(22)
Hôm nay cô ta đến quán này không phải tình cờ mà là cố tuần đến. Thật ra cô ta đã cho người theo dõi mọi hoạt động của cậu, cô nghe người báo lại hôm nay cậu không đến La gia mà lại đến tiệm bánh, nên cô ta nằng nặc đòi La Nhất Châu đưa mình đến, nói là cô muốn ăn bánh ngọt, anh cũng không nghi ngờ mà đi cùng cô.
Nhìn phản ứng của cậu lúc nãy cô ta thấy thật hả hê trong lòng, cô chính là muốn cho cậu biết vị trí thật sự của mình ở đâu, khiến cho cậu chết tâm sớm mà rời khỏi La Nhất Châu đi. Chỉ cần nghĩ đến việc không bao lâu nữa cô sẽ đường đường chính chính bước chân vào La gia với thân phận là La phu nhân thì cảm thấy tâm tình thật tốt.
Cô ta múc một muỗng bánh đưa tới gần miệng anh:
"Nhất Châu, anh ăn thử một miếng bánh này đi, bánh ở đây rất ngon"
Anh nhíu mày không vui:
"Không cần, nếu ngon thì em cứ ăn đi"
Cô ta liền nũng nịu nói:
"Đi mà, ăn thử một miếng thôi"
Anh thật đau đầu với cái tính muốn gì được đó của cô. Vì không muốn bị làm phiền nên anh há miệng ăn bánh.
"Có ngon không? "
"Cũng ngon lắm" Anh gật đầu
Bánh này thật sự rất ngon, nhưng anh cảm thấy không ngon bằng Dư Cảnh Thiên làm. Anh thoáng không vui sao tự dưng lại nghĩ đến cậu ta làm gì? Chẳng phải cậu ta cũng không đặt anh vào mắt sao, nghĩ đến lại khó chịu.
Cậu đứng trong góc nhìn hai người vui vẻ với nhau như vậy, tim cậu không ngừng đau nhói. Cậu muốn hỏi rõ anh đây là sao, nhưng lại nghĩ đến việc mình có là gì của anh đâu chứ. Bất quá chỉ là một người vợ trên danh nghĩa thôi, lấy tư cách gì mà xen vào chuyện của anh chứ. Diệc Hàng nhìn bạn mình đau khổ như thế không khỏi xót xa, càng căm hận hai người bọn họ hơn.
"Tiểu Thiên, hay để tớ ra mắng hai người bọn họ được không? "
Cậu lắc đầu
"Không cần đâu Tiểu Hàng, đừng làm lớn chuyện này, chắc anh ấy muốn dẫn em kết nghĩa của mình đi ăn thôi mà"
Tôn Diệc Hàng nghe cậu nói vậy thì càng tức giận hơn.
"Cậu đến bây giờ vẫn còn nói đỡ cho anh ta. Nếu như em kết nghĩa thì cậu sẽ chẳng có biểu cảm đau lòng như vậy. Thiên Thiên mình rất hiểu cậu, cậu đừng tự lừa gạt bản thân mình nữa, đừng tự làm tổn thương mình, dù sao thì anh ta cũng không hề yêu cậu"
Diệc Hàng vội che miệng mình lại thầm mắng tại sao lại nói nhiều như vậy chứ. Đã không giúp được gì còn làm Thiên Thiên thêm buồn nữa. Dư Cảnh Thiên cũng không có biểu cảm gì nhiều, cậu cũng tự biết là tự mình ảo tưởng, tự mình đa tình. Dù biết anh không còn yêu mình nữa nhưng vẫn tự lao đầu vào, trách ai bây giờ....!
"Hình như bên kia có người gọi chụp hình mình đi trước đây, cậu cũng lo làm việc của mình đi, đừng có đứng đây tán chuyện nữa"
Cậu cười gượng một tiếng rồi cầm lấy đầu gấu Teddy đội lên đầu rồi tiếp tục làm việc.
Tôn Diệc Hàng bĩu môi:
"cậu cười như vậy còn khó coi hơn cả khóc đó, còn tớ đây có lòng tốt an ủi mà lại bị nói là nhiều chuyện. Hazz làm việc tốt thật khó!!"
Cảm thán xong cậu cũng cầm đầu gấu đội lên đầu và tiếng tục làm việc.
Cậu về đến nhà đã hơn 6h, bước vào trong nhà thật trống vắng. Đây là ngôi nhà mà cậu đã tưởng là nơi hạnh phúc nhất của cậu, nhưng sao bây giờ cậu lại cảm thấy cô đơn trống trải như vậy?? Cậu ngồi xuống sofa đưa tay cầm điều khiển bật tivi lên xem, cậu chuyển hết kênh này tới kênh khác cảm thấy thật nhàm chán, bỗng nhiên dừng lại ở kênh chính trị. Cậu bị cuống hút bởi người đang phát biểu ấy, đó chính là La Nhất Châu nhìn anh trong bộ vest đen sang trọng, gương mặt không chút biểu cảm phát biểu một cách lưu loát, nhìn sao cũng thật cuống hút. Cậu tự nhéo vào đùi mình một cái cho tỉnh táo. Sao lại không có ý chí như vậy. Cậu mới bị anh làm cho tổn thương mà khóc thầm, vậy mà vừa mới thấy anh thì đã không kiềm chế được mà tim đập mạnh.
Cậu chuyển qua một kênh khác đang chiếu phim hoạt hình. Cậu xem một lúc thì thấy đói bụng. Cũng phải thôi vì khách đông hơn bình thường, công việc cũng vất vả hơn, vì vậy thấy đói bụng cũng phải rồi, cậu đi đến bếp lấy gói mì ăn liên trong tủ bỏ thêm rau vào rồi cho nước sôi vào coi như là xong bữa tối. Cậu cũng lười nấu, cậu vẫn nhớ là anh không cho cậu ăn mì nữa, nhưng mà bây giờ cậu có ăn không thì chắc anh cũng không thèm quan tâm đến. Vì bây giờ anh phải lo cho người anh yêu sao?
Vừa nghĩ đến cậu cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cả mì cũng nuốt không nổi. Sau khi dọn dẹp xong cậu lên lầu tấm rửa rồi chui vào ổ chăn của mình. Vì trời bên càng lúc càng lạnh nên chỉ cần nằm trong chăn ấm một chút thì sẽ ngủ ngay tức khắc. Cũng thật may mắn là dạo này trời không mưa, nếu không cậu không biết phải làm sao nữa. Sáng hôm sau cậu vẫn thức dậy sớm, định nấu mì ăn cho tiện, còn phải tranh thủ về thăm cô nhi viên nữa. Đã gần 3 tháng nay cậu chưa về đó rồi, cậu cũng đã dành dụm được một số tiền nho nhỏ để quyên góp cho cô nhi viện dù sao đó cũng là nhà của cậu bao nhiêu năm qua. Cậu nghĩ vậy rồi nhanh chóng lấy mì trong tủ ra nấu ăn. Cậu nghĩ chắc anh cũng đã quên việc không cho cậu ăn mì rồi nên hai hôm trước khi đi siêu thị cậu đã mua một thùng mì về nhà. Cậu lấy mì ra, sau đó thêm một chút rau và xúc xích vào đợi nước sôi là có thể ăn được rồi. Trong lúc chờ đợi cậu rót một ly nước lọc uống trước. Cái này chắc học theo thói quen của anh rồi.
"Em định ăn gì sao? " Anh đứng ở cửa phòng bếp hỏi
"phụtttt" ngụm nước cậu vừa mới uống đã bị tiếng nói phía sau làm cho sặc mà phun hết ra ngoài "Khụ... Khụ... Khụ" cậu quay qua thấy anh không biết từ khi nào đứng dựa lưng vào cửa phòng bếp hai tay đút vào túi quần đứng nhìn cậu. Còn anh lúc mới nhìn thấy cậu thì tim đập nhanh hơn bình thường. Vì bị sặc nên khuôn mặt cậu đỏ ửng lên, đôi mắt cũng có hơi nước. Ý nghĩ trong đầu anh chính là "thật muốn cắn một cái" Anh Hằng giọng một cái để lấy lại bình tĩnh, sao tự dưng tim đập nhanh như thế, có phải bị bệnh rồi không? Mỗi lần thấy đứa ngốc này thì nhịp tim lại không bình thường mà.
Cậu ngốc lăng nhìn anh, đây là sao đây?? Anh về nhà khi nào sao cậu lại không biết gì hết vậy. Trên người anh đang mặc là bộ đồ thể thao ở nhà, không giống như là từ bên ngoài về.....là về lúc tối sao..... Chẳng phải hôm qua vẫn còn vui vẻ bên cô ta sao, sao bây giờ lại về đây làm gì? Nghĩ đến đó lại thấy không vui, bao nhiêu câu hỏi lại xuất hiện trong đầu cậu!!
"Em nhìn dủ chưa? "
Từ lúc cậu quay qua đã nhìn anh không rời mắt mà nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cậu từ bất ngờ, ngơ ngác, sau đó lại xụ mặt xuống.
"Dạ?? "
Nghe anh hỏi thì cậu mới ổn định lại cảm xúc.
"Ai nhìn gì chứ? "
Anh khẽ nhếch mép
"Không có nhìn sao?!! "
Cậu lại gật đầu khẳng định.
"Không có thì thôi vậy"
Anh không nói gì nữa mà trực tiếp đi về phía cậu, cậu có dự cảm không lành a!!
******
Ảnh minh họa Anh lớn 1Châu mặc vest
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro