Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Tay Vương Nhất Bác áp lên bộ ngực trắng hồng của anh, cậu vuốt ve nụ hoa màu hồng phấn, thoả mãn khi cảm nhận thấy chúng cứng rắn ngẩng cao đầu dưới tay mình. Màu đỏ sẫm căng cứng đó được ma sát trong lòng bàn tay cậu mang đến mùi vị dục vọng nguyên thủy. Nhưng đối với Tiêu Chiến thì nó lại là một loại giày vò, anh không thể chịu nổi kích thích mà động tác này mang lại, anh cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng vì tình dục.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn đang dây dưa môi lưỡi, cậu hút lấy nước mật thơm ngon của anh, cướp đi hết dưỡng khí. Cơ thể Tiêu Chiến dần dần mềm nhũn. Vương Nhất Bác cởi nút áo của anh, chậm rãi nhẹ nhàng mở từng cái từng cái một, sau lại rê xuống mà cởi khóa quần. Tiêu Chiến mặc một cái quần lót màu đen, bao chặt lấy cánh mông trắng nõn mềm mại khiến mạch máu cậu sôi sục. Đôi tay thon dài luồn ra sau tấm lưng mịn màng của anh , chỉ một động tác đã cởi được quần lót xuống tới đầu gối. Lia mắt đến hai hạt đậu nhỏ bị cậu đùa bỡn đến cương cứng đỏ bừng một mảng, thậm chí còn sưng lên không ít khiến dục vọng của cậu càng thêm sục sôi.

Vương Nhất Bác tha cho cái lưỡi đinh hương của anh, bắt đầu tấn công vào ngực. Cậu cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm nơi đỏ sẫm của anh, đầu lưỡi ma sát từng chút từng chút một mang đến sự rung động cực đại. Hạt đậu nho nhỏ mềm mại cứng lên tiết lộ cảm nhận của thân thể anh. Vương Nhất Bác hé miệng, hút lấy đầu vú khiến bao kẻ phải khát vọng, cảm giác mềm mại này khiến cậu hưng phấn. Vương Nhất Bác vừa khiêu khích vừa hút như thể chỉ cần cậu hút mạnh một chút nơi đó sẽ thật sự tiết ra sữa. Tay Vương Nhất Bác bắt đầu trượt xuống vuốt ve mông thịt của Tiêu Chiến, lướt qua đôi chân thon dài đi thẳng tới sườn trong của bắp đùi, da thịt trắng mịn mềm mại truyền đến kích thích cao hơn. Sau đó, ngón tay thon dài bắt đầu vuốt ve nếp nhăn nơi hậu huyệt của anh. Kích thích cực mạnh khiến Tiêu Chiến phục hồi lại tinh thần.

Tuyệt đối không thể sai lầm thêm một lần nữa! Tiêu Chiến ỷ đầu mình khá cứng, xuất ra tất cả sức lực cộp một cái thật mạnh vào trán Vương Nhất Bác. Cậu bị bất ngờ, lập tức trúng chiêu, chập choạng mà lùi về phía sau.

Tiêu Chiến lập tức nắm lấy cơ hội định mở cửa chạy ra ngoài nhưng cúi đầu lại nhìn thấy mình quần áo xộc xệch, lập tức từ bỏ ý định. Anh vội vàng chạy đến cạnh bàn làm việc, tay chân luống cuống chỉnh lại quần áo.

Vừa chỉnh trang xong thì Vương Nhất Bác cũng phục hồi lại tinh thần. Cậu che cái trán bầm tím, cắn răng nói: "Tiêu Chiến, cái đồ gen lực sĩ, hôm nay tôi sẽ làm cho anh không còn sức mà đi ra khỏi căn phòng này!".

Nhìn cậu hùng hổ đi về phía mình, Tiêu Chiến nhất thời sợ đến hồn bay phách lạc, đành phải chạy vòng quanh cái bàn làm việc. Cậu từ bên trái đến thì anh chạy sang bên phải, chạy đến mức chân suýt thì bị chuột rút. Nhưng cuối cùng anh vẫn bị Vương Nhất Bác bắt được, đặt ngồi trên bàn làm việc.

"Anh hãy tỉnh ngộ đi". Vương Nhất Bác mỉm cười, nụ cười đó còn lạnh hơn cả trời đông giá rét. Sau đó, cậu tách hai chân anh ra, chen người mình vào, thả niềm dâng trào đã sẵn sàng từ lâu ra chuẩn bị tiến vào cơ thể anh. Bàn tay cậu kéo chiếc quần tây cùng quần lót xuống, Tiêu Chiến lập tức cảm thấy phía thân dưới lạnh run. Anh không kịp nghĩ nhiều, vươn tay ra nắm lấy nơi cứng rắn của cậu.

"Thế nào, chọn hợp tác rồi à?". Đáy mắt Vương Nhất Bác dấy lên ngọn lửa dục vọng, giọng cậu cũng trở nên khàn khàn: "Nếu anh làm tôi thoả mãn thì có thể tôi sẽ cho anh sống thoải mái một chút".

Tiêu Chiến không nói gì, anh hít thật sâu, sau đó... bóp thật mạnh, thật mạnh cái chỗ cực kì quan trọng kia. Đau đớn khiến Vương Nhất Bác nghiến răng ken két, trong mắt cậu nổi lên những đường tơ máu vì phải nhịn, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tiêu Chiến biết rõ, nếu anh mà còn gây ra bất cứ một chuyện không thể tha thứ nào nữa thì anh sẽ chết rất thảm, rất thảm, rất thảm.

"Là cậu ép tôi". Tiêu Chiến thì thào: "Thực sự không liên quan đến tôi".

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, đôi mắt vốn đen sáng như sao đã đóng băng, bắt đầu phóng tên độc về phía anh. Cậu đan hai tay vòng ra sau giữ chặt gáy Tiêu Chiến. Cậu muốn giết anh ! Cậu muốn ăn tươi nuốt sống người con trai này!

Tiêu Chiến hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt cậu, cái hàm nghĩa thật đáng sợ. Sợ hãi lại một lần nữa che mất lý trí của anh, đẩy mạnh Vương Nhất Bác ngã xuống đất. Không kịp nghĩ nhiều, anh lao tới trước mặt cậu, nhắm ngay vào "Nhất Bác bé nhỏ" vừa mới dính một đòn nghiêm trọng rồi ra sức đạp, một cái, hai cái, ba cái... cho đến khi sắc mặt Vương Nhất Bác trắng nhợt như tờ giấy anh mới hồi phục lại tinh thần, ý thức được bản thân mình đã phạm vào tội chết. Không ngờ anh dám chà đạp lia lịa "chú chim nhỏ" yếu ớt nhất của cậu, anh, sẽ, chết, không, có, chỗ, chôn, thân!

"Là tại cậu ép tôi, xin lỗi, là cậu ép tôi! A!". Tiêu Chiến hét ầm lên chạy ra khỏi phòng làm việc.

Còn Vương Nhất Bác ngồi trên mặt đất, tiếng bẻ tay "canh cách" vang lên. Năm khớp ngón tay bắt đầu trắng bệch như thể vì quá phẫn nộ mà sắp đâm thủng lớp da.

Cả đời này cậu sẽ không buông anh ấy ra!

........................
........................

Nhìn Tiêu Chiến lao vào như tên bắn, Giản Vu Ngôn hỏi: "Làm sao vậy? Hôm nay chẳng phải ngày đầu tiên anh đi làm sao? Sao lại về sớm thế?".

Tiêu Chiến ngồi cứng đờ trên sofa, hai mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt, cả người toát hết mồ hôi lạnh, thì thào: "Tôi sắp chết... Tôi sẽ bị cậu ta giết chết mất".

"Cậu ta?". Giản Vu Ngôn nheo cặp mắt phượng dài nhỏ quyến rũ, hỏi: "Cậu ta là ai vậy?".

"Cậu ta là... ác ma, là tên ác ma sẽ vĩnh viễn quấn lấy tôi". Tiêu Chiến hồn xiêu phách lạc đứng dậy, lảo đảo đi về phòng mình.

Cửa vừa đóng, Giản Vu Ngôn cầm điện thoại gọi đến cho một người. Đôi môi hồng nở một nụ cười thần bí, "Kế hoạch của chúng ta đã đi vào quỹ đạo rồi".

Ngày đó từ sau khi về đến nhà, Tiêu Chiến trốn tiệt ở trong phòng, ngay cả phòng khách cũng không dám ra, chỉ sợ Vương Nhất Bác sẽ đột nhiên xuất hiện kết liễu tính mạng mình. Trốn cả vài ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, Tiêu Chiến vừa mới thở phào chuẩn bị thu dọn đồ đạc quay về Mỹ thì Lâm Nhan Ngạn lại tìm tới cửa.

Cô ấy tới đưa tài liệu của luật sư.

"Địa chỉ liên lạc mà cậu cho khách sạn Lệ Hoa là nhà tớ mà, thế nên hôm qua bọn họ đưa cái này đến chỗ tớ". Lâm Nhan Ngạn lắc đầu, "Tiêu Chiến, sao cậu lại có thể kí được cái loại hợp đồng bất bình đẳng thế này hả?".

Nhìn hợp đồng, há hốc mồm. Trên đó viết nếu như anh từ chức trong lúc hợp đồng vẫn còn thời hạn thì nhất định phải bồi thường mười ngàn đô la Mỹ.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?". Lâm Nhan Ngạn hỏi.

Tiêu Chiến hết cách, đành phải nói hết mọi chuyện. Có điều, vì xấu hổ nên đã ỉm mất đoạn mình và Vương Nhất Bác có quan hệ thân mật.

"Xem ra, đây là cái bẫy của Vương Nhất Bác". Lâm Nhan Ngạn phân tích: "Hợp đồng này viết không rõ ràng, mà cậu thì lúc nào cũng không chịu để ý cẩn thận, cậu ta đã đoán chắc là cậu sẽ không phát hiện ra".

"Thế bây giờ tớ phải làm sao đây?". Tiêu Chiến hoang mang lo sợ.

"Đừng lo". Lâm Nhan Ngạn vỗ vỗ vai anh, "Đi nào, tớ đi cùng cậu đến khách sạn nói lý với cậu ta".

"Tớ không dám". Tiêu Chiến lùi bước.

"Có tớ bảo vệ cậu mà, đừng sợ!". Lâm Nhan Ngạn kéo anh ra khỏi nhà.

Đi tới khách sạn, Lâm Nhan Ngạn không nói hai lời lôi luôn Tiêu Chiến tới phòng làm việc của quản lí. Lúc đó, Vương Nhất Bác đang đọc văn kiện, nhìn thấy hai người trên mặt cũng không có vẻ gì là quá kinh ngạc.

Lâm Nhan Ngạn đập bàn, "Vương Nhất Bác, cậu hơi quá đáng rồi đấy, sao có thể dùng thủ đoạn đê tiện này để ép Tiêu Chiến ở lại. Dù sao thì mọi người cũng từng là bạn học, cậu cần gì phải đùa giỡn với tiền đồ của cậu ấy như vậy?".

Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Tôi không hiểu ý cậu, lẽ nào anh ấy cho rằng làm việc tại khách sạn chúng tôi là không có tiền đồ?".

"Nhưng cậu giữ cậu ấy lại làm việc căn bản chính là vì trả thù còn gì". Lâm Nhan Ngạn nói.

"Nếu muốn trả thù thì có rất nhiều cách, tôi đâu cần phải lẫn lộn việc tư và việc công mà tự chuốc lấy phiền toái".

Vương Nhất Bác nói: "Tôi cũng vì thấy năng lực của anh ấy thực sự có thể đảm nhiệm được chức vụ này mới kí hợp đồng... Đương nhiên, trong lúc làm việc, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ ức hiếp anh ấy một chút để cân bằng cuộc sống".

"Hoá ra là vậy, thế thì tôi đây yên tâm rồi". Lâm Nhan Ngạn vuốt vuốt ngực, đẩy Tiêu Chiến lên phía trước, "Này, người tôi cũng đưa đến giúp cậu rồi, hai người cố gắng mà hợp tác cho tốt nhé, tôi đi trước".

Nói xong, Lâm Nhan Ngạn xoay người chuẩn bị ra khỏi cửa lại bị Tiêu Chiến liều mạng kéo, "Nhan Ngạn, cậu không nghe thấy à? Chính cậu ta cũng nói sẽ ức hiếp tớ đấy".

"Người mới bước chân vào xã hội làm việc ai mà chẳng bị ức hiếp? Mấy chiêu của Vương Nhất Bác chắc cậu cũng đã quen rồi. Hơn nữa, nếu cậu muốn từ chức thì lấy đâu ra mười ngàn đô la Mỹ hả?". Lâm Nhan Ngạn nói mấy câu làm Tiêu Chiến á khẩu không trả lời được.

"Yên tâm đi, trong khách sạn nhiều người như vậy lại còn là giữa ban ngày ban mặt, tớ không tin cậu ta dám làm gì cậu". Lâm Nhan Ngạn cầm túi xách, phất phất tay rồi đi.

Tiêu Chiến đứng ở trước cửa phòng, vẫn duy trì trạng thái cảnh giác, chỉ cần Vương Nhất Bác có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào thì anh lập tức sẽ chạy ra.

Nhưng Vương Nhất Bác nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, cậu vừa cúi đầu nhìn tài liệu vừa thong thả nói: "Lần sau nếu không đi làm thì phải xin nghỉ trước với tôi".

Tiêu Chiến thực sự không nghĩ ra, mình đã đạp cho "tiểu đệ đệ" của câụu ta một cú mạnh thế mà Vương Nhất Bác vẫn còn bình tĩnh đến vậy, anh đành ngơ ngác đáp: "Ừm".

"Còn nữa, phòng làm việc của ạn đã được chuẩn bị tốt rồi, lát nữa bí thư Dương sẽ đưa anh đi xem". Vương Nhất Bác vẫn cúi đầu chăm chú nhìn văn kiện.

Tiêu Chiến càng thấy kỳ lạ hơn, lẽ nào lần trước mình không chỉ đạp vào "đầu nhỏ" của cậu ta mà còn đạp cả đầu to? Sao bỗng dưng tính tình lại thay đổi kinh thế?

Thấy Tiêu Chiến một lúc lâu không có động tĩnh gì, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, hỏi: "Còn chuyện gì nữa à?".

Tiêu Chiến cắn cắn môi dưới: "Cậu... thực sự tha cho tôi?".

Vương Nhất Bác nhếch miệng, nói từng chữ một: "Em nghĩ tốt thật đấy".

Tiêu Chiến hít một ngụm khí lạnh, biết ngay thằng nhãi này chẳng tốt bụng đến thế đâu mà.

"Nhưng cứ yên tâm, tôi luôn luôn công tư phân minh, tuyệt đối sẽ báo thù anh trong giờ làm việc, có điều", Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, "Lúc hết giờ thì không nói trước được".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro