Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60. Sự Cố Bất Ngờ.


Cho dù Bùi Nhật Minh có ồn ào thế nào đi chăng nữa, thì khi Thế Anh xuất hiện, kết cục cuối cùng đã được định đoạt.

"Bùi Nhật Minh, tôi thật không ngờ anh là đứa con như vậy, chẳng lẽ tham vọng và quyền lực quan trọng hơn những người thân của anh sao."

Bùi lão gia trầm mặc, dù sao người kia cũng là con ruột của ông, nhưng để xảy những chuyện như hiện tại, có nói gì cũng đã muộn.

"Ông còn biết tôi là con trai ông sao. Ông để Bùi Nhật Phòn kế thừa tập đoàn tôi không phản đối. Tuy nhiên Bùi Nhật Phong đã chết, ông lại để cho một người ốm yếu như Thế Anh kế thừa mà không giao lại tập đoàn cho tôi, trong mắt ông tôi không phải là con trai ruột của ông sao?"

Bùi Nhật Minh xót xa nhắc đến quá khứ, lạnh lùng liếc nhìn ba mình như kẻ thù địch không chút tình thân máu mủ nào.

Bùi lão gia không ngờ đứa con trai thứ ba của ông lại mang trong lòng oán giận như vậy, ông lắc đầu ngao ngán thở dài:

"Bùi Nhật Minh, có một số điều tôi chưa nói với anh. Tôi nghĩ anh sẽ hiểu cho tôi, không nghĩ tới anh lại làm trở thành một người như hiện tại. Quên đi, dù sao cũng đã quá muộn rồi, nói gì cũng vô ích."

"Nhiều người nói rằng nó vô dụng, hôm nay tôi bất lực phải thừa nhận điều đó."

Bùi Nhật Minh trừng mắt nhìn Thế Anh:

"Không hổ danh là cháu trai của ông già kia, không hổ danh là con trai của Bùi Nhật Phong mày rất ngoan độc, sắc bén."

"Chú ba, cùng các cô chú ở đây, còn có một số chuyện tôi tưởng không cần phải nó ra nữa, nhưng vẫn mong mọi người rõ ràng và minh bạch với cục diện hiện tại."

Thế Anh dựa vào ghế, hai tay nắm chặt tay Thanh Bảo,

"Tôi sẽ lấy lại cổ phần trong mọi người với giá gấp đôi giá thị trường, đây coi như là sự tôn kính của một hậu bối như tôi đối với trưởng bối."

Bùi Nhật Minh và những người khác cũng biết cục diện đã không thể cứu vãn, đã quá muộn để nói bất cứ điều gì vào lúc này.

Mặc kệ chuyện Tất Vũ nói về số của phần của Thế Anh là thật hay giả thì khi Thế Anh xuất hiện, bọn họ đã định sẵn thất bại trong tay.

Đức Trí làm việc rất nhanh, những phương án điều chỉnh đã được thực hiện đối với nhân sự trong tập đoàn Bùi Thị.

Bất kỳ ai là đồng minh của Bùi Nhật Minh và những kẻ phản động khác đều bị giáng chức hoặc từ chức. Tất cả những người được thăng chức đều là người của Thế Anh.

Những thay đổi về nhân sự sau đó đã được đăng tải trên trang web nội bộ của công ty.

Kể từ đó, toàn bộ tập đoàn Bùi Thị, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều thuộc quyền kiểm soát của Thế Anh.

Đám người mặt mày ủ dột lần lượt rời khỏi phòng họp, văn phòng an tĩnh chỉ còn lại nhóm người của Thế Anh cùng Bùi Nhật Minh và ông nội Thế Anh.

"Nhật Minh, con ở lại đây ba có chuyện muốn nói."

Bùi lão gia dường như già đi một chút, ngay cả đôi mắt luôn sắc bén cũng mất đi phong thái như lúc xưa.

"Ông ơi!"

Thế Anh lo lắng kêu lên.

Ông nội cười khổ:

"Không sao, để Thanh Bảo đưa con đến bệnh viện trước, bên này con cứ giao cho bọn họ là tốt rồi."
                                                         
Thế Anh gật đầu, mệt mỏi nhìn về phía những người khác:

"Tôi bàn giao lại chỗ này cho các cậu, còn việc hợp tác với bên Mỹ, Minh Viễn cậu theo sát bên đó nhé. Sau này cậu hãy giúp Thanh Bảo tiếp quản công ty, có nhiều chuyện vẫn chưa được điều chỉnh tốt.

Thế Anh còn muốn nói vài lời liền bị Minh Viễn có ý đuổi người nói:

"Ở đây không liên quan gì đến cậu, còn có bọn tôi ở đây, cậu không cần phải bận tâm."

Lời vừa nói ra, ngoại trừ đương sự những người khác đều bật cười.

"Đi thôi, em đưa anh đi, việc hợp tác bên Mỹ là thế nào vậy?"

Thanh Bảo vừa đẩy xe lăn của Thế Anh vừa thắc mắc hỏi.

"Không có gì, có dự án bắt buộc em phải ký, dù sao thì hiện tại em cũng là chủ tịch của tập đoàn Bùi Thị."

Thế Anh vừa nói vừa vỗ vỗ tay Thanh Bảo đang đặt trên vai y, thân thể mệt mỏi dựa vào xe lăn.

"Mệt mỏi sao?"

Thanh Bảo vốn luôn chú ý đến tình hình của Thế Anh, ngay lập tức nhận thấy Thế Anh không thoải mái, liền lo lắng hỏi:

"Ai cho anh ra ngoài? Có mang theo thuốc gì không? Trên xe có thiết bị hỗ trợ không?"

"Chú Trần có đến không? Bác sĩ Trần rất lo lắng cho anh, chắc không để anh ra ngoài một mình chứ? Nói thật cho em biết có phải anh lẻn ra ngoài mà không nói cho chú Trần biết không?"

Thanh Bảo vừa đẩy xe lăn cho Thế Anh vừa không ngừng nói, sau khi trách Trần Đức Thành, hắn tiếp tục nói Thế Anh không biết chăm lo sức khỏe. Thế Anh bất lực thở dài, định nói thì cổ họng lại bị ngứa rát

... Thế Anh liên tục ho khan, như thể muốn đem cả phổi ra ngoài, Thanh Bảo hoảng sợ liền đẩy nhanh xe lăn về phía thang máy.

Vừa xuống lầu, Trần Đức Thành liền đi lên giúp Thế Anh thở oxy, sau khi tình huống của Thế Anh dịu đi một chút, liền đẩy người về phía nhà xe.

Trần Đức Thành đi lấy xe, Thanh Bảo đẩy Thế Anh đi về phía trước, đi chưa được hai bước liền nghe thấy tiếng xe, sau đó một luồng sáng mạnh rọi tới.

Thanh Bảo chỉ cảm thấy trước mặt có một tia sáng lóe lên, sau đó một lực đẩy thật mạnh từ sau thắt lưng khiến hắn ngã sang một bên...

Một chiếc xe màu đen tông thẳng vào xe lăn của Thế Anh, khiến xe lăn văng mạnh ra ngoài tầm 5 -6 m.

Vì đang ở bãi đậu xe dưới tầng hầm nên không gian rất nhỏ, chiếc xe kia không tiếp tục xông lên mà quay đầu bỏ chạy.

Trong khoảng khắc đó mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng.

Thanh Bảo bàng hoàng đứng dậy, nhưng bước đi lại nặng ngàn cân, mỗi bước chân đều đau đớn vô cùng.

Xe lăn lật nghiêng, một bên bánh xe vẫn đang quay, màu đỏ chói mắt nhuộm đỏ lưng ghế, xe lăn rơi xuống mặt đất, trong không gian nhà để xe nghe vô cùng nhói tai, vừa chói mắt đến đớn đau...

Thế Anh nằm cách xe lăn hai ba thước, cả người nằm trên mặt đất, máu trên người không ngừng chảy ra mà không hề có chút xu hướng dịu đi.

Cảnh tượng đẫm máu trước mặt khiến Thanh Bảo sững sờ đứng đó, trước mắt đều là máu, tất cả những thứ đớn đau nhất đều bao trùm lên ý thức của Thanh Bảo...
                                       
"Thế Anh!"

Trần Đức Thành nghe thấy tiếng phanh xe chói tai liền chạy tới, ông nhìn thấy Thế Anh vô lực nằm trên vũng máu còn Thanh Bảo thì như một con rối mất hồn, trống rỗng, tuyệt vọng, điên cuồng...

Tiếng hét kia thức tỉnh Thanh Bảo đang mất hồn, hắn nặng nề nhấc chân bước tới, nhưng sau đó lại lảo đảo ngã xuống mặt đất.

Thanh Bảo quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng mặt lên nhìn về phía Thế Anh cách đó năm sáu mét, hắn cố gắng dùng hai tay bò về phía trước, sau đó lại tiếp tục đứng dậy, chưa kịp đứng thẳng người lại ngã xuống.

Thanh Bảo bò về phía Thế Anh khuôn mặt tuấn tú đã dính bụi, tóc tai bù xù, quần áo dính đầy bụi bặm.

"Thế Anh, Thế Anh!"

Thanh Bảo bò đến chỗ Thế Anh bằng cả tứ chi, nhìn Thế Anh không có chút phản ứng nào, hai tay run rẩy muốn nhấc người lên nhưng lại phát hiện không có cách nào nâng người dậy.

Máu tươi không ngừng tuôn ra từ cơ thể Thế Anh, lan đến đầu gối của Thanh Bảo, đỏ khắp chân hắn và lan xuống khắp nơi...

"Khụ khụ..."

tiếng ho nhẹ truyền đến khiến Thanh Bảo hoàn hồn, hắn dùng hai tay ôm chặt Thế Anh, cẩn thận nâng người ôm vào lòng.

Khuôn mặt tái nhợt của của người kia nhuốm màu đỏ vô cùng chói mắt, mỗi lần Thế Anh ho, máu từ trong miệng không ngừng trào ra, bắn tung tóe lên mặt, ngực và bụng của Thanh Bảo..

"Thế Anh, Thế Anh... "

Thanh Bảo một tay ôm đầu Thế Anh, tay kia cố gắng chặn máu chảy ra, nhưng khi hắn muốn đưa tay chạm lên miệng Thế Anh thì tay là run lẩy bẩy không cách nào đưa lên được.

Máu không ngừng trào ra từ những kẽ tay của Thanh Bảo, Thế Anh kìm nén cơn ho từ từ mở mắt ra.

Thanh Bảo muốn che miệng Thế Anh lại nhưng hai tay không không ngừng run rẩy, không cách nào làm được, nước mắt không ngừng tuôn rơi hòa lẫn vào vũng máu đầy thương đau.

Càng ho máu từ trong miệng chảy ra ngày càng nhiều, Thế Anh hai mắt giãn ra, đồng tử gần như mất tiêu cự, bàn tay buông thỏng bên cạnh luôn cố gắng nhấc lên nhưng cũng chỉ có thể khẽ nhích một chút.

Thanh Bảo không ngừng run rẩy, môi liên tục mấp máy nhưng nghẹn lời không thể nói được điều gì, nhìn thấy bàn tay Thế Anh đang run rẩy, Thanh Bảo hít mũi, nắm lấy bàn tay đầy máu của người kia đặt lên trái tim hắn.

"Thế Anh, không sao đâu, không việc gì, không có việc gì, không sao đâu..."

Thanh Bảo không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại như một con rối mất hồn.

Nước mắt lưng tròng, Thanh Bảo nhìn Thế Anh khẽ mở môi, máu chảy ra ngày càng nhiều, Thanh Bảo nhìn thấy đôi môi của đối phương mở ra khép lại vài lần nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.

Thanh Bảo hét toáng lên

"Thế Anh, Thế Anh!"

Hắn cúi đầu kề sát trên ngực Thế Anh nhưng không thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.

Thanh Bảo ngẩng mặt lên, khuôn mặt dính đầy máu tươi, máu không ngừng chảy từng giọt xuống cổ áo chảy khắp trên cơ thể hắn.

"... A a a...." Nhìn Thế Anh hai mắt từ từ nhắm lại, bàn tay hắn đang nắm mất đi sức lực buông thỏng một bên, miệng và mũi vẫn không ngừng chảy máu...

Thanh Bảo lau máu trên khóe miệng Thế Anh, nhưng mãi không thể lau sạch được, máu cứ không ngừng trào ra không kiểm soát được.

Thanh Bảo nghẹn ngào lau đi nhưng vẫn không lau được, sau khi lau máu Thanh Bảo hét lên một tiếng, lập tức bế Thế Anh lên, ôm chặt vào lòng...

Thanh Bảo quỳ trên mặt đất ôm chặt Thế Anh vào lòng, bãi đậu xe trở nên trống rỗng cùng với màu máu vô cùng chói mắt, xen lẫn là tiếng thét gào tuyệt vọng, kinh hoàng, cuồng loạn của Thanh Bảo... Nước mắt xen lẫn cùng máu khiến khung cảnh bi thương đến tuyệt vọng

Đức Trí và những người đi xuống sau, ngơ ngác đứng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bùi lão gia không ngừng run rẩy, lảo đảo ngã xuống, may mà Thanh Tuấn kịp đỡ lấy ông.

Chỉ có Bùi Nhật Minh khựng lại một lúc, sau đó bật cười, đó là tiếng cười kiêu ngạo, vui vẻ, mỉa mai, lố bịch, đan xen với tiếng khóc xé lòng của Thanh Bảo trong bãi đậu xe trống trãi...





           



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro