Chương 61. Điên Cuồng
Hành lang bệnh viện trống rỗng cùng bức tường trắng toát bởi ánh đèn.
Cùng với đó là tiếng bước chân dồn dập, vội vàng lao tới của một nữ y tá mặc quần áo bảo hộ, trên tay cầm theo hai túi máu.
Khuôn mặt nữ y tá tái nhợt trông rất nghiêm trọng, bàn tay cầm túi máu bất giác run lên.
Cô vội vàng bước đến một cánh cửa đang đóng, sau khi đẩy cửa ra, y tá chạy vào lo lắng nói:
"Bác sĩ Trần, máu cho bệnh nhân đã về rồi."
"Mau vào đi, truyền máu gấp cho bệnh nhân."
"Bệnh nhân không đo được huyết áp, nhịp tim của bệnh nhân cũng không có..."
"Chuẩn bị sơ cứu, sốc điện..."
" ... "
Cánh cửa phòng cấp cứu nặng nề từ từ đóng lại, sau cánh cửa lại sự khẩn trương của đội ngũ bác sĩ xen lẫn tiếng báo động của thiết bị cấp cứu...
Đã hai giờ trôi qua, kể từ khi vụ tai nạn ô tô xảy ra trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, đã hai giờ trôi qua, ca cấp cứu đã kéo dài hai giờ đồng hồ...
Lúc xe cứu thương kịp chưa đến, Thế Anh đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, nhưng máu trên người vẫn không ngừng chảy ra.
Cho đến khi được đưa đến bệnh viện và vào phòng mổ, cả nhóm người mới bị chặn ở bên ngoài.
Đức Trí đứng ở phía đối diện của phòng phẫu thuật, Thanh Tuấn đứng bên cạnh đang dựa vào tường, Minh Viễn đang dựa vào tường ở góc hành lang, cùng một đống tàn thuốc lá vương vãi trên mặt đất...
Tất Vũ vội chạy đến nhưng khi thấy biểu hiện của mọi người bước chân của anh trở nên gian nan hơn bao giờ hết...
"... Chuyện gì đã xảy ra với ông nội Thế Anh...?"
Minh Viễn nhìn thấy Tất Vũ liền hít một hơi thật sâu, ném điếu thuốc trên tay xuống đất hung hăng nghiền nát nó, đôi mắt sưng đỏ, không dám nhìn thẳng vào Tất Vũ chỉ nhìn vào khoảng không vô định với cảm giác tan nát rã rời...
"Ông ấy đã ngủ thiếp đi sau khi uống thuốc an thần."
Tất Vũ thở dài thường thượt, mím môi nhìn phòng phẫu thuật đang đóng kín cửa, giọng nói vốn đã lạnh lại càng thêm lạnh như băng:
"Còn ở đây thì sao?"
Minh Viễn khẽ lắc đầu khàn khàn đáp:
"... Tôi không biết."
Đúng...anh không biết. Anh ấy không muốn nghĩ đến tình hình Thế Anh, Không muốn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng phẫu thuật. Có lẽ lúc này, trốn tránh là lựa chọn tốt nhất.
"Thanh Bảo đâu?"
Ánh mắt Tất Vũ đảo quanh, cuối cùng đáp xuống góc cửa ngoài phòng phẫu thuật, nơi đó có một bóng người trông như mất hồn đang ngồi.
Thanh Bảo hai tay ôm chân ngồi co lại trên mặt đất, cằm chống trên đầu gối, cả người túm tụm lại như một quả bóng.
Nếu không phải lông mi thỉnh thoảng run lên, không ai có thể tin được người này vẫn còn sống, vẫn đang còn hít thở.
Chiếc quần tây nhăn nhúm dính đầy bụi bẩn, máu tươi dính đầy trên đó đã chuyển sang màu đỏ thẫm.
Chiếc áo sơ mi trắng không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, trên đó còn có mùi tanh nồng của máu.
Vết máu đỏ tươi đã khô lại từng mảnh dính chặt trên cánh tay vẫn đang run rẩy... Thanh Bảo cụp mắt xuống, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đã mất đi khí sắc ban đầu...
Đôi mắt trong trẻo tươi sáng trước đây giờ bị phủ bởi một lớp bụi bẩn, con ngươi không có tiêu cự, trống rỗng như người vô hồn... Mái tóc dính máu trở nên rối bù, do bị ai đó không ngừng dày vò.
"Thanh Bảo..."
Thanh Tuấn đứng trước mặt cố gắng an ủi Thanh Bảo nhưng sau khi gọi tên người kia liền không thể nói được gì khác.
Ngực anh như bị một hòn đá đè lên, cổ họng như bị tắc nghẽn, không nói được lời nào.
Nhìn người trước mặt, Thanh Tuấn nhận ra mọi lời nói của mình đều trở nên vô nghĩa...
Lời an ủi dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể bằng hơi thở của người đàn ông đang nằm trong phòng phẫu thuật kia.
Mất đi Thế Anh, Thanh Bảo như mất đi linh hồn.
Thanh Bảo ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi tay đầy vết máu khô của Thanh Bảo, cảm giác đôi tay ấy lạnh lẽo vô cùng, lạnh đến thấu xương.
"... Thanh Bảo, Thế Anh sẽ không sao đâu!"
Thanh Tuấn cực kỳ nặng nề nói ra những chữ này, mỗi chữ đều như tảng đá nặng nề đè lên cõi lòng.
Nhìn Thanh Bảo như thế này, Thanh Tuấn nhận ra mọi lời nói đều trở nên không có tác dụng...
Thanh Tuấn chống hai tay xuống đất, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.
Có lẽ vào lúc này cùng đồng hành với bạn của mình là giải pháp tốt nhất.
Hành lang yên tĩnh lóe lên thứ ánh sáng u ám, nơi này im lặng đến mức có thể nghe được từng nhịp tim của những người ở đây.
Khuôn mặt của mọi người đều mang một nỗi buồn thầm lặng, ngay cả không khí xung quanh cũng mang một nỗi tuyệt vọng bi thương.
Thời gian không ngừng trôi qua, mặt trời cũng đã mọc từ đằng đồng... Nhưng nơi đây vẫn cứ tĩnh lặng như vậy.
...
"Thanh Tuấn cậu nói xem Thế Anh... Có đau không?"
" ... "
Giọng nói bình thản không chút gợn sóng lại khàn khàn, trầm thấp vang lên như bị ép ra từ kẽ hở của địa ngục, cứa vào tim của mỗi người ở đây.
Đau đến tê dại, ngoài cảm giác đau tê dại vẫn là đau, không còn gì ngoài cảm giác đau đớn...
"Thanh Tuấn, nhiều như vậy máu, sao một người lại chảy nhiều máu như vậy? "
Thanh Bảo đưa tay lên nhìn vết máu đã khô trên tay cười một cách ngu ngốc, tiếng cười vô cùng buồn bã và tuyệt vọng.
"Nhìn xem, hai tay của tớ đều là máu của Thế Anh... Tớ muốn bịt miệng anh ấy lại, tớ muốn máu chạy trở vào trong cơ thể anh ấy ..."
"Nhưng tớ không thể ngăn được, tớ thực sự không thể ngăn máu ngừng chảy được... "
"Máu vẫn ứa ra, lúc đầu vẫn còn hơi ấm , sau đó cứ như vậy lạnh dần.. lạnh dần...."
........
Máu khô giữa các ngón tay bị cạy ra rơi xuống mặt đất, màu trắng của nền nhà xen lẫn với màu máu khô, nhìn thật tang thương đau lòng.
"Thanh Tuấn cậu biết không, anh ấy cứ lạnh dần... lạnh dần."
Thanh Bảo lẩm bẩm, dừng lại một chút lại cười, sau đó vẫn cứ cười, xen lẫn là nước mắt rơi không ngừng.
"Thanh Tuấn cậu có biết lúc xe va chạm tớ đang ở cùng Thế Anh, là anh ấy đẩy tớ ... là anh ấy... đẩy tớ ra."
"Ha ha, ha ha ha, là anh ấy đẩy tớ ra với bàn tay yếu ớt bệnh tật đó..hahahhaha. Tớ không biết anh ấy đã làm như thế nào, rõ ràng là lúc đó... rõ ràng là tình trạng của anh ấy không tốt chút nào..."
"Thanh Tuấn, tớ rất khó chịu, thật sự rất khó chịu, tớ thà bị thương, tại sao không phải là tớ, cậu nói cho tớ biết... tại sao không phải là tớ?"
Thanh Bảo quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy vai Thanh Tuấn, đôi mắt đỏ đậm giống như ma cà rồng, chỉ có có giọng nói phát ra khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
"Cậu nói xem tại sao không phải là tớ? Nói cho tớ biết tại sao không phải là tớ?"
Thanh Tuấn im lặng, để mặc Thanh Bảo lay thân thể mình, thân thể gần hai mươi giờ không cử động đã bị áp chế trở nên cứng đờ, đau đớn nhưng vẫn không đau đớn bằng nỗi đau trong lòng người kia.
Không nhận được câu trả lời Thanh Bảo dở khóc dở cười, buông Thanh Tuấn ra sau đó ngã xuống đất.
"Thanh Bảo?"
"Tớ biết rồi, tớ rõ ràng đã tính toán sẽ không như thế này, tớ biết hôm nay sẽ không như vậy, làm sao có thể hôm nay được chứ?"
Thanh Bảo lẩm bẩm, mặc kệ ánh mắt kinh hoàng của mọi người xung quanh, lảo đảo đứng dậy từ trên mặt đất...
"Không phải hôm nay, không phải, đời trước không phải như thế này."
Thanh Bảo sững sờ không ngừng lẩm bẩm, cuối mặt xuống, sau đó ngẩng lên nhìn mọi người trầm mặc.
"Thế Anh không bị tai nạn xe cộ có phải không, mọi người hợp tác lừa tôi có phải không"
Thanh Bảo nắm tay từng người hỏi từng người một.
Đôi mắt đỏ ngầu đi từ mất mát, điên cuồng đến trầm lặng tự tin, rồi lại ngạc nhiên, sau đó lại điên cuồng, nhưng những cảm xúc này chỉ đến trong chốc lát.
"Nhất định là như thế, nhất định là như thế."
"Hẳn là ông trời cố ý trừng phạt tôi, cố ý nhắc nhở tôi, để tôi trân trọng Thế Anh hơn, cảnh tỉnh tôi, để tôi có biện pháp ngăn chặn vụ tai nạn xe cộ đó xảy ra..."
"Nhất định là như thế!"
"Đúng, nhất định là như thế, tôi nhớ rất rõ còn 20 ngày nữa mới xảy ra vụ tai nạn kia, trước lúc đó tình trạng của Thế Anh không có nguy kịch như vậy."
"Đúng vậy, chỉ cần tôi không cho Thế Anh đến chỗ đó và không để anh ấy ra ngoài thì sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì."
"Đúng như thế không?"
Thanh Bảo nắm lấy cánh tay Thanh Tuấn, đôi mắt chờ mong nhìn thẳng chằm chằm vào người kia, kiên định cố chấp hỏi:
"Cậu nói cho tớ biết có phải như thế không?"
Không nhận được câu trả lời từ Thanh Tuấn, Thanh Bảo chuyển sang hỏi Đức Trí:
"Nói cho cho tôi biết đi, có phải như thế không? Sẽ không có bất kỳ vị tai nạn nào có đúng không?"
"Thanh Bảo, Thế Anh sẽ ổn thôi."
Đức Trí kìm nén một lúc lâu, cuối cùng nặng nề nói ra.
"Ừ, sẽ không sao đâu, tôi biết mọi chuyện sẽ như thế mà."
Thanh Bảo buông Đức Trí ra, cười toe toét, đôi mắt đỏ hoe liền sáng lên:
"Tiện thể, tôi sẽ về tắm rửa thay quần áo rồi đi nấu cơm, Thế Anh thích cháo."
Thanh Bảo nhìn xuống bộ quần áo nhăn nhúm dơ bẩn trên người, mím môi lắc đầu:
"Thế Anh không thích tôi như thế này, anh ấy rất sạch sẽ, anh ấy thích tôi sạch sẽ. Đúng rồi, tôi về tắm rửa sạch sẽ thì Thế Anh sẽ quay lại."
Thanh Bảo cười, đôi mắt đào hoa nheo lại, ánh mắt của hắn nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, sau đó lại nhìn bộ quần áo trên người hắn.
"Tôi trở về thay quần áo, mọi người cũng trở về đi, nếu không thì về cùng tôi đi. Tôi hiện tại chỉ có thể nấu cháo, tuy rằng nấu không ngon nhưng Thế Anh nói rất thích, nên mỗi lần như vậy đều có thể uống một bát lớn đó."
Thanh Bảo đắm chìm trong mộng tưởng của bản thân mà quên đi thực tế phũ phàng.
"Sức khỏe Thế Anh không tốt. Đúng rồi Thế Anh bị đau tim, anh ấy cần phải thay thay tim, lấy tim tôi thay được mà."
Thanh Bảo đột nhiên trở lại điên loạn xé toạc áo sơ mi của mình, để lộ ra lồng ngực nhợt nhạt.
"Trái tim, đúng vậy tôi có tim, tôi sẽ đi nói với chú Trần, tôi sẽ đổi tim của tôi với Thế Anh, sau đó anh ấy sẽ không sao, anh ấy sẽ không sao, lại có thể uống cháo tôi nấu..."
"Tôi thực sự ngu ngốc."
Thanh Bảo vỗ trán:
"Mọi người nói xem tại sao tôi lại ngốc như vậy, chỉ cần tôi đổi tim là được rồi, tôi ngốc quá đi, ngốc quá đi."
Thanh Bảo vừa nói vừa tiến tới phòng phẫu thuật dùng hai tay đập cửa:
"Bác sĩ Trần, ông đi ra đây đi, cháu có ý muốn đổi tim cho Thế Anh, mau đi ra đây, chú mau thay tim cho Thế Anh đi, cháu van chú đấy, làm ơn đi mà..."
Tất Vũ nhíu mày, một tay đánh mạnh vào gáy Thanh Bảo, sau đó tiếp lấy người đã ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro