Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(35+36)

Cả bốn người cùng lên xe của Đường Cửu Châu, trên xe cậu và Tôn Diệc Hàng ngồi ở phía sau xe, Đường Cửu Châu ngồi ở ghế lái, còn Liên Hoài Vỹ thì ngồi ghế phụ lái, trong xe không khí đúng là rất náo nhiệt, chính là nhờ có Đường Cửu Châu có thao thao bất tuyệt nói chuyện lại rất hài hước khiến cho cả đám cứ cười hoài không khép miệng, cười nhiều nhất chính là Tôn Diệc Hàng,cậu cũng bị mấy câu nói của Đường Cửu Châu chọc cho cười.

Đường Cửu Châu tuy là đang lái xe nhưng ánh mắt cứ liếc lên kính chiếu hậu mà nhìn Dư Cảnh Thiên, thấy nụ cười của cậu thì không khỏi say đắm mà nhìn hoài, Liên Hoài Vỹ thấy vậy thì huých cho Đường Cửu Châu một cái "Cậu mau tập trung lái xe đi tôi còn Chưa cưới được Tiểu Hàng bảo bối của mình nữa đó, tôi không muốn chết sớm dưới tay của cậu đâu a!" Liên Hoài Vỹ cảm thán mà nói.

Tôn Diệc Hàng nghe nhắc tới mình thì nói "Anh nói cái gì đó, ai....ai thèm lấy anh đâu chứ!" Tôn Diệc Hàng lấp bấp nói nhưng gương mặt đã hồng lên rồi. Khiến cho mọi người cười haha.

Đường Cửu Châu nhìn sang Dư Cảnh Thiên nói "Vậy người đẹp em có muốn tiến tới với anh không hả, anh đảm bảo em muốn gì anh cũng cho, em muốn sao ở trên trời anh cũng nguyện hái xuống cho em a!" Cậu nghe Đường Cửu Châu nói thì cũng chỉ cười, những lời này nếu là người khác chắc chắn sẽ mừng đến khóc nhưng đối với cậu nó chỉ là câu nói vui thôi. Vì cậu chỉ có anh thôi ngoài anh ra cậu sẽ không cần ai hết.

"Nè cậu đừng có mà tán tỉnh Tiểu Thiên nữa, cậu ấy đã là hoa có chủ rồi đó!"
Nghe Liên Hoài Vỹ nói thì Đường Cửu Châu tỏ ra mất hứng nuối tiếc mà nói "Là vậy sao,thật đáng tiếc người đẹp như vậy đã bị người khác giành trước rồi, không biết ai lại may mắn có được người đẹp đây, thật là ganh tỵ a!!!"

Tôn Diệc Hàng liền đáp lại "ganh tỵ gì chứ dù sao anh ta cũng đâu có yêu Tiểu Thiên đâu....!" Tôn Diệc Hàng nói xong thì mới biết mình đã lỡ lời vội lấy tay bịch miệng mình lại, không khí trong xe liền trầm xuống theo, Dư Cảnh Thiên cũng không nói gì chỉ cuối đầu xuống.

Tôn Diệc Hàng liền cầm lấy tay cậu nói "Tiểu Thiên tớ xin lỗi tớ không cố ý làm cậu không vui đâu" Cậu nhìn Diệc Hàng rồi cười gượng một tiếng "không có gì đâu, tớ không sao đâu mà!" Cậu không muốn vì một mình mình mà phá hư bầu không khí của mọi người. Liên Hoài Vỹ cũng trầm mặt mà không nói gì.

Đường Cửu Châu nhìn thấy không khí trở nên âm trầm như vậy thì cười lên tiếng cố gắng phá vỡ bầu không khí khiến người ta không với này "Haha thôi nào đừng căng thẳng như vậy, người đẹp em muốn ăn gì hôm nay anh sẽ chiều theo em có được không?"

Cậu hít sâu một hơi sau đó nở nụ cười thật tươi hớn hở nói "Được! Là anh nói đó vậy thì chúng ta đi anh món cay Tứ Xuyên đi " Tôn Diệc Hàng thấy cậu cười thì cũng vui vẻ theo "Được đó tớ cũng muốn ăn lẩu cay a, nhắc tới thôi tớ đã thấy thèm rồi!" Tôn Diệc Hàng hăng hái mà cứ lúc lắc không chịu yên.

Đến nơi cậu và Diệc Hàng nhanh chân chạy vào trong quán trước bỏ lại hai người đàn ông lắc đầu cười, Liên Hoài Vỹ cũng xuống xe, còn Đường Cửu Châu thì lái xe vào bãi đậu rồi cùng Liên Hoài Vỹ đi vào bên trong, vừa vào đã thấy hai người ngồi ngay ngắn ở bàn ăn mà nghiêm túc cầm menu lựa chọn món ăn. Liên Hoài Vỹ và Đường Cửu Châu đi về phía hai người, vừa bước vào đã không có ít người nhìn hai người, vì sao, vì hai người vô cùng nổi bật, hai người điều có vóc dáng cao ráo,lại sang trọng còn có gương mặt lạnh lùng cuốn hút khiến cho bao nhiêu cô gái trong quán cũng không nhịn được mà cảm thán, lại mơ mộng để được làm người yêu của một trong hai người thì tốt biết mấy.

Liên Hoài Vỹ thì không để ý đến những ánh mắt xung quanh vì anh đã có bà xã rồi a, nhưng còn Đường Cửu Châu thì lại khác, anh đi đến đâu cũng luôn liếc mắt đưa tình với mấy cô gái kia, khiến cho nhiều cô chịu không được mà hét lên.

Cậu và Tôn Diệc Hàng cảm thán đúng là anh ta đi tới đâu là gây sóng gió đến đó mà, lúc nảy ở tiệm bánh đã có không ít cô gái chạy theo anh mà đòi chụp hình chung thế mà anh ta cũng không từ chối cứ vậy quán cậu trở nên hỗn độn hơn. Khó lắm mới chen ra ngoài cửa được, vậy mà đi đến đây cũng không tránh khỏi.......!

Chờ hai người kia ngồi vào chỗ thì cậu và Diệc Hàng đã gọi món xong, cậu đưa menu về phía hai người "Hai người có muốn gọi thêm gì thì chọn món đi"

Đường Cửu Châu cầm menu lên gọi thêm hai món mình ưa thích rồi nói với người phục vụ. Liên Hoài Vỹ thì không có gọi thêm gì vì anh biết Dư Cảnh Thiên và bà xã anh đã gọi không ít món rồi, anh mà còn gọi thì cả bàn cũng không để hết a!!

Chờ khi phục vụ dọn thức ăn lên thì biểu cảm đầu tiên của Đường Cửu Châu chính là kinh ngạc, anh chỉ nghĩ hai người kia chỉ gọi một vài món nên anh cố tình gọi thêm, nhưng không ngờ khi phục vụ dọn lên xong thì đã chiếm gần hết một bàn đầy thức ăn.

Liên Hoài Vỹ cười vỗ vai người bạn trấn an "Đừng có há hốc mồm như vậy, đây là chuyện bình thường thôi, sau này cậu sẽ quen thôi!"

Đường Cửu Châu liếc mắt về phía Dư Cảnh Thiên, cậu nhìn thấy ánh mắt kia thì oan ức lắc đầu, cậu chỉ gọi có món lẩu cay thôi, còn lại điều là do Tôn Diệc Hàng gọi.

"Haha không phải Tiểu Thiên gọi đâu tất cả những món này điều là do tôi gọi cả đấy!!" Tôn Diệc Hàng nói xong chớp chớp mắt vô tội nhìn ba người còn lại, Liên Hoài Vỹ chỉ lắc đầu cười cưng chiều nhéo má Diệc Hàng.

Trên bàn ăn có rất nhiều món, một món lẩu Tứ Xuyên, còn lại là đậu hủ cà tím tay cầm xốt cay, đậu phụ mapo, gà Trùng Khánh khô cay, mực xào, mỗi loại điều có hai phần, Đường Cửu Châu thì gọi thăm bò xào ớt khô và Tôm nướng cay.

Bốn người bắt đầu ăn, vì trên bàn ăn còn có cái con vẹt gọi là Đường Cửu Châu nên cả bàn vừa ăn vừa cười vui vẻ, cảm thấy ăn cũng đặc biệt ngon hơn nhiều.

"Người đẹp em ăn tôm đi, rất ngon đó"
Đường Cửu Châu nói xong thì gắp một con tôm cho vào chén Dư Cảnh Thiên.

Không đợi cậu từ chối thì Diệc Hàng đã nhanh tay gắp con tôm trong chén của cậu cho vào miệng của mình nói.

"Nè, Tiểu Thiên không ăn được tôm đâu, anh nên gắp món khác đi nha!"

Đường Cửu Châu gật đầu "À, anh không biết em không thích tôm, vậy thì ăn món khác đi" Đường Cửu Châu lại gắp đầy một chén thức ăn cho cậu, khiến cậu ăn không kịp.

Tôn Diệc Hàng thì cười tít mắt chén thức ăn vì cậu không cần lo Dư Cảnh Thiên sẽ không chịu ăn nữa vì đã có Đường Cửu Châu lo rồi không cần cậu hối thúc Dư Cảnh Thiên ăn để vỗ béo cậu ấy nữa.

Ăn xong cả bốn người cùng về lại tiệm bánh, không quên mua một phần về cho hai nhân viên, làm chủ tốt thì không thể bạc đãi nhân viên của mình được a!

Đường Cửu Châu cũng không có đi nơi khác, mà vẫn ở lại quán mà ngó theo người đẹp, tình nguyện làm chân sai vặt không công.

Mỗi lần cậu đang bưng bánh ngọt ra cho khách điều bị anh giật lấy "Người đẹp, để anh cầm cho sao có thể bắt em bưng đồ như vậy được chứ!" Thế là anh ta giật bánh mà chạy đi đem cho khách.

Mấy cô gái nhỏ ngồi ở đó thì không khỏi trầm trồ vì bị vẻ đẹp của anh thu hút, có người còn muốn chụp hình chung với anh.

Cứ thế nhờ có Đường Cửu Châu mà quán chỉ trong một tích tắc đã bán được sạch số bánh ngọt, đúng là cũng có lợi đấy chứ.

Lúc ra về thì Tôn Diệc Hàng và Liên Hoài Vỹ về trước cậu đang định đi bộ về nhưng Đường Cửu Châu cứ cứng rắng mà muốn đưa cậu về cậu đành chấp nhận nhưng chỉ cho Đường Cửu Châu đưa mình tới đầu đường rồi để cậu tự đi bộ vào nhà.

Cậu vào nhà lại thấy có bóng người đang ngồi ở phòng khách cậu đi đến, cậu nghĩ là anh nhưng lại không phải....mà là Giai Hân!!!

__________
(36)

Cậu có chút bất ngờ khi thấy cô ta ở đây, cậu nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của anh nhưng không có, cậu thấy có gì bất thường ở đây.

"Không cần nhìn nữa Nhất Châu không có ở đây" Cô ta đặc ly nước trên tay xuống thong thả như nhà của mình vậy.

"Vậy sao cô có thể vào đây được?" Cậu nghi ngờ hỏi.

Cô ta cười vui vẻ nói "À đó là do Nhất Châu đã nói cho tôi biết biết, mà...cậu có biết ý nghĩa của mật khẩu đó là gì không?"

Cậu im lặng nhìn cô ta, cô ta thấy sự tò mò trong mắt cậu thì không khỏi càng thêm vui vẻ cô ta đứng lên mà mỉa mai nói "Cậu thật sự không biết gì sao,vậy tôi nói cho cậu biết, đó chính là ngày kỉ niệm của tôi và anh ấy ở bên nhau đó, anh ấy đặc mật khẩu như vậy là vì anh ấy vẫn còn yêu tôi và không quên được tôi"

Cơ thể cậu khẽ run, là vậy sao lúc trước cậu cũng không quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt này, nhưng không ngờ nó lại là ngày quan trọng của anh, anh từ trước đến nay vẫn luôn nhớ về cô ấy sao?

Cậu bình tĩnh mà nói vậy cô nói cho tôi biết những thứ này làm gì!"

Cô ta cười lạnh đi về phía cậu Cậu còn giả vờ ngây thơ, tôi chính là muốn cậu phải chết tâm mà ngừng đeo bám Nhất Châu đi, vì anh ấy mãi mãi sẽ không có tình cảm nào cho cậu đâu"

Cậu nghe đến đó thì cũng lớn tiếng hơn mà nói lại" Sẽ không! Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Nhất Châu!!"

Cô ta khinh bỉ nói "Vậy sao, ngay cả khi anh ấy không yêu cậu, cậu vẫn muốn bám theo anh ấy sao?"

Cậu như khẳng định mà nói "Đúng vậy!! Cho dù anh ấy không yêu tôi cũng được, chỉ cần anh ấy không bắt tôi rời đi, thì tôi sẽ không bao giờ từ bỏ, vì anh ấy chính là cuộc sống của tôi!"

"Hừ! Vậy thì cậu cứ chờ xem, tôi sẽ khiến cho Nhất Châu chính miệng ruồng bỏ cậu, anh ấy sẽ chán ghét và kinh tởm cậu, và nó sẽ bắt đầu từ bây giờ"

Nhìn đôi mắt chứa đầy những giả tâm và độc ác của cô ta thì cậu cảm thấy chuyện này ngày càng nghiêm trọng hơn, cậu cảm thấy bất an không biết cô ta lại muốn giở trò gì đây!

Cô ta đi gần về phía cậu hơn trên tay còn cầm một ly nước, cậu đề phòng mà lùi về phía sau" Cô muốn làm gì?"

"Mới đó mà đã sợ rồi sao, kịch hay vẫn chưa bắt đầu mà!"

Cô ta vừa nói xong thì cầm lấy ly nước tự hất vào người mình ném cái ly đi rồi kéo tay cậu cùng ngã xuống sàn nhà, cô ta giữ chặt lấy hai tay của cậu, cậu muốn vùng ra nhưng không được, ngược lại bị mấy móng tay sắt nhọn của cô ta bấu chặt đến rướm máu.

"Nè! Cô đang làm gì vậy, mau bỏ tôi ra!"

"Dư Cảnh Thiên tôi sẽ cho cậu biết thế nào là đau khổ khi dám giành Nhất Châu với tôi"

Trong lúc đó cánh cửa một lần nữa mở ra, người đi vào không ai khác mà là La Nhất Châu, anh có vẻ như rất vội vã.

Cô ta thấy anh đến thì cười lạnh nắm chặt Tay cậu mà tát vào mặt cô ta,cô ta bắt đầu la hét khóc lóc mà nói " Anh Cảnh Thiên, em xin anh đừng đánh nữa mà, em thật lòng yêu anh Nhất Châu xin anh đừng bắt em phải rời xa anh ấy mà....em xin anh!!"

Những gì diễn ra điều bị anh nhìn thấy hết anh tức giận đi nhanh về phía cậu "Dư Cảnh Thiên cậu mau bỏ tay ra!"

"Nhất Châu mau cứu em!"

Anh cứ thế đi đến đẩy cậu ra, mà ôm lấy cô ta, cậu vẫn chưa phản ứng được chuyện vừa đang diễn ra cả.

"Dư Cảnh Thiên, cậu làm cái trò gì vậy hả, sao lại đánh Giai Hân như vậy?" Anh hỏi nhưng trong giọng nói điều chứa đầy sự tức giận và không kiêng nhẫn.

Cậu kịp phản ứng lại mà chạy lại nắm tay anh nói " Không phải như vậy,Nhất Châu anh hiểu lầm rồi, chuyện này không phải như những gì anh đã thấy đâu mà!"

Anh tức giận gạt mạnh tay cậu ra "Hiểu lầm, mọi thứ điều rành rành ra như vậy mà cậu còn nói là hiểu lầm sao hả?"

Cậu nhìn tay mình giữa khoảng trống không biết làm gì kia mà ngây ngẩn, anh lại không chịu tin cậu.

"Không phải vậy mọi chuyện là...."Cậu chưa nói xong đã bị cô ta cướp lời

"Anh Cảnh Thiên, em không biết tại sao anh lại biết chuyện Của em và anh Nhất Châu nhưng mà em xin anh, em là yêu anh ấy rất nhiều... ....xin anh đừng bắt em xa anh ấy có được không? Hay là....em để cho anh đánh em có được không....chỉ cần anh không bắt em rời xa Nhất Châu thì anh muốn mắng chửi hay hành hạ gì em cũng được hết!"

"Giai Hân em bình tĩnh đi, anh sẽ không để ai ức hiếp em đâu mà!" Anh thấy cô kích động thì ôm cô vào lòng.

"Nói dối, cô nói dối, Nhất Châu điều là bịa đặt anh đừng tin lời cô ta nói....!"

"Cậu câm miệng đi, tôi không ngờ cậu lại là hạng người như vậy, tại sao có thể đánh Giai Hân như thế hả, cô ấy có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cậu" Nói rồi anh dìu cô ta đi không màng đến cậu nữa.

Lúc anh không chú ý cô ta đã đưa ánh mắt thách thức cho cậu.

Cậu đuổi theo anh,cậu nhất định phải giải thích cho rõ không thể để anh ấy hiểu lầm mình như vậy,cậu thực sự sợ anh ấy sẽ không cần cậu nữa...!

“Nhất Châu, anh hãy nghe em giải thích đi, chuyện không như anh nghĩ đâu!"

Cậu chạy ra chỉ thấy xe anh đã chạy đi, cậu nhanh chóng đuổi theo.

“Nhất Châu...."

Cô ta nhìn vào gương thấy được bóng dáng cậu đang dốc sức chạy theo thì không khỏi cười lạnh "Muốn đấu với tao sao,vậy thì cứ chờ làm kẻ thua cuộc đi Dư Cảnh Thiên"

Cậu chạy theo đến ngã rẽ thì dừng lại, cậu không còn sức để chạy theo nữa, cậu khuỵ xuống đất "Tại sao vậy! Tại sao anh không bao giờ chịu nghe cậu giải thích vậy"

Đường Cửu Châu thấy cậu thì có chút giật mình, anh nhanh chóng chạy đến đỡ cậu dậy "Cảnh Thiên, em làm sao vậy!"

Cậu mặc cho Đường Cửu Châu đỡ, vẫn cứ như người mất hồn mà nhìn về phía ngã rẽ đó mà tự lẩm bẩm "Nhất Châu không chịu tin tôi, anh ấy không chịu tin tôi, tại sao vậy, tại sao vậy, anh ấy đi mất rồi....làm sao đây!"

Vừa nói nước mắt cũng rơi ra, Đường Cửu Châu thấy vậy thì bối rối vô cùng, anh chưa từng thấy ai khóc trước mặt mình, lúc trước anh chỉ biết mỗi người gặp anh điều sẽ bị anh chọc cho cười tít mắt, nhưng giờ thì trước mặt lại có người khóc đến thương tâm như vậy, làm cho tim anh không khỏi loạn nhịp.

Anh nghe cậu lẩm bẩm mà nhắc đến La Nhất Châu anh không khỏi tò mò, anh vừa nảy cũng thấy La Nhất Châu chạy xe ngang qua mình anh chưa kịp gọi thì cậu ta đã chạy mất, giờ lại thấy Dư Cảnh Thiên ở đây còn gọi tên La Nhất Châu, không lẽ.....!

Anh gạt suy nghĩ qua một bên đỡ cậu lên xe của mình" Tiểu Thiên em tay của em bị thương rồi, để anh đưa em về nhà nhé!"

Cậu im lặng Đường Cửu Châu thấy vậy thì giúp cậu thắt dây an toàn rồi khởi động xe đưa cậu về nhà.

Đến nhà anh định dìu cậu vào trong, nhưng lại nhìn thấy chân cậu lại không đi giày hay dép gì cả nên anh đã không nghĩ mà bế hẳn cậu vào nhà.

Lúc này cậu mới phản ứng nắm lấy áo anh, vùng vẫy muốn xuống “ Cửu Châu, anh làm gì vậy mau bỏ tôi xuống đi!”

Anh nhìn cậu " Oh! Cuối cùng em cũng chịu phản ứng rồi sao!" Anh nói nhưng vẫn không thả cậu xuống cứ thế bế cậu vào trong nhà đặt cậu ngồi xuống sofa.

Anh quan sát xung quanh, làm cho anh càng khẳng định hơn về suy đoán của mình, anh nhớ không lầm thì đây là nhà riêng của La Nhất Châu.

Vậy lúc trước La Nhất Châu có nói với anh về chuyện mình đã kết hôn rồi, thì ra là Dư Cảnh Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro