Chương 7. Chờ Đợi
"Cậu?"
Tất Vũ day trán thở dài, Thế Anh đã tung hoành ngang dọc hơn 20 năm làm sao có thể nhìn trúng Thanh Bảo?
"Cậu rốt cuộc thích cậu ta ở điểm nào?"
Tất Vũ thở dài, tiến lên đỡ lấy thân thể yếu ớt của Thế Anh:
"Đi thôi, để tôi đưa cậu đi!"
Thanh Bảo ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao chót vót, sống hai kiếp, hắn và Thế Anh dây dưa với nhau nhau hơn năm năm, đây là lần đầu tiên hắn bước chân đến Bùi Thị.
Kiếp trước, Thanh Bảo hẳn sẽ luôn tránh né nơi này, sự chán ghét của hắn đối với Thế Anh khiến cho hắn cũng chán ghét nơi đây.
Hít một hơi thật sâu, Thanh Bảo bước vào tòa nhà của tập đoàn Bùi Thị.
Công Nghệ Kĩ Thuật Nhật Thanh của hắn chỉ chiếm tám tầng để mở văn phòng làm việc, trong khi tập đoàn của Bùi Thị chiếm tổng cộng 35 tầng để mở văn phòng làm việc, Bùi Thị luôn có nguồn tài nguyên vô cùng mạnh.
Hiện tại, bởi vì một sự thay đổi tâm lý, ngay cả tòa nhà cao tầng này cũng trở nên quen thuộc hơn rất nhiều.
Bùi Thị xứng đáng là một trong 50 tập đoàn hàng đầu thế giới. Cách bố trí và thái độ làm việc chuyên nghiệp của nhân viên, cho thấy hình ảnh 1 tập đoàn đẳng cấp đến mức nào.
Gia Hân ở quầy lễ tân nhìn thấy Thanh Bảo, cô liền nghĩ đến hình ảnh người đàn ông đã được cho biết trước đó, cô chạm khuỷu tay vào Minh Tuệ :
"Nhìn xem, người đó có phải là Trần tiên sinh không?"
Gia Hân biết Thanh Bảo nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, cùng với chỉ thị của sếp tổng, cô không dám sơ suất.
Người trước mặt là do chủ tịch đích thân dặn dò từ trước, nếu có chuyện gì sơ suất xảy ra thì chức vụ tiếp tân của cô trực tiếp bị đe dọa.
Mặc dù không hiểu mối quan hệ giữa Thanh Bảo và Bùi tổng nhưng nghĩ đến chỉ thị đã được đưa ra trong suốt 5 năm qua, Gia Hân phải vực dậy tinh thần, dù vẫn còn nghi ngờ nhưng vẫn dùng 120 điểm kĩ năng hết sức tiếp đãi người kia chu đáo.
Minh Tuệ lập tức đứng thẳng dậy, nhìn Thanh Bảo một cách cung kính, nở một nụ cười thích hợp:
"Xin chào Trần tiên sinh, ngài đến đây gặp chủ tịch sao? Chủ tịch vẫn chưa đến, ngài có thể đợi ngài ấy trong phòng làm việc."
Bước chân của Thanh Bảo hơi khựng lại, hắn không nhớ mình đã từng ở đây, nhưng những người này làm sao có thể biết được chứ?
Hơn nữa, trong công ty của hắn không được phép trực tiếp đưa người đến văn phòng chủ tịch mà không hỏi qua, huống chi là tập đoàn của Bùi Thị?
Thanh Bảo cong môi, nở cười chuyên nghiệp:
"Xin lỗi, mọi người biết tôi sao?"
"Đúng, ngài không phải là ngài Trần Thiện Thanh Bảo đó sao, chủ tịch của chúng tôi đã căn dặn, chỉ cần ngài đến đây, cứ lên thẳng phòng chủ tịch."
Gia Hân cười rạng rỡ, từ quầy tiếp tân đi ra, đưa Thanh Bảo đi về phía thang máy chuyên dụng:
"Ngài Trần, mời ngài đi theo tôi!"
Cho đến khi ngồi vào văn phòng của Thế Anh, Thanh Bảo vẫn còn choáng, mọi người mỉm cười và cúi chào hắn, như thể hắn là nhân viên cấp cao của tập đoàn Bùi Thị vậy.
Sự kính trọng trong mắt những người đó không phải là giả, sự kinh ngạc trong mắt những người đó cũng không phải là giả.
Nhìn tách cà phê được thư ký để trên bàn, Thanh Bảo sau khi ngửi thử mới biết đó là loại cà phê yêu thích của hắn.
Nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, Thanh Bảo hắng giọng, nhìn thư ký đang cười, tò mò hỏi hỏi:
"Ừm, tôi muốn hỏi, mọi người... làm sao mà biết tôi thích loại này? Đây là cà phê Lam Sơn có phải không?
Thanh Bảo sẽ không ngạc nhiên nếu đây thương hiệu cà phê khác, Bùi Thị dùng cà phê thượng hạng đãi khách không có gì lạ nhưng đây là cà phê Lam Sơn.
Bởi vì mỗi năm trên thế giới chỉ có hai mươi lon cà phê này được sản xuất, đó là một báu vật mà tiền không thể mua được. Hắn có hai lon để ở biệt thự, đều do Thế Anh mang về.
"Đây là lệnh của Bùi tổng. Chỉ cần ngài tới, tôi sẽ pha cho ngài loại cà phê này. Đến đây, ngài sẽ được tiếp đãi như vậy."
Thư ký nói, sau đó nở nụ cười:
"Chủ tịch sẽ thay đổi hàng tháng. Vâng, đã năm năm, việc này chưa bao giờ bị gián đoạn."
Lời nói của thư kí như con dao sắc nhọn đâm nhiều nhát vào trái tim của Thanh Bảo, mỗi một vết đều đâm sâu đến thở không nổi, ngón tay trắng nõn nắm chặt tách cà phê thơm phức, vì dùng sức cầm khiến bàn tay nổi cả gân xanh.
Thanh Bảo phải mất rất nhiều công sức mới có thể dập tắt được nỗi chua xót trong lòng, nhìn vẻ mặt tươi cười của thư ký, khiến khát vọng trong hắn vừa mãnh liệt, vừa khiếp đảm.
Thanh Bảo muốn biết một chút về Thế Anh nhưng hắn thật sự không dám, hắn sợ rằng bản thân sẽ biết những sự thật mà bản thân không thể chịu đựng được.
Không phải hắn nghi ngờ Thế Anh không yêu hắn mà là vì quá yêu hắn nên tình yêu này có sức nặng không thể chịu nổi.
"Bùi Tổng còn nói gì nữa?"
Thanh Bảo bình tĩnh lại, giảm bớt cảm xúc phức tạp trong mắt, chỉ có giọng còn run rẩy, chứng tỏ hắn chưa thể thật sự bình tâm vào lúc này.
"Thực ra, không còn gì nữa."
Thư ký vẫn nở nụ cười thân thiện, cô trả lời câu hỏi của Thanh Bảo rất chuyên nghiệp:
"Chủ tịch Bùi khiến mọi người trong công ty chúng tôi đều phải biết ngài, ngài ấy nói đối xử với ngài giống như đối xử với ngài ấy... "
Thư ký xem ảnh chụp Thanh Bảo suốt 5 năm, nghe lời dặn dò suốt 5 năm của Thế Anh, cuối cùng nhìn thấy người thật, những đè nén bấy lâu sẽ tự nhiên tuôn trào một cách vô cùng trôi chảy.
"Bùi tổng cũng nói rằng bất cứ khi nào ngài đến, hãy nói với ngài ấy, ngay cả khi ngài ấy đang bận. Bùi tổng cũng dặn chúng tôi rằng, bất kể ngài hỏi gì, chúng tôi đều phải trả lời nghiêm túc."
"... "
Thư kí vẫn cười rất chuyên nghiệp, bát quái tò mò trong lòng càng lúc càng tăng nhưng nhìn thời gian thì còn lâu mới đến giờ Bùi tổng đến làm việc, thư ký lại nhìn Thanh Bảo đang do dự nói gì đó.
Thanh Bảo cẩn thận nghe thư ký nói, mỗi một lời nói, hắn lại cảm thấy xúc động và hối hận vô cùng.
Năm năm qua, tại sao hắn không nhận ra Thế Anh rất tốt? Nếu không phải được sống lại, e rằng Thanh Bảo sẽ không biết, sau lưng Thế Anh đã làm rất nhiều điều cho hắn...
Nhận thức được ánh mắt của thư ký, Thanh Bảo ngẩng lên nghi ngờ hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Hắn còn muốn nghe về Thế Anh nhiều hơn nữa, tại sao không nói ra?
Mặc dù mỗi lần nghe nhiều hơn một chút, trong lòng lại cảm thấy khó chịu và có chút tự trách, nhưng Thanh Bảo vẫn muốn biết nhiều hơn về người ấy.
Trong cuộc đời này, chỉ cần là về Thế Anh, Thanh Bảo đều muốn biết.
"Không có gì!"
Sự chuyên nghiệp cuối cùng cũng đánh tan sự tò mò trong lòng của thư kí. Thư ký mỉm cười chào tạm biệt Thanh Bảo, nhưng vừa quay đầu lại, liền nghe thấy câu hỏi của Thanh Bảo:
"Thân thể của anh ấy... Thế nào rồi? "
Kiếp trước Thanh Bảo không thể quên, hắn hoảng sợ và kinh hồn khi nghe Tất Vũ nói rằng Thế Anh bị bệnh tim bẩm sinh.
Kiếp này, từ lúc trùng sinh Thanh Bảo đã không ngừng tìm Thế Anh nhưng quên đi tình trạng sức khỏe của người ấy.
Thư ký dừng lại, nhìn Thanh Bảo khó hiểu nói:
"Bùi tổng của chúng tôi sức khỏe rất tốt! Tại sao ngài Trần lại hỏi như thế ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro