Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Cuộc hôn nhân của anh và cậu được bắt đầu từ sự ép buộc của bà anh.

Vì trong lúc tình cờ khi đi trên đường thì cậu thấy có một bà lão bị một tên cướp giật túi

Cậu thấy tên cướp chạy về phía mình thì cậu tìm xung quanh sau đó thấy có một khúc củi gỗ‚cậu vội lấy nó đánh vào tên cướp khi nó không để ý:
Cú đánh này làm cho tên cướp choáng váng ngã xuống đất.

Nhân cơ hội đó cậu lại dùng khúc gỗ đó đánh liền mấy phát lên người của tên đó khiến hắn không thể phản lại được.

Ngay lúc đó các chú bảo an cũng chạy đến áp giải tên cướp để trừng trị:
Cậu cầm lấy túi xách rồi đỡ bà lão lên băng ghế gần đó ngồi xuống.

“Bà ơi đây là túi xách của bà‚ bà có sao không ạ?”

“À bà! Không sao, cảm ơn cháu đã giúp bà đánh tên cướp đó nha” Bà lão nói xong thì cười hiền nhìn cậu.

“Không có gì đâu bà, nếu là người khác thì họ cũng làm giống con thôi ạ!”

“Nhìn con nhỏ thế kia mà lại gan như vậy a!!”

“Haha bà à, nhìn con như vậy thôi chứ con mạnh lắm đó nha!” Nói xong còn cố dùng sức để gòng 2con chuột (nhắt) của mình lên.

Bà La cảm thấy nói chuyện với cậu bé này rất là thoải mái, không có sự giả tạo hay nịnh nọt gì ở đây cảm thấy cậu bé lại rất đáng yêu lại rất chân thành.

*Haizz!! Phải chi đứa bé này có thể trở thành cháu dâu của bà thì tốt biết mấy.
*suy nghĩ của bà
Vừa nghĩ xong thì mắt của bà La sáng lên nhìn chằm chằm vào cậu một cách gian xảo.
Đáng tiếc con nai nào đó lại nhơ ngác không biết rằng mình sắp bị gạt bán mất.

“À mà ta quên hỏi con tên gì vậy?”

“A...con tên là Dư cảnh Thiên ạ!”

“Tên rất đẹp nha, tên cũng rất giống với người, đều mang vẻ thuần thiết”
“thế... ừm... Thế con đã có ý trung nhân chưa vậy”

“Dạ chưa ạ”

Khi cậu Nói vậy thì bà LA mừng rỡ “thật sao” thấy mình có vẻ thất thố nên vội giải thích
“À ý của bà là con xinh đẹp như vậy sao lại không có người thích được chứ”
“Con là một đứa cô nhi thì ai mà thèm để ý đến ạ” cậu nói nhưng ánh mắt không giấu được sự mất mát.

Bà La nhìn đến cũng phải đau lòng, đúng là đứa trẻ thuần thiết có gì thì cũng đã hiện rõ lên trên mặt rồi.

“Bà à hay là con gọi cho bà một chiếc taxi có được không, bây giờ cũng đã trưa rồi ạ”

“Cảnh Thiên hay là cháu cho bà số điện thoại đi, để khi nào bà muốn gặp con thì gọi cho con có được không?”

“Được ạ!” Nói xong cậu tìm trong balo của mình lấy bút và giấy viết số điện thoại của mình rồi đưa cho bà.

“Hảo! Vậy tạm biệt cháu nha” bà La nói xong thì vẫy tay chào cậu.
“Vâng ạ” nói xong cũng vẫy tay chào lại bà...

Chính vì cuộc gặp tình cờ hôm ấy, nên bà La đã cố gắng ghép cậu với cháu của mình, là La Nhất Châu.
Nhưng cũng không ngờ rằng cuộc hôn nhân ấy lại được thành đôi khi hai vẫn chưa hề quen biết nhau. 

*****************

Cậu và anh sau khi kết hôn thì đã dọn ra ngoài sống riêng. Đến cuối tuần anh sẽ sắp xếp thời gian để đưa cậu về nhà lớn của La gia thăm bà.

Tuy đã kết hôn gần 1năm nhưng mỗi ngày cậu với anh nói chuyện không quá mười câu.
Anh lúc nào cũng bận việc công ty có lúc còn không về nhà.
Nhưng cậu không chắc anh, cậu thì có thư cách gì để trách anh đây.

Cậu ở nhà luôn nấu cơm chờ anh về cũng ăn, sau đó cậu hỏi có mệt không, công việc của anh có tốt không... Mặc dù hỏi thì hỏi thế nhưng cũng không có ai trả lời, biết là vậy nhưng cậu không ngăn nổi bản thân mình muốn quan tâm anh.

Anh thì luôn lạnh nhạt với cậu như thế, nhưng tình yêu của cậu dành cho anh không vơi đi mà còn ngày một nhiều hơn.
Hình như cậu đã chìm vào thứ gọi là tình yêu đó.
Dù biết rằng sau này có thể rất đau khổ nhưng cậu lại không quan tâm. (Thiên ơi anh bị T/y che mù mắt rồi)

Hôm nay anh lại về trễ, chắc anh lại đi gặp mặt đối tác hay khách hàng nào đó rồi. Hoặc nói đúng hơn là anh không muốn về nhà để khỏi gặp mặt cậu.

Cậu ngồi ở sofa đợi anh, cơm cũng bắt đầu nguội lạnh. Gần 12h cuối cùng cũng thấy anh mở cửa bước vào.
Cậu vội chạy đến cửa giúp anh cởi áo khoác. Lúc bước vào anh thấy cậu vẫn còn thức thì có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó anh đã giấu nó đi, chỉ còn lại gương mặt không rõ cảm xúc, không biết đang vui hay buồn, anh cũng để tùy ý cho cậu giúp mình.
Trong đôi mắt ấy đã không giấu được sự mệt mỏi cậu nhìn anh như vậy có chút đau lòng.

“Anh có muốn ăn chút gì không, hay để em đi hâm nóng lại thức ăn cho ăn có được không?”

“Không cần, tôi đã ăn với khách hàng rồi, bây giờ tôi rất mệt muốn được nghĩ ngơi”
Nói xong anh bỏ lại cậu và bước lên lầu.
Cậu đã quen với sự lạnh nhạt đó của anh, nhưng sau bao nhiêu lần trải qua điều ngăn không được tâm can rất đau.
Cậu vào phòng bếp pha cho anh 1ly sửa nóng, sau đó lên lầu đứng trước cửa phòng anh do dự một lát, sau đó đưa tay lên gõ cửa. Gõ cửa xong một lát sau có tiếng mở cửa “cạch”
Chỉ thấy trên người anh quấn một chiếc khăn tắm quanh eo chắc là mới tắm xong hơi nước vẫn còn,
Vừa mỡ cửa đập vào mắt cậu chính là một cơ ngực màu đồng cường tráng.
Khiến cho mặt cậu không tự chủ được mà hai mà đỏ bừng như hai quả cà chua.
Xém tý nữa đã làm rơi ly sữa trên tay mình. Cũng quên luôn mục đích của mình là gì.
Anh mở cửa nhưng cũng đợi một lúc cũng không thấy cậu phản ứng, nên anh đành mở miệng hỏi.

“có việc” Nghe được tiếng của anh thì cậu mới hoàn hồn lắp ba lắp bắp mở miệng:
“A... Anh...đâ y là sữa nóng anh uống 1chút đi”
Nói xong cậu vội đưa ly sửa ra trước mặt anh cậu thấy vậy liền vội vàng nói:
“khi nảy em thấy trên người anh có mùi rượu, tuy không say nhưng nên uống 1chút đi, em biết anh ghét sữa, nhưng nó rất tốt cho bao tử anh. ”

Anh không nói gì, chỉ biết đưa tay cần lấy ly sửa sau đó đóng cửa lại.
Cảm thấy mục đích đã đạt được rồi, cậu vui vẻ trở về phòng riêng của mình.

Có biết tại sao lại vậy không vì anh và cậu từ lúc lấy nhau về đã ngủ ở phòng riêng của mình, tuy sống chúng một mái nhà nhưng anh ngủ phòng anh cậu ngủ phòng cậu.
Hai người cũng chưa từng có những hành động thân mật nào với nhau thì đừng nói chi là ngủ chung.

Tuy anh rất ghét sữa nhưng lại cầm ly sửa trên tay uống sạch, bỏ ly rỗng lên bàn sau đó anh chui vào chăn đánh một giấc ngủ.

END:Chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro