Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56. Ước Định


Khi Thanh Bảo ngây người tỉnh dậy, đầu óc hắn trống rỗng mơ hồ nhìn trần nhà.

"Tỉnh rồi sao!"

Một giọng nói ấm áp từ bên phải truyền đến, Thanh Bảo xoay người lại, nhìn thấy đôi mắt quen thuộc mang theo ý cười đang nhìn hắn...

Một lúc sau nhìn rõ hơn, Thanh Bảo thấy Thế Anh đang nằm trên giường ngước mắt nhìn hắn, khuôn mặt Thế Anh vẫn tái nhợt, đôi môi tím tái nhưng ánh mắt vẫn trìu mến như mọi khi.

"Anh không sao, thật tốt!"

Thanh Bảo nghĩ bản thân sẽ ngạc nhiên, vui mừng, sẽ kích động, tức giận và cáu kỉnh, nhưng trên thực tế Thanh Bảo vô cùng yên tĩnh và nhẹ nhàng.

"Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên nói trước với em."

Thế Anh giơ cánh tay đang bị cắm thiết bị kiểm tra oxy trong máu nhẹ nhàng cười, Thanh Bảo lập tức quỳ bên giường ôm chặt tay người kia:

"Anh không nên nói với em, như thế sẽ chân thật hơn."

"Em sẽ rất đau lòng!"

"Đau như thế nào?"

"Thật sự rất đau!"

"Vậy thì sao anh còn nói dối em?"

"Anh xin lỗi."

"Anh xin lỗi?"

"Anh xin lỗi!"

"Vậy hãy nói cho em biết, đã bao nhiêu lần anh đột nhiên ngất đi như vậy rồi?"

Ban đầu hắn định để Thế Anh cảm thấy có lỗi, để y nhận ra nên làm gì và không thể làm gì. Tuy nhiên, nhìn vào khuôn mặt không còn một giọt máu của người thương, Thanh Bảo vẫn là mềm lòng.

"... Anh xin lỗi!"

Thế Anh không biết phải trả lời như thế nào, y không muốn Thanh Bảo lo lắng quá nhiều nhưng y vẫn luôn khiến cho người mình yêu lo lắng.

"Không cho anh nói xin lỗi em nữa."

"..."

Thế Anh trìu mến nhìn Thanh Bảo, đôi mắt đen láy chứa đựng bóng hình người kia, chứa đựng một tình yêu đâm sâu nhất.

Thanh Bảo có chút xấu hổ khi bị đối phương nhìn, nhưng trong nháy mắt hắn liền giả bộ cứng rắn:

"Nói đi, bao nhiêu lần?"

Dựa theo những gì Trần Đức Thành nói, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên Thế Anh đột nhiên bất tỉnh và nó chắc chắn đây sẽ không phải là lần cuối cùng.

"..."

Thế Anh im lặng, trực tiếp nhìn Thanh Bảo, khẽ cong môi:

"Em không cho anh nói!"

"Em sao? Em..?"

Thanh Bảo liếc mắt nhìn Hắc Phong tỏ vẻ bất lực nhưng vẫn rất trìu mến, hắn không nhịn được cười:

"Em chỉ không cho anh nói ba chữ "Anh xin lỗi" chứ đâu có nói anh không nói những chuyện khác."

"... Ba lần!"

Thế Anh hiểu Thanh Bảo và cũng biết rõ tính cách của đối phương. Hắn tuy bề ngoài có vẻ hiền lành nhưng thực ra cứng rắn và bướng bỉnh hơn bất kì ai khác.

"Một lần ở nhà, hai lần ở phòng làm việc!"

Thế Anh nói xong, cắn môi nhìn trần nhà, nắm tay Thanh Bảo chặt hơn...

"Thật ra lần đầu tiên anh không cảm giác gì, không biết gì cả, cứ thế mà cho nó qua. Lần thứ hai anh lại cảm thấy rất sợ. Anh sợ một ngày nào đó anh cứ như thế mà rời đi không kịp nói lời từ biệt với em... "                                 
                                 
Thế Anh nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm trong vắt như pha lê, khuôn mặt tái nhợt so với bức tường còn chói mắt hơn:

"Thanh Bảo, anh sợ, thật sự sợ, so với cái chết anh sợ thấy em rơi nước mắt hơn..."

Khi nhìn thấy Thanh Bảo rơi nước mắt, Thế Anh cảm thấy đau đớn hơn cả bệnh tật, ngoài ba từ "Anh xin lỗi", y thực sự không biết phải nói cái gì khác.

"Thế Anh sau này đừng gạt em nữa, được không?"

Thanh Bảo nắm lấy tay Thế Anh đặt lên má, nước mắt lạnh lẽo chảy trên mu bàn tay Thế Anh lại có cảm giác nóng bỏng thương đau.

"Thanh Bảo..."

Thanh Bảo sụt sùi cắt ngang lời Thế Anh:

"Thế Anh, nghe em nói, đời này, từ lúc nhìn thấy anh ở phòng làm việc, em đã xác định người em yêu là anh."

"Em biết tình trạng sức khỏe của anh không tốt, cho nên em luôn trân trọng từng phút giây ở bên anh."

Thanh Bảo nghẹn ngào nói, càng dùng sức nắm lấy tay Thế Anh, nơi tiếp xúc tay hai người đã xuất hiện vết đỏ.

"Thế Anh em cũng sợ hãi, em sợ anh đi đến một nơi nào đó mà em không thể nhìn thấy anh, anh có biết không?"

"Em không muốn đi làm, cứ vài phút lại muốn gọi cho anh, em muốn ở bên anh mọi lúc mọi nơi vì em rất sợ, em rất sợ."

"Em sợ chỉ trong nháy mắt anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời em. Đó là nỗi đau em đã từng trải qua, nó đau đớn lắm, em sẽ không muốn phải chịu đựng nỗi đau đó thêm lần nữa."

Nghĩ đến đời trước, Thế Anh âm thầm rời đi mà không báo truớc, chờ đến khi hắn biết thì người kia đã hoàn toàn biến mất trên cõi đời.

Nếu ở đời trước, sau khi Thế Anh chết Thanh Bảo mới nhận ra hắn yêu đối phương còn buồn đến chết đi huống chi là ở hiện tại.

Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, Thanh Bảo chắc chắn hắn sẽ phát điên.

"Thanh Bảo..."

Thế Anh cảm thấy vô cùng đau khổ, hốc mắt sâu không nhịn được tích nước, cảm giác như đầm sâu không đáy, chứa đựng những dư quang mong manh...

Y chưa bao giờ nghĩ tới trong lòng Thanh Bảo lại cất giấu nhiều nỗi buồn và nỗi sợ hãi như vậy.

Y chưa bao giờ biết rằng người kia trong lòng cũng yêu y nhiều đến vậy, nhiều nỗi bất an lo lắng đến thế.

... Thế Anh chỉ không muốn để cho Thanh Bảo lo lắng, không làm hắn buồn, nhưng y lại không biết rằng tự khi hai người xác định tình cảm thì số phận của hai người chính là dây dưa cả một đời.

Cuộc đời này dù có đau khổ, vui sướng hay khó khăn họ sẽ đều cùng nhau gánh vác cùng nhau vượt qua.

"Thế Anh đợi anh khỏe, em sẽ nói cho anh biết một bí mật, được không anh?"

Thanh Bảo trìu mến nhìn vào mắt Thế Anh, mở lòng bàn tay Thế Anh ra, móc ngón út của hắn và Thế Anh vào nhau.

"Ở quê em, động tác này tượng trưng cho lời hứa, có nghĩa là những việc đã nói thì phải làm, không được nuốt lời, phải cố gắng thực hiện được."

Ánh mắt của Thế Anh rơi vào hai ngón út giao nhau của cả hai, nhìn Thanh Bảo đưa ngón tay cái lên, sau đó cụng ngón tay hai người vào nhau.

"Chúng ta đóng dấu, Thế Anh, anh phải hứa với em nhất định phải khỏe lại, biết không?"

"Được!"

Giọng nói khàn khàn kiên định rõ ràng:

"Anh sẽ đợi em nói cho anh biết."

Thanh Bảo hít sâu một hơi, nâng tay lên sờ lên mặt người kia, sau đó cúi đầu hôn lên khóe môi Thế Anh.

"Thế Anh, không biết lúc trước anh nghĩ như thế nào, nhưng hiện tại, anh không cần phải làm gì hết, em sẽ dưỡng anh tốt hơn, giờ em sẽ là kim chủ của anh."

Không khí đau buồn lúc đầu được Thanh Bảo dễ dàng hóa giải, nhìn Thanh Bảo ra vẻ kiên cường mạnh mẽ, tâm trạng thoải mái, Thế Anh bất giác mỉm cười;

"Vậy em có thể boa cho anh một ít tiền được không?"

Thanh Bảo nhướng mày tự đắc:

"Vậy còn phải xem biểu hiện của anh nữa, nếu anh làm em vui, em sẽ thưởng cho anh nhiều hơn đó nha."

"Được rồi! "

Thế Anh nhắm mắt rồi lại mở ra:

"Vậy bây giờ anh nghỉ ngơi một chút được không?"

"Được, phê chuẩn, anh ngủ một chút đi, chuyện bên ngoài cứ giao cho em, anh cứ chống mắt lên xem kim chủ em đây bảo hộ anh tốt đến thế nào nha."

Thanh Bảo đứng lên nói rất kiên định, nếu bỏ qua khóe mắt đang đỏ thì hình tượng vô cùng tốt.

Thế Anh chống đỡ nghe Thanh Bảo nói, trước khi Thanh Bảo kịp nói xong, Thế Anh đã nhắm mắt lại, chỉ còn nghe thấy âm thanh tích tắc đều đặn của thiết bị y tế...






           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro