Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62. Cảnh Trong Mơ

Bác sĩ tiêm cho Thanh Bảo liều thuốc an thần, sau đó quay sang nói với Thanh Tuấn:

"Không sao đâu, tôi đã cho anh ấy một liều thuốc an thần, cứ để anh ấy ngủ một giấc đi."

Thanh Tuấn gật đầu tiễn bác sĩ ra ngoài. Sau đó, anh nói với Tất Vũ bên cạnh:

"Thanh Bảo đã có tôi lo, anh đi làm chuyện khác đi."

Tất Vũ gật đầu, vỗ vỗ vai Thanh Tuấn

"Được rồi, anh cứ ở đây, chuyện khác đã có chúng tôi lo."

Thanh Tuấn thở dài, kiên định gật đầu nói:

"Đừng lo lắng, không sao đâu."

Ngừng một chút, nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Tất Vũ, anh nói:

"Anh hãy tự chăm sóc mình cho tốt."

Tất Vũ gật đầu, mở cửa rời đi, Thanh Tuấn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Thanh Bảo, nhìn người kia cau mày ngay cả trong giấc ngủ khiến lòng anh vô cùng khó chịu.

Sau 22 giờ cấp cứu, Thế Anh được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.

"Bác sĩ Trần, Thế Anh thế nào rồi?"

Minh Viễn và những người khác lập tức tập trung lại ngay khi thấy Trần Đức Thanh bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, hồi hộp chờ câu trả lời.

Mặc dù trong lòng mọi người đều biết và hiểu rõ, nhưng bọn họ vẫn nhìn Trần Đức Thành với vẻ mong chờ, hy vọng sẽ có được kết quả khả quan hơn.

Trần Đức Thành lắc đầu không nói gì, sau đó đẩy mọi người ra, đi vào phòng khám.

Sau một hồi im lặng, Minh Viễn là người đầu tiên phản ứng .

"Thế này đi, bệnh viện bên này sẽ giao cho Thanh Tuấn và Đức Trí, công ty sẽ giao cho tôi và Tất Vũ. Hơn nữa, tin tức về vụ tại nạn phải được giữ bí mật. Về phần hợp tác với phía bên Mỹ, tôi sẽ cố gắng trì hoãn, nếu không được tôi sẽ thông báo lại sau."

Minh Viễn không còn kiểu cà lơ phất phơ thường thấy, thay vào đó là phong thái trang nghiêm, sắp xếp các vấn đề liên quan một cách bình tĩnh và nhanh chóng.

"Còn về Bùi lão gia tôi sẽ nói quản gia đến chăm nom. Chắc không sao đâu, dù sao thì nhiều năm qua sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi."

Tuy rằng nói ra như vậy nhưng trong lòng cảm thấm vô cùng khó chịu và bi thương.

"Bùi Nhật Minh bên kia thế nào rồi, chắn chắn ông ta sẽ không thể thành thật."

Đức Trí cười lạnh nói, Thanh Hà từ bên ngoài bước vào giải quyết sự việc:

"Được rồi, Bùi Nhật Minh tôi sẽ lo liệu, không có vấn đề gì."

"Được rồi, mọi người đi làm công việc của mình đi."

Minh Viễn nói xong mọi người liền đứng lên giải tán.

Thanh Bảo mơ một giấc mơ, trong giấc mơ hắn đang một nơi hoang vắng, không có bất cứ thứ gì và không có dân cư.

Ở đó Thanh Bảo tiếp tục đi, cứ thế đi cho đến khi kiệt sức nhưng vẫn không thể tìm thấy lối ra hay bất cứ một ai khác.

Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, nơi hoang vắng biến thành màn sương trắng xóa, không còn thấy gì nữa.

Thanh Bảo vội vàng đứng dậy, hắn vừa đi lại vừa chạy sau đó hét lên một cách tuyệt vọng nhưng vẫn chỉ có một mình hắn mà không có một ai khác                                 
                                
Thanh Bảo đi lòng vòng mấy lần vẫn không tìm được lối ra, nghĩ đến Thế Anh, Thanh Bảo vội vàng hét lên, nhưng hắn phát hiện cổ họng không thể phát ra được bất kì âm thanh nào.

Không biết mất bao lâu, cho đến khi Thanh Bảo hoàn toàn kiệt sức, hắn bắt đầu hoang mang và trở nên lo lắng, bồn chồn, ...

Trong màn sương trắng mờ ảo một bóng người dần hiện ra, Thanh Bảo muốn nhìn thấy rõ mặt đối phương nhưng chỉ cần hắn đến gần, bên kia liền lùi lại.

"Thanh Bảo!"

Ngay khi nghe người kia nói, Thanh Bảo liền nhận ra vội vàng gọi:

"Thế Anh!"

"Là anh Thanh Bảo, em trở về đi, đây không phải là nơi em nên ở lại!"

HÌnh bóng Thế Anh dần dần mờ đi. Giọng nói cũng trở nên hư ảo.

"Thế Anh, em không đi, anh ở đâu thì em ở đó!"

Như công tắc được bật, Thanh Bảo đột nhiên nhớ tới Thế Anh bị tai nạn xe hơi, Thế Anh đã chết...

Nhìn lại thì hình bóng của người trước mắt đang dần dần phiêu tán trong sương mù mờ ảo, Thanh Bảo nhanh chóng bước về phía trước, vững chắc ôm lấy người đó:

"Thế Anh, anh đừng hòng bỏ lại mình em, anh đi đến đâu, em sẽ theo đến đó!"

Cái ôm không hề cảm nhận được một chút hơi ấm, Thanh Bảo dần ngẩng đầu lên, chỉ thấy đối phương mấp máy nói:

"Thanh Bảo, em không thuộc về nơi này, vậy tại sao em phải bận tâm đến nó chứ."

Càng nói thân ảnh người kia dần trở nên mơ hồ, Thanh Bảo gắt gao ôm chặt thân ảnh mơ hồ, cảnh tượng lại thay đổi, Thanh Bảo nắm tay thân ảnh Thế Anh đi về nơi có ánh sáng, cứ thế bước đi, bước đi.

...

Khi Thanh Bảo tỉnh lại sắc trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ có ngọn đèn trên phố phản chiếu ánh sáng trên vách tường.

Đôi mắt mơ hồ dần dần lấy lại tầm nhìn, cuối cùng nhìn đến khuôn mặt của Thanh Tuấn đang ngủ trên ghế salon gần bên cạnh.

Trong ánh sáng lờ mờ, Thanh Bảo không thể nhìn rõ mặt Thanh Tuấn, nhưng từ hơi thở nặng nề của người bên kia, hắn biết người trước mặt mình đang ngủ không yên.

Ý thức dần trở lại, Thanh Bảo nghĩ đến Thế Anh, tai nạn xe hơi, máu đỏ, phòng phẫu thuật vang lên tiếng thiết bị báo động.

A! Ngồi dậy bật dậy từ giường nhưng lại vô lực ngã ngửa ra sau.

Âm thanh đánh thức Thanh Tuấn bên cạnh, Thanh Tuấn đứng dậy và bước tới giường bệnh của Thanh Bảo,

"Tỉnh rồi! Có khó chịu ở đâu không?" anh cẩn thận thăm dò nhưng Thanh Bảo chỉ lắc đầu hỏi:

"Thế Anh đâu?"

"Anh ấy!"

Thanh Tuấn ngập ngừng, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Thanh Bảo, lo lắng nói:

"Thế Anh không sao, đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ Trần đang theo dõi."

"Tớ muốn đi xem."

Thanh Bảo rất lo lắng, tai nạn này quá sức kinh hoàng, hắn không tận mắt nhìn thấy Thế Anh thì sẽ không yên tâm được.

Thanh Tuấn có phần chần chừ, sau đó liền đỡ Thanh Bảo đứng dậy:

"Tớ đi cùng cậu."

Biết rõ người trước mặt sẽ không từ bỏ, Thanh Tuấn cũng không thuyết phục, chỉ có thể đỡ hắn đi, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng:

"Thanh Bảo, cậu nhất định phải vững vàng biết không, Thế Anh... "

Chưa kịp nói xong đã bị Thanh Bảo cắt ngang:

"Thế Anh tớ hiểu, cậu đừng lo lắng, tớ không sao, tớ chỉ muốn nhìn thấy anh ấy."

Vừa mở cửa thì nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần Đức Thành.

"Chú Trần!"

"Tỉnh rồi!"

Trần Đức Thành bước tới, ngăn Thanh Bảo lại:

"Tỉnh rồi thì ngồi với ông già này một chút, tôi già rồi, không ngủ được!"

"Chú Trần, cháu?"

Thanh Bảo lo lắng, nóng lòng muốn gặp Thế Anh nhưng khi nghe Trần Đức Thành nói hắn lại không nỡ đi.

"Thanh Bảo, tôi già rồi, có thể ngồi cùng tôi một lát được không?"

Trần Đức Thành trực tiếp ngồi xuống giường bệnh, chỉ vào ghế nghỉ cạnh nói:

"Ngồi đi, Thế Anh không sao!"

Biểu cảm của Trần Đức Thành quá mức bi thương, giọng nói lại qua mức buồn bã nhuốm màu thăng trầm, ngay cả cơ thể cũng nói lên sự mệt mỏi, Thanh Bảo mím môi, đứng một lúc lâu, cuối cùng cũng ngồi trở lại.

"Bác sĩ Trần?"

Thanh Bảo đang ngồi, nhưng trong lòng lại muốn đi, nhìn Trần Đức Thành lại lo lắng và nôn nóng nói:

"Thế Anh... Cháu muốn gặp anh ấy."



           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro