Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55. Kí Tên

"Cậu nên hiểu ý của Bùi Tổng. Thực ra, thỏa thuận này sớm đã được cậu ấy kí vào một tháng trước."

Nghe Tất Vũ nói, Thanh Bảo nhớ tới một tháng trước, Thế Anh giả bộ nói không thoải mái, muốn giao lại cổ phần cho hắn.

Tiếc là khi đã bị đó Đức Trí làm gián đoạn nên cuối cùng hắn vẫn chưa đồng ý với Thế Anh.

"Luật sư Trần, anh nên biết rằng tôi ở bên Thế Anh không phải vì chuyện này."

Đời trước không phải, đời này càng không phải.

Nếu là vì điều này, Thanh Bảo đã sớm đem những thứ đem những thứ đó về tay hắn.

"Tôi biết, nhưng đây là ý của Bùi Tổng. Tôi nghĩ anh sẽ hiểu ý định của cậu ấy."

Tất Vũ một lần nữa đưa lại văn kiện cho Thanh Bảo, nhìn thẳng vào mắt Thanh Bảo. Với sự quan sát nhạy bén của một luật sư, anh biết Thanh Bảo đang nói sự thật.

"Cậu nên biết tình trạng sức khỏe của Bùi Tổng. Công việc điều hành vất vả như vậy không phù hợp với cậu ấy. Hơn nữa, Bùi tổng làm như vậy là tâm nguyện của anh ấy."

Tất Vũ vừa nói vừa lấy ra một văn kiện khác từ trong cặp.

"Nếu có chuyện gì xảy ra với Bùi tổng, số cổ phần và tài sản khác do cậu ấy đứng tên chỉ có thể để lại cho những người trong Bùi gia mà không cần di chúc, cậu đã gặp qua những người đó, cậu nghĩ thử ai đủ tốt để quản lý hết khối tài sản đó chứ."

Nghĩ đến những người trong Bùi gia, Thanh Bảo càng không thể nói gì được.

Nếu những họ tận tâm vì Bùi Thị thì trách nhiệm sao có thể đổ hết lên thân thể ốm đau của Thế Anh chứ.

Thanh Bảo im lặng thừa nhận những gì Tất Vũ nói là sự thật.

"Còn ông nội Thế Anh, cậu cam tâm nhìn những người đó ngược đãi một lão già và khiến ông ấy không yên lòng sao?"

Tất Vũ đặt tập tài liệu trên tay lên bàn, rồi đẩy nó cho Thanh Bảo:

"Trần tổng, đây là di chúc của Bùi Tổng. Về bản di chúc, tôi có thể khẳng định với cậu khi di chúc được lập, mối quan hệ của hai người đang rất căng thẳng."

Ý tứ của Tất Vũ rất rõ ràng, đó là trong hoàn cảnh như vậy, Thế Anh cũng sẽ để lại gần như toàn bộ tài sản cho Thanh Bảo, huống chi là bây giờ?

"Trần Tổng, tình thế cấp bách hiện tại mà Công Nghệ Kỉ Thuật Nhật Thanh đang gặp phải không thể giải quyết bằng tiền. Cậu nên hiểu rằng chỉ cần cậu ký vào văn kiện chuyển nhượng này thì đối cậu, đối với Bùi tổng và đối với công ty cậu, đối với Bùi Thị đều là chuyện tốt."

Thanh Bảo h phải thừa nhận những gì Tất Vũ nói đều đúng, nhưng trong lòng vẫn có chút kháng cự.

"Trần Tổng, cho phép tôi nói thẳng, ngay cả khi Bùi tổng sau này được thay tim, cậu ấy cũng không được mệt mỏi quá sức, cậu muốn cậu ấy một lần nữa ngã quỵ vì Bùi Thị sao?"

Là một luật sư giỏi, Tất Vũ ngoài việc am hiểu luật còn xuất sắc đoán được lòng người.

Tất Vũ đã nỗ lực khắc họa Thế Anh là một người không thể gánh vác trách nhiệm nặng nhọc và đó là một điều cần phải nắm rõ nhất trong thời điểm hiện tại.                                
                                 
Cái chính là để Thanh Bảo nghe lọt tai.

"Trần Tổng, để Bùi tổng yên tâm điều trị trong bệnh viện, mong cậu hãy kí vào văn kiện."

Tất Vũ cương quyết vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Thanh Bảo.

Sau những nỗ lực không ngừng, cuối cùng Thanh Bảo cũng thỏa hiệp.

"Tôi ký, nhưng tôi có một điều kiện."

Nhìn thấy Tất Vũ đang lắng nghe, Thanh Bảo ra điều kiện.

"Tôi chỉ tạm thời phụ trách số cổ phần này thay cho Thế Anh. Khi Thế Anh khỏe lại, quyền đại diện của tôi sẽ không có giá trị."

"Được rồi không sao, chỉ cần Thế Anh khỏe hơn, tôi sẽ chuyển nhượng lại, thế được chưa?"

Tất Vũ cười thâm hiểm, một lời đồng ý cũng không thể khẳng định cho tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.

Lúc ký tên, Thanh Bảo lại nghĩ đến ông nội Thế Anh:

"Ông nội anh ấy thì sao?"

"Không sao đâu, Bùi tổng đã sắp xếp mọi thứ, nên cậu chỉ cần kí thôi."

Tất Vũ nhanh chóng đưa bút cho Thanh Bảo, sợ việc này lại bị gián đoạn.

Sau khi Thanh Bảo ký xong, Tất Vũ nhanh chóng thu gọn tài liệu, sau đó bỏ vào cặp và giữ chặt trong tay, mới thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Bảo cảm thấy kì lạ trước biểu hiện của Tất Vũ, đột nhiên trong lòng dâng lên nỗi lo lắng nói:

"Luật sư Trần, nói cho tôi biết, Thế Anh không có chuyện gì chứ?"

"Cái này, Trần Tổng, cậu nên đến bệnh viện một chuyến tự mình nhìn xem."

Đối với việc Thế Anh yêu cầu Đức Trí thông báo tin tức về cái chết của y, Tất Vũ không có lời nào để nói.

Hơn nữa, Tất Vũ cảm thấy một khi một tin tức được tung ra, Thanh Bảo chắc phát điên lên và sẽ không dễ thuyết phục.

Thanh Bảo khựng lại, tiếp đó nhấc chân lên chạy, Tất Vũ cảm thấy có một cơn gió lướt qua, nhìn lại thì không còn thấy bóng dáng của Thanh Bảo đâu nữa.

Phòng bệnh, thiết bị y tế không ngừng báo động, bác sĩ và y tá đi ra đi vào vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, Thanh Hà và Đức Trí buồn bã im lặng dựa vào tường, phóng viên nhân cơ hội đến gần lén lút chụp ảnh, đưa tin.

Các bệnh nhân khác, từng nhóm người mặc áo bệnh viện chen chúc dày đặc xung khu vực phòng bệnh của Thế Anh.

Ngay gần cửa phòng bệnh, thỉnh thoảng nghe tiếng bác sĩ đưa ra nhiều hướng dẫn cấp cứu xen lẫn với tiếng thiết bị cấp cứu báo động... Các bác sĩ mặc áo blouse trắng đã tập trung lại, còn có các bác sĩ cấp cao ở bệnh viện khác đến hội chẩn, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Không chỉ vậy, Trần Đức Thành thậm chí còn ra cửa phòng cấp hét vào mặt những người đứng bên ngoài:

"Cút hết cho tôi, bác sĩ phẫu thuật đã đến chưa? Mau vào đây cho tôi..."

Sau đó, có rất nhiều bác sĩ vội vàng tiếng vào phòng cấp cứu.

Cửa phòng cấp cứu đóng sầm lại, che khuất tầm mắt của những kẻ tò mò bên ngoài.

Sự nặng nề, chán nản, không khí bên ngoài càng khiến người khác đứng ngồi không yên...

Thanh Bảo thở hổn hển, đứng cách phòng cấp cứu năm sáu bước, thân thể cứng đờ, gian nan bước tới như thể đang vượt qua nghìn sông nghìn núi.

Nhìn đến Tất Vũ, Đức Trí lo lắng đụng vào Thanh Hà bên cạnh:

"Tại sao cậu ta lại tới?"

Lúc này không phải Thanh Bảo phải ở công ty giải quyết chuyện náo loạn sao? Sao cậu ta lại xuất hiện trong bệnh viện.

"Hẳn là do tên khốn Trần Tất Vũ."

Thanh Hà nghiến răng, nhìn vẻ buồn bã vô hồn trên mặt Thanh Bảo, nói thẳng với Đức Trí :

"Nơi này giao lại cho cậu."

Nói xong, liền đi về phía Thanh Bảo.

Trong mắt Thanh Bảo chỉ có bác sĩ và y tá ra vào, đầu óc trống rỗng, bước đi một cách máy móc, loạng choạng suýt ngã.

Thanh Bảo thất thần hoàn toàn không để ý đến Thanh Hà đang tiến đến, khi cảm thấy tầm nhìn bị chặn lại, sau gáy hắn cảm thấy đau nhói sau đó ngất đi.

Đức Trí bên kia nhìn thấy, bất lực nhìn người được khiêng đi.




           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro