Chương 57 Ngoại Truyện 9 : Sau Kết Hôn
Lời nói của Dương Thừa Gia khiến hai người dở khóc dở cười, Lư Dục Hiểu nói: "Như vậy không tốt đâu, ngỡ may lại là em trai..."
Cô còn chưa xong đã bị Thừa Lỗi cướp lời: "Em đã miệng quạ đen một lần rồi, đừng nói nữa."
Thừa Lỗi nghe thấy lời này, bèn ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn ba mẹ, Lư Dục Hiểu tưởng con trai phát hiện ra điều gì đó, không ngờ cậu nhóc chỉ hỏi: "Miệng quạ đen nghĩa là gì ạ?"
"Miệng quạ đen nghĩa là lời nói rất linh nghiệm, những lời trước kia mẹ nói đều trở thành thật." Lư Dục Hiểu giải thích bừa, sợ con trai biết chuyện ba cậu nhóc muốn có con gái.
Hai bàn tay nhỏ của Dương Thừa Gia vỗ vỗ: "Mẹ giỏi quá."
"Ha ha ha." Nở nụ cười xấu hổ mà vẫn lễ phép.
Dương Thừa Gia càng lớn càng biết nhiều chuyện, thường xuyên hỏi Lư Dục Hiểu một vài vấn đề kỳ lạ.
Chẳng hạn như, sao trong cỏ lại có sâu, gà có trước hay trứng có trước, người ngoài hành tinh trông ra sao... Dương Thừa Gia còn tìm hiểu về nguồn gốc của mình, cuối cùng hỏi Lư Dục Hiểu rằng mình ở trong bụng cô bằng cách nào.
Lư Dục Hiểu : "..."
Cô rất muốn nói với thằng nhóc này rằng nó rơi ra từ nách.
Thừa Lỗi nhịn cười, Dương Thừa Gia nhẹ giọng hỏi: "Sao mẹ lại ngốc như vậy?"
Giọng điệu không hề châm biếm, tựa như đang hỏi xem sáng nay ăn món gì.
Thừa Lỗi có một tật xấu, bản thân anh có thể trêu Lư Dục Hiểu, nhưng khi người khác nói một câu không tốt với cô thì anh đều nổi giận, ngay cả con mình cũng không ngoại lệ, bàn tay to lớn của Thừa Lỗi bao trùm mặt cậu nhóc: "Bởi vì vứt con đi ngay từ lúc sinh ra thì tốt rồi.
Dương Thừa Gia : "..."
Anh nói vậy chẳng phải tán thành với ý kiến cho rằng cô ngốc sao, Lư Dục Hiểu trừng mắt với Thừa Lỗi : "Ai ngốc?"
Vẻ mặt của Thừa Lỗi rất vô tội, rõ ràng không phải anh nói mà, anh véo má Dương Thừa Gia, ném vấn đề cho con trai: "Ai ngốc?"
Dương Thừa Gia sợ mình bị vứt bỏ, vội vàng nói: "Mẹ rất thông minh."
Thừa Lỗi hài lòng, xoa mặt cậu nhóc: "Không được bắt nạt bà xã của ba."
"..." A. Dương Thừa Gia thầm nghĩ, cái đầu be bé lại có một nghi vấn to to: "Sao ba mẹ lại ở bên nhau? Hai người phải làm thế nào mới có con?"
Lại bắt đầu, lại bắt đầu rồi, vẻ mặt Lư Dục Hiểu choáng váng: "Ba con biết đấy, hỏi ba ý."
"..." Thừa Lỗi mấp máy môi: "Con muốn biết như vậy thì tự lấy vợ đi."
Đơn giản mà thô bạo, Dương Thừa Gia bị chịu công kích, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Làm thế nào mới lấy được vợ?"
"Đầu tiên, con phải đẹp trai, tiếp theo, con phải đẹp trai, cuối cùng, con vẫn phải đẹp trai." Thừa Lỗi trêu cậu nhóc: "Vậy nên con không lấy được vợ."
Dương Thừa Gia nghĩ nghĩ một lúc, sau đó òa lên khóc, Lư Dục Hiểu cũng không còn gì để nói, cô túm Thừa Lỗi lại: "Anh đừng bắt nạt con mình nữa được không?"
Thừa Lỗi tỏ vẻ cây không ngay nhưng vẫn không sợ chết đứng: "Ai bảo nó bắt nạt bà xã anh."
Lư Dục Hiểu vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ lại đỏ mặt.
Buổi tối, Thừa Lỗi dẫn đi tắm rửa, Dương Thừa Gia lại bắt đầu đặt câu hỏi: "Sao ba mẹ lại không giống nhau cơ chứ? Mẹ có sữa để uống, ba thì không có. Con và ba cũng không giống nhau, cái đó của ba lớn hơn của con..."
Lư Dục Hiểu nghe xong thì đỏ bừng cả mặt, hận không thể tìm lỗ trên mặt đất để chui xuống.
Dương Thừa Gia lại hỏi: "Sao mẹ lại đỏ mặt?"
Thừa Lỗi không biết phải làm sao, đành tìm một tập 《 Bố đầu to, con đầu nhỏ 》 mà trong đó có phổ cập khoa học về những kiến thức này cho con trai xem, anh dụ dỗ cậu nhóc về phòng, sau khi dặn dò con trai phải xem hết rồi đóng cửa lại, Thừa Lỗi mới ra tìm bà xã nhà mình đang vùi đầu trong chăn.
"Hiểu Hiểu, em cần phải giải đáp vấn đề của con trai thật tốt."
"..." Lư Dục Hiểu biết anh lại đang trêu mình, hừ lạnh một tiếng: "Em không biết, em ngốc lắm."
"Không biết?" Giọng nói của Thừa Lỗi dường như mang theo chút tiếc nuối, nếu nghe cẩn thận còn thấy có một ý khác: "Đã không biết, thì anh đây sẽ từ từ nói cho em."
Thừa Lỗi dùng cả đêm để nói cho Lư Dục Hiểu biết con trai được sinh ra như thế nào, hơn nữa còn rất sâu sắc.
Sau khi bị giày vò, Lư Dục Hiểu nằm im thin thít: "Em muốn ăn bữa khuya anh tự làm."
Trợ lý nhỏ không có nhân quyền lập tức mở cửa phòng, hấp tấp làm bữa khuya cho cô.
Lư Dục Hiểu mặc quần áo tử tế ra ăn mì, cô nghĩ một hồi, quyết định giao việc giải đáp vấn đề của Dương Thừa Gia đầy gian khổ này cho Thừa Lỗi : "Em không ứng phó được với thằng bé, giao cho anh đấy, sắp tới em còn phải vào đoàn."
Trước đó, hai người đã thống nhất rằng kỳ sắp tới sẽ nhường ra chút ít thời gian, để tránh việc con trai không được gặp ba mẹ ở nhà trong một khoảng thời gian dài.
"Chậc, em không sợ anh bắt nạt nó hả?"
"Anh nhắc em mới nhớ." Lư Dục Hiểu ngẩng đầu: "Em sẽ bảo con trai mách em."
"Sau đó thì sao? Chờ em về trừng trị anh?"
"Đúng đấy, trừng trị anh." Lư Dục Hiểu cảm thấy mình phải tìm lại địa vị trong nhà: "Nếu anh không nghe lời thì coi chừng gia pháp đấy."
Thừa Lỗi nhíu mày, anh cười khẽ, cúi đầu xuống: "Ừ, chờ em về trừng trị anh."
Có phải nên bắt nạt con trai nhiều hơn không, như vậy mẹ nó sẽ một lòng chỉ muốn về nhà?
May mắn là Lư Dục Hiểu không biết trong lòng Thừa Lỗi nghĩ gì, không thì nhất định cô sẽ bị tức chết.
Trước khi đi, Dương Thừa Gia không nỡ, ôm đùi mẹ: "Mẹ phải đi sao? Con không nỡ xa mẹ."
Nhưng nội tâm lại nghĩ, thôi xong, mẹ đi rồi thì mình sẽ không thể làm nũng nữa, vốn dĩ ba ba sẽ không bị lừa.
Thừa Lỗi thấy con trai làm nũng, bản thân cũng không chịu thua: "Mẹ nó à, anh cũng không nỡ xa em."
"..." Một lớn một nhỏ này... Lư Dục Hiểu đỡ trán, ngồi xổm xuống, an ủi cục cưng: "Ở nhà phải ngoan nha, nếu ba bắt nạt con thì nhớ mách mẹ."
"Vâng, con sẽ nhớ mẹ."
Nói xong, cậu nhóc hôn một cái lên mặt mẹ, rất mềm, trái tim Lư Dục Hiểu đã tan chảy luôn rồi.
Thừa Lỗi cũng học theo: "Huhu, anh cũng nhớ em, anh cũng muốn hôn hôn."
Lư Dục Hiểu không nhịn được xúc động muốn đá anh đi, thấy mình phải xa nhà lâu như vậy, nhất định Thừa Lỗi sẽ không được hưởng lợi, cô liền ôm cổ Thừa Lỗi, để lại một vết son trên mặt anh: "Đừng lau đấy."
Tựa như tạo một ký hiệu độc quyền trên đồ vật của mình, Thừa Lỗi cười đến nỗi hơi run run.
Lư Dục Hiểu nghĩ nghĩ, ngộ nhỡ anh thật sự không lau thì làm sao bây giờ, đừng nói, loại chuyện này anh quả thật làm được, thế là cô vội vàng bổ sung: "Thấy người ngoài thì phải nhanh chóng lau đi, đừng gây chuyện."
Trước khi đi, Lư Dục Hiểu vẫn không yên lòng, cô thở dài, đột nhiên nghe thấy anh hùng nhỏ của nhà nói: "Mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho ba thật tốt."
"Hả?" Lúc này, chẳng phải ba sẽ đứng ra nói, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc cho con trai thật tốt sao?
Thừa Lỗi nhìn chằm chằm con trai mình, con dám cướp lời thoại của ba.
Dương Thừa Gia trịnh trọng nói: "Ba luôn để mẹ chăm sóc, nên ba thật đáng thương, con phải chăm sóc cho ba."
Lư Dục Hiểu không nhịn được phì cười, Thừa Lỗi anh nói xem, sự giả tạo của anh đã bị con trai biết rõ rồi, cô thè lưỡi với Thừa Lỗi : "Mất mặt nha, ba ba."
Cô sờ sờ đầu con trai: "Có con chăm sóc cho ba, mẹ rất an tâm, mẹ đi đây."
"Vâng, mỗi ngày con đều sẽ xem phim truyền hình của mẹ, nhớ mẹ..."
Thừa Lỗi rất yên lặng, sao đứa con này của anh lại như đang diễn phim thần tượng, lúc nào cũng cướp lời thoại của anh thế này. Thừa Lỗi đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, cho rằng nếu mình không cố gắng thì trái tim Lư Dục Hiểu cũng bị nó cướp đi mất.
Thằng nhóc này, không hổ là con trai ruột của mình, rất tâm cơ.
Bộ phim của Thừa Lỗi vừa đóng máy, gần đây khá rảnh rỗi, thỉnh thoảng tham gia vài hoạt động, ghé qua studio, nhưng vẫn có thể trông con.
Không biết tại sao mấy quần chúng ăn dưa trên mạng lại biết chuyện studio của Thừa Lỗi thông báo tuyển nhân viên nữ, nhưng chỉ tuyển người không độc thân, chẳng lẽ đây là một loại kỳ thị với các chị em độc thân sao?
【 Tôi thấy Lư Dục Hiểu ghen quá rồi đấy, không cho phép bên cạnh Thừa Lỗi có yêu tinh sao? 】
【 Chết cười mất, vậy nên bây giờ lời đồn lại đổi hướng rồi, từ Thừa Lỗi ngược đãi Lư Dục Hiểu biến thành Lư Dục Hiểu là phụ nữ hay ghen, vợ Thừa Lỗi quản nghiêm vậy à? 】
【 Quần chúng ăn dưa là tôi đây cũng không nhìn ra đấy, lần sau tung tin vịt thì có thể thống nhất cách nhìn nhận vấn đề được không, lúc nói thế này, lúc nói thế kia, tự mình vả mặt mình, mấy người là quạt điện xoay tròn 360 độ hả? 】
【 Lúc này nhất định là thật rồi, xem ra Thừa Lỗi sợ vợ muốn chết, ngay cả con gái độc thân cũng không tuyển, kiểm soát chặt thật đấy. 】
【 Ngại quá, tôi chỉ cảm thấy ngọt, nói không chừng là Thừa Lỗi tự nguyện để tránh cho Lư Dục Hiểu nghĩ nhiều đấy. Có phải các người không quen nhìn cuộc sống vợ chồng nhà người ta tốt đẹp hay không? 】
Cuối cùng, Lâm Kỳ không nhìn nổi nữa, mua hotsearch, mời các blogger trả lời thay nhân viên: "Không liên quan đến bà chủ, chỉ là bình thường Thừa Lỗi quá cợt nhả, suốt ngày nhắc đến bà xã nhà mình nên sợ cẩu độc thân bị tổn thương mà thôi."
Quần chúng ăn dưa tuyệt đối không ngờ lại là nguyên nhân này, sau khi phản ứng kịp, không nhịn được mà để lại một chuỗi "ha ha ha."
Năm đó, nam thần Thừa Lỗi đã biến mất, hiện giờ thay thế anh chính là Thừa• Nhây • Lỗi.
Một nhân viên nào đó tên là Tiểu Diệp vừa trúng tuyển vào studio của Thừa Lỗi tỏ vẻ không tin, cô nàng giải thích rằng nghệ sĩ trong ngành giải trí đều là hàng hóa có bao bì đẹp mà thôi, trong ngành dơ bẩn này, ai mà không marketing, ai mà không tự xây dựng hình tượng cơ chứ, vài nghệ sĩ nhìn thì vô cùng tốt đẹp, nhưng thật ra đạo đức lại ô uế.
Cho nên, cô nàng cảm thấy Thừa Lỗi cố ý xây dựng cho mình hình tượng là một người cưng chiều vợ đầy giả tạo, thật ra tình cảm của hai người chưa hẳn đã tốt đẹp như vậy.
Hơn nữa trong ngành giải trí, chẳng có ai dựng cho mình hình tượng một người đàn ông tốt mà không bị vạch trần cả.
Ngày được tuyển thứ ba, cô nàng mới tận mắt nhìn thấy Thừa Lỗi người thật, đẹp trai đến nỗi không thể bắt bẻ.
Lúc đối mặt, Thừa Lỗi liếc nhìn cô, chậm rãi cong môi, toàn thân Tiểu Diệp nổi da gà, thầm nghĩ, quả nhiên Thừa Lỗi không giống như bề ngoài, mới lần đầu gặp mà nhìn nhân viên bằng vẻ mặt biến thái như vậy.
Chẳng lẽ lại nhìn trúng mình, muốn chơi quy tắc ngầm?
Người đàn ông rủ mắt xuống, cười cười tỏ vẻ có lỗi, tựa như ngọn gió xuân tháng tư không chút khô nóng thổi qua, khiến mọi người trước mặt đều ngây dại.
"Thực xin lỗi, vừa nhìn cô liền nhớ đến đêm qua lúc gọi video vợ tôi cũng mặc váy màu xanh lá, nhìn rất đẹp."
Tiểu Diệp: "..."
"Cô mặc váy màu xanh lá trông rất tươi mát, lại khiến tôi nhớ đến lúc vừa yêu đương với cô ấy..."
Lâm Kỳ đỡ trán, vẻ mặt không muốn sống nữa: "Lại bắt đầu, lại bắt đầu rồi."
Mọi người hóng chuyện đều vỗ bàn: "Lại thế rồi, lại thế rồi, anh ấy lại bắt đầu cợt nhả rồi."
Lâm Kỳ liếc nhìn anh: "Ra chỗ khác."
"À." Thừa Lỗi tùy ý dựa trên mặt bàn: "Liên Thắng đâu rồi?"
"Đau dạ dày, vào viện rồi." Lâm Kỳ cười lạnh: "Sao thế? Anh muốn nhìn cảnh anh ấy bị anh làm cho tức điên hả?"
Thừa Lỗi mím môi che giấu ý cười, đeo kính râm đi ra ngoài: "Được rồi, anh đi thăm anh ấy đây."
Lâm Kỳ vốn định nói coi như anh có chút lương tâm, sau khi ý thức được gì đó liền vội vàng hô từ phía sau: "Nhất định anh đừng khoe ân ái, không thì anh Thắng sẽ thật sự bị anh làm cho giận đến phát điên lên mất."
Tiểu Diệp trợn mắt há mồm, vậy mà người đại diện cũng bị nghệ sĩ trong studio khoe ân ái đến nỗi phát điên.
Cô nàng vỗ ngực một cái, không biết là thở hắt ra hay vừa chịu khiếp sợ, người bên cạnh sát lại gần: "Quen rồi thì sẽ tốt thôi, mặc dù anh Lỗi cợt nhả, nhưng phúc lợi cho công nhân cũng không tệ."
Chẳng lẽ đây là cái giá lớn của việc ăn thức ăn cho chó?
Tiểu Diệp mở to mắt, người trước mặt đưa cho cô nàng một bộ máy trợ thính: "Có phải anh đây rất biết săn sóc nhân viên mới không?"
"..."
Người đi trước vô cùng có kinh nghiệm: "Cái này rất có tác dụng đấy, chỉ cần ông chủ vừa đến studio, đang yên đang lành lại bắt đầu khoe vợ khoe con. Dù sao thì cô cũng là nhân viên mới, sao miễn dịch như chúng tôi được."
Tiểu Diệp muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng đành im lặng.
Sau đó không lâu, trên diễn đàn ẩn danh xuất hiện một tấm thiệp, vạch trần hành vi khoe vợ khoe con vô cùng tàn ác của ông chủ studio này!
【 Thật quá đáng mà! Nhưng tôi rất muốn được tuyển vào ha ha ha ha ha. 】
【 Thừa Lỗi quang minh chính đại như vậy mới là đàn ông chứ, còn Ngô Tuấn Đình bị chụp cảnh hẹn hò với bạn gái, chẳng những không thừa nhận mà tối đó còn trà trộn vào một đám bốn mươi fan hâm mộ. Dù antifan có bịa đặt thế nào thì cũng không thể phủ nhận rằng hai người ân ái là sự thật, Thừa Lỗi đúng là người đàn ông tốt. 】
【 Ông trời nợ tôi một Thừa Lỗi. 】
Nhưng antifan vẫn rất ngoan cố, nói rằng ngành giải trí chỉ có lợi ích, nào có tình cảm chân thật gì, không lâu sau đó có người còn tung tin rằng Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi đã ly hôn, hơn nữa, Lư Dục Hiểu còn hẹn hò với một người đàn ông đeo khẩu trang thần bí.
Thừa Lỗi thấy vậy cũng bó tay, anh chỉ dùng tài khoản clone thôi mà đám này còn có thể đào ra được trong ngàn vạn người, vậy mà phóng viên giải trí lại không nhận ra? Cố tình tìm góc để chụp ảnh, bịa đặt tin đồn, kẻ buồn nôn thực sự là ai?
Quả nhiên fan của Thừa Lỗi cũng đưa ra nghi vấn: "Người này chính là Thừa Lỗi mà? Lại còn người đàn ông thần bí cái gì? Các người nói mò à?"
"Người đàn ông thần bí Thừa Lỗi, thân phận: ông xã của Lư Dục Hiểu ?"
"Bốc phét thì được trả bao nhiêu tiền thế, kiếm tiền mà không rủ tôi à."
Đêm đó, Thừa Lỗi đã đăng ảnh mình đến Hoành Điếm giám sát Lư Dục Hiểu lên Weibo, còn thêm cả ảnh chụp chung thân mật của hai người, chưa hết, Thừa Lỗi còn bảo studio gửi văn kiện của luật sư cho bên tung tin đồn.
【 Chậc, internet cũng không phải nơi ngoài vòng pháp luật mà. 】
【 Tưởng cách màn hình nên không phải chịu trách nhiệm hả? Đến lúc để nền tảng quản lý những blog tung tin đồn này rồi, ngày nào cũng nhiều chuyện như bà hàng xóm vậy. 】
【 Chỉ có tôi phát hiện Thừa Lỗi chưa từng gửi văn kiện của luật sư cho bất kỳ ai sao? Cho dù trước kia bị bạo lực mạng rất nghiêm trọng cũng không hề chửi một câu, bây giờ bọn họ thực sự chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ấy rồi, quả nhiên Lư Dục Hiểu là ngoại lệ của Thừa Lỗi mà. 】
【 Má ơi, lời mà bà chị vừa nói rất ngọt đấy. 】
【 Rất ngọt +1, huhuhu mẹ tôi hỏi sao tôi lại khóc. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro