Chương 63. Quyết Tâm
Đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, Thanh Bảo nhìn thấy người thương qua kính trong suốt, thấy người kia bất động nằm trên giường, khiến tim hắn đau nhói.
Mặt nạ dưỡng khí che đi gần nửa khuôn mặt của Thế Anh. Một ống màu trắng nối từ mặt nạ oxi đến các thiết bị cung cấp khí thở được gắn ở trên tường, bình khí tạo ô xi vẫn không ngừng sủi bọt khí...
Một ống truyền từ ngực được kết nối với túi đựng được treo trên đầu giường. Chất lỏng màu đỏ chảy từ từ theo ống dẫn đến túi truyền, lấp đầy túi truyền kia....
Các thiết bị đo điện tim từ máy điện tâm đồ được gắn trên người Thế Anh, phát ra tiếng động trầm trầm nhưng cảm giác lại lạnh lẽo vô cùng.
Trong hành lang yên tĩnh, chỉ có âm thanh được phát ra từ phòng ICU cùng những dữ liệu cho thấy dấu hiệu của sự sống được hiển thị trên thiết bị cấp cứu.
Túi truyền máu chảy từ từ trong ống dẫn đến bàn tay tái nhợt, chất lỏng chảy vào trong cơ thể của người nằm đó .... trông cô đơn, bi thương đến quặn lòng...
Thanh Bảo đứng bên cửa sổ, cảnh tượng đau thương của hai tháng trước lại hiện về, cũng là Thanh Bảo đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt nhìn Thế Anh như hiện tại, hai cảnh tượng vô tình giống nhau đến đau thương.
Điều khác ở đây là lúc đó Thanh Bảo vừa được sống lại, trong lòng vừa đau khổ vừa có cảm giác may mắn khi tìm lại thứ quý giá bị mất đi.
Tuy nhiên giờ đây cũng là cảnh tượng giống lúc đó nhưng trong lòng Thanh Bảo càng thêm tự trách, càng thấy tội lỗi, sợ hãi và hoảng loạn...
Thanh Bảo đứng trước cửa sổ và nhìn Thế Anh, Thanh Tuấn đứng phía sau nhìn Thanh Bảo, mọi thức đều vô cùng im lặng đến đau thương.
"Thanh Bảo, trở về đi."
Thanh Tuấn đi về phía trước, đứng ở bên cạnh Thanh Bảo, nhìn Thế Anh nằm trong phòng bệnh, nhẹ giọng thuyết phục:
"Nếu cậu cứ như thế này, Thế Anh biết được, sẽ rất đau lòng. "
"Nếu đau lòng, tại sao anh ấy không tỉnh dậy để trách mắng tớ?"
Thanh Bảo lẩm bẩm Thanh Tuấn đang đứng lên cạnh sửng sốt, lại nghe thấy Thanh Bảo nói với một giọng trầm khàn:
"Cậu về trước đi, tớ muốn ở bên anh ấy thêm một chút."
"Thanh Bảo!"
"Tới ổn, tớ chỉ muốn ở cùng anh ấy một chút thôi. Anh ấy nằm một mình sẽ rất cô đơn, tớ chỉ muốn ở đây cùng nói chuyện với anh ấy."
Giọng Thanh Bảo rất nhẹ, như gió thoảng qua, không chút khí lực, phiêu tán trong không khí thế nhưng nó lại khiến cho trái tim Thanh Tuấn đau lòng vô cùng.
"Thanh Bảo?!"
"Cậu trở về đi, tớ ở đây một lát rồi quay về sau."
Thanh Bảo vô lực ngồi dựa trên cửa sổ trông rất tịch mịch, Thanh Tuấn biết không thuyết phục được:
"Được rồi, lát nữa tớ đến đưa cậu về."
Thanh Bảo mắt điếc tai ngơ chỉ chú ý đến Thế Anh.
Thanh Bảo đứng bên cửa sổ hồi lâu, suy nghĩ rất lâu, dù là đời trước hay hiện tại, tai nạn đều xảy ra mà không hề báo trước, có lẽ dù cho mọi chuyện có thay đổi thế nào đi nữa thì kết cuộc cũng sẽ không thể nào thay đổi được.
"Thế Anh, đời trước là em có lỗi với anh. Em tưởng rằng, nếu chúng ta bắt đầu lại từ đầu thì sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Thanh Bảo thở dài hít hít mũi bất lực chấp nhận số phận, xúc động nói:
"Thế Anh, em đã sai. Dù có sống lại lần nữa thì em vẫn không thể thay đổi được gì."
Vừa nói, Thanh Bảo vừa tự tát mình một cái thật mạnh, năm dấu tay hằn rõ trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, nhưng Thanh Bảo hình như không có để ý, vẫn cứ nhìn Thế Anh đang hôn mơ:
"Thế Anh, anh nói muốn em sống thật tốt nhưng thiếu anh em làm sao có thể sống tốt được chứ!"
Nghĩ đến lời nói cuối cùng của Thế Anh khi nằm trong vũng máu, hóa ra tâm nguyện cuối cùng của đối phương vẫn là mong muốn hắn sống thật tốt, điều đó khiến trái tim của Thanh Bảo giống như bị dao cắt một nhát thật sâu, đau đớn đến thấu tâm can...
"Thế Anh, là em đã sai."
Thanh Bảo cười khổ:
"Em ỷ lại việc bản thân sống lại, em nghĩ chỉ cần ngày đó em không cho anh đi ra ngoài thì sẽ không có tai nạn xe cộ, anh sẽ không gặp tai nạn và khi đó chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."
"Nhưng Thế Anh, anh có biết không? Từ khi sống lại, có rất nhiều thứ không giống với đời trước. Em đã lo lắng rất nhiều nhưng không ngờ thời gian và nơi xảy ra vụ tai nạn đã thay đổi. Anh nói xem có phải em quá vô dụng không?"
"Thật ra, nếu bi kịch vẫn diễn ra một lần nữa thì em thật sự không muốn sống lại để anh không phải chịu đựng đau đớn thêm một lần nữa..."
Nước mắt đã làm mờ đi tầm nhìn, Thanh Bảo cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới buông khóe môi ra, môi bị cắn đến bật máu.
"Thế Anh, em đã mơ một giấc mơ, trong mơ, anh và em nắm tay nhau đi về phía mặt trời mọc ... Anh nói xem nơi đó sẽ như thế nào? Sẽ có xe chạy tới chạy lui chứ? Nơi đó sẽ không có đau đớn phải không?"
" ... "
Thanh Bảo đứng trước cửa kính, lẩm bẩm nói rất nhiều...
Đôi mắt sưng đỏ đến tuyệt vọng, buồn bã nhưng giờ lại hiện lên sự minh bạch cùng kiên định, Thanh Bảo đột nhiên mỉm cười, khuôn mặt hắn trở nên ấm áp hơn nhưng lại trông tịch mịch đến bi thương.
"Thế Anh, đợi em thu xếp xong mọi chuyện em sẽ đến bên anh."
Thanh Bảo nhẹ nhàng cười, trong đôi mắt hiện lên sự khao khát:
"Chúng ta cùng nhau đi tìm mảnh đất đó, sẽ không có đau đớn, đó là thiên đường, nơi đó không có ô tô để đi đi về về ... "
Khi Thanh Tuấn quay lại, nhìn thấy Thanh Tuấn trông có vẻ có tinh thần hơn, không còn vẻ bi thương tuyệt vọng như lúc trước, khiến anh vui mừng nghĩ hắn đã thông suốt mọi chuyện.
"Hai ngày qua ở công ty thế nào?"
Nhận thấy Thanh Tuấn đến, Thanh Bảo nhìn Thế Anh, nhưng mở lời hỏi Thanh Bảo.
"Không có chuyện gì lớn, bởi vì nơi xảy ra tai nạn là ở bãi đậu xe tầng hầm nên tin tức đã được phong tỏa rất tốt để không bị rò rỉ ra bên ngoài."
Thanh Tuấn dừng lại một chính, xác định biểu hiện của Thanh Bảo bình thường mới tiếp tục nói
"Minh Viễn đang giám sát nhất cử nhất động của Thịnh Gia, vì sự hợp tác giữa bên Mĩ với Bùi Thị thành công nên Thịnh Gia không có chút hy vọng nào trong việc hợp tác nữa."
"Những đối tác hủy hợp đồng về cung cấp nguồn vốn với công ty chúng ta thì thế nào rồi? Còn Bùi Nhật Minh thì sao?"
Thanh Bảo khẽ gật đầu và tiếp tục hỏi.
"Những người đó phải vào sai lầm mấu chốt, phải cho họ một bài học thích đáng. Về việc sau này có hợp tác hay không thì còn tùy."
Thanh Tuấn nhìn Thanh Bảo, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn không biết rõ được có điểm gì lạ.
"Còn Bùi Nhật Minh thì không sao, còn..."
"Còn gì nữa?"
Thanh Bảo quay lại, Thanh Tuấn nhìn thấy rõ những vết hằn trên mặt Thanh Bảo, nên sốt ruột hỏi
"Mặt cậu sao lại?"
"!...... Không có việc gì."
Thanh Bảo dừng lại một chút, chạm vào khuôn mặt hắn, sau đó bỏ tay xuống, gạt chủ đề đó sang một bên tiếp tục nói.
"Mọi chuyện đều không có gì nghiêm trọng, chỉ là việc hợp tác với Hoa Kì cần cậu phải đích thân ra mặt."
Thanh Tuấn đau lòng nhìn Thanh Bảo, sau đó lại nhìn Thế Anh trong phòng ICU, lại đổi ý nói:
"Thực ra, cũng không sao nếu cậu không đến, cứ để Minh Viễn và những người khác nghĩ cách ứng phó. Việc hợp tác đó... "
"Mình sẽ đích thân đến!"
"... Cậu nói sao?"
"Mình nói, mình sẽ đích thân đi."
Thanh Bảo cắn môi, hít sâu một hơi nhìn Thế Anh, trong lòng thầm nói:
"Thế Anh, đợi em nhé!" Sau đó xoay người kiên định rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro