Chương 6. Cô Đơn
Trái tim đột nhiên thắt lại, Thế Anh không khỏi rên một tiếng, ngón tay tái nhợt nắm lấy ngực trái, khuôn mặt vốn trắng bệch càng trở nên tái nhợt hơn.
Hóa ra tình cảm của y dành cho người ấy đã thành thói quen, chỉ cần một cú điện thoại đơn giản, cũng đủ khiến tim càng đập nhanh hơn, không có cách nào ngó lơ được.
Thanh Bảo thà gọi cho Tất Vũ còn hơn là gọi y, chắc hẳn là ghét y đến tận xương tận tủy.
Thôi thì người đã vô tâm, chính mình thì tàn phá thân thể còn trông đợi làm chi... Chỉ mong những ngày cuối đời có thể ở bên người đó nhiều hơn một chút.... Trong lòng y đau âm ỉ như có ai bóp nghẹt cổ họng, đến cả thở cũng trở nên khó khăn.
Tất Vũ muốn hỏi Thế Anh tiếp điện thoại hay không thì chợt thấy người nọ rõ ràng không được thoải mái, liền lo lắng,
"Thế Anh, lại khó chịu phải không? Để tôi đi gọi bác sĩ cho cậu."
"Không cần đâu."
Thế Anh nhắm mắt lại che đi cảm xúc cũng che đi cơn đau nhói tim vốn không nên có.
Tất Vũ chần chừ 1 chút, vẫn là bước ra khỏi phòng bệnh tiếp điện thoại.
"Luật sư Trần , tôi là Thanh Bảo, tôi đang tìm Thế Anh, anh có thể cho tôi biết anh ấy đang ở đâu không?"
Thanh Bảo đã bình tĩnh lại, trở về phong thái nói chuyện điềm đạm, thông minh thường thấy.
Nhìn về phía cửa phòng bệnh đang đóng chặt, Tất Vũ nghĩ về Thế Anh, trong lòng càng thêm ác cảm với Thanh Bảo:
"Cậu Trần, tôi chỉ luật sư của Bùi Thị, bây giờ là thời gian ngoài giờ làm việc, tôi không biết những người khác ở đâu hay làm gì."
Là bạn của Thế Anh, Tất Vũ muốn Thanh Bảo tránh xa Thế Anh. Tốt nhất là đừng bao giờ gặp mặt nên có ngu mới nói bạn mình đang ở đâu...
Thanh Bảo hỏi nhiều lần đều không có kết quả, đành tắt máy.
"Thế nào rồi?"
Thanh Bảo ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt tò mò của Thanh Tuấn, nỗi thất vọng trong lòng không thể nói thành lời:
"Anh ấy không biết."
"Không sao đâu, người như Thế Anh sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Là cậu... "
Thanh Tuấn nhìn phòng khách lộn xộn, lông mày khẽ cau lại, tuy là nghi ngờ nhưng câu hỏi mang ý khẳng định:
"Cậu cùng Thế Anh cãi nhau sao?"
Thanh Bảo gật đầu, nghiêm trọng hơn thế, hắn đã làm cho người ấy bị tổn thương sâu sắc.
Thanh Tuấn biết Thanh Bảo chán ghét Thế Anh, ngày thường cầu cho người kia không bao giờ xuất hiện, hiện tại lại khổ tâm tìm kiếm nên khiến anh nảy sinh nghi ngờ.
"Bởi vì tớ..."
Bởi vì tớ được sống lại sau năm tháng, bởi vì chứng kiến cái chết của Thế Anh, bởi vì tớ đã hiểu rõ tình yêu trong lòng mình...
Nhưng tất cả những điều đó Thanh Bảo không thể nói ra.
Chuyện như sống lại là việc quá khó tin, kể cả người nhà hay bạn thân như Thanh Tuấn, Thanh Bảo cũng không thể đảm bảo rằng đối phương sẽ tin lời mình.
Đặt bản thân rơi hoàn cảnh đó, nếu Thanh Tuấn đột nhiên nói, cậu ấy đã chết sau đó được sống trở lại thì hắn cũng sẽ không tin được.
"Thanh Tuấn, tớ mơ một giấc mơ. Tớ mơ thấy Thế Anh bị tai nạn xe, máu chảy khắp mặt đường. Tớ nhìn máu và muốn ngăn lại nhưng không thể làm gì được."
Lí trí nhất có thể, nhưng hắn biết đây hoàn toàn không phải là giấc mơ mà là hiện thực sẽ xảy ra vào ba tháng tới.
"Thanh Tuấn, cậu có biết không? Chính giấc mơ này đã khiến tớ nhận ra bản thân đã yêu Thế Anh. Tớ không thể chịu đựng được nỗi đau mất anh ấy một lần nữa."
Thanh Bảo cũng biết những điều hắn nói có quá nhiều sơ hở, chỉ vì một giấc mơ không xác định, hắn đã thay đổi cách nhìn của mình về một người, điều này thật khó tin.
Tuy nhiên, hắn không thể nghĩ được nhiều như vậy, vì hắn hiểu rõ tâm ý của chính hắn, nên sẽ không cho phép bản thân phạm sai lầm một lần nữa.
Hắn phải sửa những lỗi lầm đã làm trước đây, phải làm những việc chưa kịp làm, hết lòng đối xử tốt với Thế Anh, giống như kiếp trước người kia đã đối xử tốt với hắn vậy
May mà còn có cơ hội quay lại, cũng may chưa muộn, ít nhất Thế Anh còn sống.
Đúng như Thanh Bảo nghĩ, Thanh Tuấn nhìn anh với đôi mắt đầy nghi ngờ, Thanh Bảo không phải là người bốc đồng, sao lại có thể thay đổi thái độ với Thế Anh chỉ vì một giấc mơ ?
"Thanh Bảo, tớ không hiểu ý của cậu."
Thanh Tuấn trước đây có khuyên giải Thanh Bảo nhưng vì hận Thế Anh đến thấu xương nên hắn cơ bản không nghe lọt tai.
Sau đó, Thanh Tuấn thậm chí trực tiếp yêu cầu hắn lựa chọn giữa anh và Thế Anh.
Liệu một người ngay từ đầu đã quyết tâm như vậy,có thay đổi ý định ban đầu chỉ vì một giấc mơ? Thanh Tuấn không tin vào điều đó.
"Không có gì."
Thanh Bảo cũng biết Thanh Tuấn sẽ không tin, nhưng anh sẽ không giải thích thêm, cũng không muốn giải thích rõ ràng:
"Sau này cậu sẽ biết những gì tớ nói là đúng hay sai."
Tâm trạng của Thanh Bảo không tốt nên Thanh Tuấn không đề cập đến chuyện bữa tiệc sinh nhật mà ở cùng hắn suốt một đêm.
Thời tiết tháng ba vẫn còn se lạnh, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính của căn phòng tĩnh mịch, ánh nắng nhàn nhạt khiến cho căn phòng lạnh lẽo ấm lên từng chút một.
Cả đêm không ngủ, Thanh Bảo cử động thân thể đã cứng ngắc.
Bước sang ngày mới, hắn quyết tâm đi đến tập đoàn Bùi Thị.
Kiếp trước gặp lại Thế Anh là sau bảy ngày, kiếp này không đợi được, cũng không có cách nào đợi được.
Thanh Tuấn từ trên ghế sô pha ngồi dậy, nhìn Thanh Bảo đã mặc quần áo chỉnh tề, nỗi lo lắng trong lòng không vì trải qua một đêm mà giảm bớt.
"Thanh Tuấn, tớ có việc phải đi ra ngoài, cậu tự mình về đi, đừng quên khóa cửa cho tớ."
Trước khi Thanh Tuấn kịp hỏi, Thanh Bảo đã nhanh chóng nói xong, thay giày, liền đi ra ngoài.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, tâm tình Thanh Tuấn vô cùng phức tạp, mắt thấy Thanh Bảo sẽ không đi làm, nên anh chấp nhận số phận phải đi làm thật tốt.
Dưới tư cách là bạn thân, Thanh Tuấn cũng hy vọng Thanh Bảo có một mối quan hệ tốt đẹp, dù Thanh Bảo lựa chọn như thế nào thì anh vẫn sẽ chúc phúc cho cậu ấy
Khi Tất Vũ đến bệnh viện, anh thấy Thế Anh đã cởi áo bệnh nhân và mặc vào quần áo của mình.
"Thế Anh, cậu làm gì thế, mau nằm xuống đi."
Thế Anh sắc mặt quá tệ, quần áo vốn vừa người giờ đây lại quá rộng.
"Công ty có chuyện, tôi phải đi."
Thế Anh bình tĩnh nói, dáng vẻ vẫn điềm đạm như vậy.
Tất Vũ nhìn vào mắt Thế Anh nói:
"Cậu nói dối, cậu vội vã muốn xuất viện chỉ vì không yên tâm về Thanh Bảo."
Tất Vũ không giấu Thế Anh nội dung cuộc điện thoại tối qua, nếu không phải cơ thể không cho phép, Tất Vũ tin rằng y sẽ rời đi vào đêm qua.
"Cậu có thể chiều chuộng cậu ta suốt năm năm, nhưng cậu có được cái gì? Cậu ta chỉ mang lại cho cậu những đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần mà thôi."
Bàn tay cài cúc khẽ khựng lại, vẻ tịch mịch thoáng hiện trên đôi mắt vốn luôn che đậy cảm xúc kia.
"... Cho dù tôi muốn nuông chiều..."
Bàn tay vừa vặn ôm lấy ngực trái, Thế Anh yếu ớt nhìn người đối diện nói :
"Tôi còn có thể nuông chiều em ấy được bao lâu nữa đâu."
Hơn nữa, đối phương căn bản không chịu tiếp nhận, luôn tránh né y.
Mọi thứ chỉ là mơ tưởng của y.
Thế Anh nhướng mi, ánh mắt sâu thẳm nhìn lá cây đung đưa ngoài cửa sổ, đời người ngắn ngủi, giống như lá rụng mùa thu, nên bản thân vẫn muốn chiều chuộng em ấy, nhưng chỉ là vài năm ngắn ngủi...
Ước gì em ấy có thể chịu đựng tôi thêm vài tháng, để tôi nhìn em ấy nhiều hơn một chút, cũng để tôi khắc sâu dáng vẻ của em ấy, nếu thế,thật không uổng 5 năm trôi qua dày vò đau khổ.
Lời nói cô đơn tịch mịch phát ra từ cổ họng khàn khàn, khiến Tất Vũ đau lòng bất lực.
Rốt cuộc tất cả mọi cảm xúc đều biến thành một tiếng thở dài!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro