Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73. Du Lịch

Khi Thanh Bảo đi làm về, liền thấy Thế Anh đang bận rộn trong bếp.

"Anh đang làm gì vậy?"

Thanh Bảo ôm lấy Thế Anh từ phía sau, tựa đầu lên vai người thương.

Nhìn thấy món salad Thế Anh đang bày trên đĩa, hắn nhịn không được lấy tay bốc một miếng cho vào miệng.

"Đừng làm rộn, em mau rửa tay đi!"

Thế Anh chưa kịp nói xong, liền bị Thanh Bảo nhét một miếng táo vào miệng, liền nhíu mày sau đó mới nhai.

"Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi, đồ ăn sắp chuẩn bị xong rồi."

Thanh Bảo đuổi Thế Anh ra khỏi bếp, dù Thế Anh đã dần tốt hơn nhưng Thanh Bảo không cho y vào bếp nấu ăn nữa.

Thế Anh trở người đẩy Thanh Bảo ra, kéo người xuống bàn ăn, sau đó đứng ở sau vỗ vỗ Thanh Bảo:

"Đã lâu không làm, em nếm thử tay nghề anh xem thế nào."

Thanh Bảo ngẩng đầu lên nhìn Thế Anh, Thế Anh cúi xuống hôn lên khóe môi Thanh Bảo, sau đó xoay người đi vào bếp.

Thanh Bảo nhìn Thế Anh nhanh tay rán trứng và làm một vài món ăn khác, sau đó múc súp trong nồi ra.

Chờ tới khi Thế Anh đưa đũa vào tay hắn, Thanh Bảo dùng đũa gắp thức ăn, nóng lòng nếm thử.

Thế Anh mong chờ đứng bên cạnh, luôn nhìn chằm chằm Thanh Bảo, sau khi thấy người kia nuốt thức ăn xuống, nóng lòng hỏi:

"Thế nào?"

Suốt 3 nắm chưa vào bếp, Thế Anh thật sự không biết tay nghề của bản thân có bị thụt lùi hay không.

Thanh Bảo gật đầu tán dương:

"Không tệ nha!"

"Thật sao!"

Thế Anh vui vẻ cầm đũa lên thử một miếng, sau đó kéo ghế ngồi xuống:

"Không sao, đợi đến khi quen rồi sẽ ngon hơn thôi. "

Thế Anh cảm thấy có chút tiếc nuối, tay nghề không luyện liền bị thụt lùi, cũng may vẫn còn nhớ được những thứ cơ bản, sau này có thể luyện tốt hơn.

Sau bữa ăn, Thanh Bảo dọn dẹp nhà bếp, Thế Anh xem một chút tài liệu mà Thanh Bảo mang về.

"Dự án này, em có thể tăng 0,5%."

Sau khi Thanh Bảo lau tay, Thế Anh vừa chỉ vào tập hồ sơ vừa nói.

Thanh Bảo ngồi xuống bên cạnh, thoải mái dựa vào người Thế Anh, nhướng mày lên nói,

"Như thế sẽ ổn hơn sao, em sẽ đưa cho Minh Viễn xem lại, nhưng nếu làm thế, bên kia sẽ đồng ý chứ?"

Thế Anh khẽ cười, kéo Thanh Bảo nằm xuống nói:

"Không đồng ý thì có thể tính toán lại, nhưng nếu đồng ý thì sao?"

Thanh Bảo nằm trên đùi Thế Anh, cau mày:

"Anh đang thử đối tác có phải không? "

" Không có, em đừng lo lắng, họ không chỉ đồng ý mà còn rất vui nữa đó."

Nghe Thế Anh nói, Thanh Bảo giơ tay ôm cổ Thế Anh:

"Anh nghĩ là bên kia ngốc sao? "

Thế Anh khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt má Thanh Bảo:

"Bên kia không ngu đâu, nếu không tăng 0,5 % thì bên kia sẽ không dám ký."

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Thanh Bảo, Thế Anh cúi đầu hôn, sau đó nói:

"Chỉ với 4 từ " Tập đoàn Bùi Thị", 0,5% này rất có giá trị."

"Được, vậy em sẽ sửa ngay!"

Thanh Bảo nói là làm, liền nhanh chân đến thư phòng.

Không ngờ vừa đứng lên liền bị Thế Anh kéo xuống ghế sô pha đè lên:

"Gấp cái gì, đêm còn dài, sao vội đổi văn kiện vào lúc này chứ!"

"Vừa mới ăn cơm!"

Thanh Bảo ỡm ờ nói, Thế Anh vẻ mặc đắc ý, tay chân bắt đầu không thành thực:

"Đây chỉ là tập thể dục để ngăn ngừa bệnh Alzheimer."

"Anh mới bị bệnh Alzheimer đó."

Thanh Bảo đáp lại, nghĩ đến Thế Anh sẽ phủ nhận nhưng Thế Anh lại gật đầu đồng ý:

"Vậy thì tranh thủ lúc này anh không mắc bệnh Alzheimer, làm chuyện của người trẻ tuổi trước nhé."

Vừa nói, y vừa kéo thắt lưng Thanh Bảo ra, cúi đầu xuống hôn lên môi đối phương.

Sau một hồi triền miên, Thanh Bảo xoa eo nằm trên ghế sô pha, nhìn Thế Anh tinh thần sảng khoái đang đứng bên cạnh, mặt hắn liền đen lại:

"Em lo lắng nếu cứ thế này, sớm muộn gì em cũng chết trên giường mất thôi."

Thế Anh áy náy, ngồi xuống đưa tay xoa bóp eo Thanh Bảo, động tác đều đều nhẹ nhàng khiến Thanh Bảo thoải mái khẽ rên lên.

Nhìn dáng vẻ thoải mái của Thanh Bảo, khóe miệng Thế Anh khẽ nhếch lên, anh cúi người hôn lên eo của Thanh Bảo khiến đối phương run lên.

"Đừng làm rộn, xoa eo giúp em đi."

Thanh Bảo trở người chụp lấy tay Thế Anh, người kia lại cười nhưng động tác nhẹ nhàng hơn.

Xoa eo một lúc, Thanh Bảo lật người lại, nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Thế Anh, Thanh Bảo vội vàng kéo quần lên, che đi bộ phận trọng yếu.

"Em cảnh cáo anh, đàng hoàng nói chuyện cho em, nếu anh còn định làm gì đó thì anh tối nay ngủ ở thư phòng đó nha."

Đôi mắt hoa đào thật đẹp của Thanh Bảo nhìn chằm chằm vào Thế Anh.

"Được rồi, anh sẽ mát xa cho em, em cứ nói đi."

Mặc dù Thế Anh rất muốn, nhưng anh không thể làm cho Thanh Bảo mệt mỏi hơn được.

"Em đang nghĩ, sắp tới là đến sinh nhật của anh, anh có muốn món quà nào chưa?"

Nhìn ánh mắt mong đợi của Thanh Bảo, Thế Anh suy nghĩ một hồi mới nói:

"Hay là, chúng ta ra ngoài du lịch đi."

Thanh Bảo đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt vô cùng lấp lánh:

"Tuyệt, em cũng nghĩ vậy."

Nhiều năm rồi họ chưa đi du lịch ở nước ngoài cùng nhau. Bây giờ nhân khí hậu đang rất tốt, sức khỏe của Thế Anh cũng dần khá hơn, đi ra ngoài sẽ rất tốt.

"Em đi, không sợ Minh Viễn xé xác em sao."

Thế Anh không giấu được nụ cười khi nghĩ đến Đức Trí và Thanh Hà vẫn đang đi nghỉ.

Lần này, e rằng ngay cả Minh Viễn cũng đã bỏ trốn.

"Đừng sợ, em sẽ không nói với cậu ấy, em nói em đi công tác."

Nghe Thanh Bảo vui vẻ nói, Thế Anh không đành lòng, đành phải bất đắc dĩ gật đầu:

"Ý rất hay!"

Trừ khi Minh Viễn là một kẻ ngốc.

"Không sao, chúng cứ tiền trảm hậu tấu đi. Bây giờ, em sẽ đi thu dọn đồ đạc. Ngày mai, à không, tối nay chúng ta sẽ đi."

Thanh Bảo vừa nghĩ đến sắc mặt của Minh Viễn vừa nhảy khỏi ghế sofa nhanh chân chạy về phòng ngủ.

"Thắt lưng của em không đau nữa sao?"

Thế Anh nhịn không được ôm trán, dở khóc dở cười nhìn Thanh Bảo quần áo buông thỏng trên eo chạy lên cầu thang.

"Không đau, không đau, anh mau tới giúp em một chút, nếu không sẽ không kịp."

Thế Anh đứng dậy đi theo Thanh Bảo lên lầu.

Thanh Bảo chạy rất nhanh, khi Thế Anh bước vào, người kia đã mặc quần áo chỉnh tề, vali hành lý đã xếp được một nửa.

Thế Anh nhàn nhạt cười, dựa vào cửa nhìn Thanh Bảo bận rộn.

Thanh Bảo thu xếp một lúc, mới đóng nắp vali lại, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn thấy Thế Anh đang dựa vào cửa, hơi nhắm mắt lại, vội vàng đi đến:

"Sao vậy, anh không thoải mái sao?"

Vừa nói hắn vừa xoa ngực Thế Anh.

Thế Anh mở mắt ra, lập tức ôm lấy Thanh Bảo cánh tay cường tráng vững vàng ôm trọn đối phương vào lòng:

"Thanh Bảo, cám ơn em vẫn luôn ở đây."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro