nãy anh vừa phải lang thang dưới ánh nắng chói chang, đã bị phơi nắng đến choáng váng, lồng ngực cảm thấy khó chịu, cực kì khó chịu. Kết quả trở lại sân bóng rổ còn nghe thấy Vương Nhất Bác ghét bỏ anh là Thố Thố gì đó, không chịu qua lại với anh.
Đương nhiên Tiêu Chiến không phải thất vọng, chỉ là nghe xong những lời này tất nhiên sẽ không thoải mái. Kể ra thì cũng đang phục vụ bọn họ mà, cậu ta không thể nói mấy lời dễ nghe được sao?
Vương Nhất Bác lấy một lon đồ uống từ trong túi ra, bật nắp, uống một ngụm, gật đầu, hời hợt nói: "Cũng được đấy, lần sau tiếp tục đi".
Còn có lần sau? Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn trời xanh, khóc không ra nước mắt.
"Tiêu Chiến, mặt anh sao đỏ bừng lên thế?". Ngô Luật Quần lo lắng hỏi thăm: "Không phải là bị say nắng rồi chứ?".
"Đúng đấy". Vương Nhất Bác vừa uống đồ uống vừa nói: "Biết gì không? Bây giờ mặt cậu không giống thỏ, mà giống đào mừng thọ".
Tiêu Chiến mệt mỏi liếc mắt dò xét cậu ta, nhắc lại: "Mặt tớ không phải thỏ".
Vương Nhất Bác bỗng nhiên vươn tay ra, bóp chặt mặt anh, nói: "Sao anh cứ phải chối, mặt đúng là giống thỏ như đúc mà".
Ngón tay Vương Nhất Bác vừa tiếp xúc với đồ uống nên dính chút nước lạnh, chạm vào mặt Tiêu Chiến trái lại còn làm tăng nhiệt độ trong cơ thể anh, đó là một loại cảm giác khác thường.
Tiêu Chiến vô ý thức lui về phía sau một bước, hơi quay đầu đi, nói: "Không có gì nữa thì tôi đi trước đây".
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài cửa.
Không biết vì sao, Tiêu Chiến cảm giác bước chân của mình bỗng nhiên nhẹ bẫng như giẫm lên mây, cả người dường như cũng không còn chút sức lực. Một trận trời đất quay cuồng níu anh lại, sau đó trước mắt anh tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro