Chương 72. Tâm Cơ
"Thế Anh, em xin lỗi!"
Đã ba năm trôi qua, lời xin lỗi muộn màng này đã luôn ám ảnh trong lòng Thịnh Ngọc Đình .Hôm nay, cuối cùng cũng được nói ra để kết thúc mọi chuyện, cho nên cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Thế Anh khẽ lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn người đã xa cách suốt 3 năm, vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
"Tôi sẽ tìm cách để em rời đi, nhưng Ông Thịnh và bác Thịnh thì sao?"
Có một số việc không cần nói thẳng, người thông minh sẽ tự khắc hiểu.
"Em biết, sai chính là sai."
Nhiều năm trôi qua, Thịnh Ngọc Đình đã suy nghĩ rất nhiều, chuyện này chính là cô sai, chứ không phải do y.
"Hôm nay gặp lại Thế Anh, đối với em là quá đủ rồi."
Thịnh Ngọc Đình không yêu cầu gì khác, hôm nay được nhìn thấy người cô mong ngóng suốt 3 năm như thế này đã là mãn nguyện rồi.
Thấy mọi người vẫn sống vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Về những gì đã xảy ra khi đó, Thịnh Ngọc Đình không thể thay đổi bất cứ điều gì và bây giờ cô cũng không yêu cầu bất cứ điều gì, giống như những gì cô đã nói, sai chính là sai và bị trừng phạt là thích đáng.
Sau rời đi, Thế Anh tiếp tục đến gặp Thịnh Chấn Hải.
So với ba năm trước, Thịnh Chấn Hải rõ ràng là già đi rất nhiều, nhìn thấy Thế Anh, khuôn mặt già nua của ông ta không có vẻ vui mừng nào mà chỉ hằn học nhìn.
"Ông Thịnh!"
Thế Anh nhìn người trước mặt, suốt 3 năm qua đã mài nhẵn đi những sắc bén của người này, mọi sự gai góc lạnh lùng đã bị thu liễm lại.
"Thế Anh, thắng làm vua, thua làm giặc, tôi không có gì để nói, cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu."
Thế Anh cong môi ngồi xuống trước mặt Thịnh Chấn Hải:
"Ông Thịnh, ông nói rất đúng, thắng làm vua, thua làm giặc, nhưng hôm nay cháu là Thế Anh chứ không phải Bùi tổng."
"Thế Anh!"
Thịnh Chấn Hải cảm thấy kích động, suốt ba năm qua hắn ta van cầu khắp nơi, ai cũng né hắn như né tà.
Thịnh Chấn Hải không ngờ người đầu tiên đến gặp mình lại là Thế Anh.
"Ông Thịnh, ông không có lỗi với tôi mà là ông có lỗi với ông nội."
Thế Anh đứng lên:
"Về phần tiểu Đình, tôi sẽ cho người đưa cô ấy ra nước ngoài. Về phần những người khác, Ông Thịnh, ông là một người thông minh, ông phải biết đánh rắn bị rắn cắn lại là chuyện thường tình."
Thịnh Chấn Hải hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó ông ta lại bật cười.
"Được rồi, không hổ danh là Thế Anh, tôi nhận thua, tôi rất phục cậu."
Thịnh Chấn Hải đứng dậy đi vào trong:
"Thế Anh, cảm ơn cậu!"
Dù sao Thịnh gia cũng đã lụi tàn, Thế Anh không phải là người tốt, ông ta biết rất rõ điều này.
Ngay cả khi họ có thể ra ngoài, Thịnh gia cũng sẽ không thể tồn tại, hơn nữa, chỉ cần Bùi gia mãi cường thịnh thì gia tộc họ Thịnh mãi không thể có cơ hội khởi đầu lại.
Một Thịnh Ngọc Đình là đủ!
Thế Anh không đến gặp Thịnh La Đức và đối với những người còn lại trong Thịnh gia, điều đó là không cần thiết.
Ba ngày sau, Thế Anh đã đem Thịnh Ngọc Đình ra nước ngoài.
"Cậu không lo lắng sẽ thả hổ trở về núi sao?"
Minh Viễn đứng ở bên cạnh Thế Anh, nhìn phi cơ bay đi trên bầu trời, khẽ cười liếc xéo Thế Anh.
"Cô ấy sẽ không có cơ hội làm vậy!"
Nghe được lời khẳng định đầy tự tin của Thế Anh, Minh Viễn cười tủm tỉm quay đầu trực tiếp nhìn Thế Anh:
"Trái tim của cậu là màu gì thế, có khi so với mực còn đen hơn đó chứ ?!"
Thế Anh nhướng mày, nghe thấy Minh Viễn tiếp tục nói:
"Cậu nói xem nếu Thanh Bảo biết tâm cơ của cậu đen như vậy, cậu ấy còn yêu cậu nữa không?"
"Cậu có thể thử xem!"
Thế Anh nói xong, tiêu sái quay lưng bước đi, Minh Viễn đứng sau khẽ trầm ngâm:
"Quên đi, Thanh Bảo, thằng nhóc đó không trắng hơn cậu bao nhiêu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro