Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53. Thủ Đoạn


"Tỉnh!"

Nghe thấy giọng nói của Trần Đức Thành, Thanh Bảo ở trên giường ngồi bật dậy, mới nhớ ra lúc nãy vì quá đau buồn mà ngất đi.

"Thế Anh, anh ấy thế nào rồi?"

Thanh Bảo lo lắng vì tự nhiên bản thân ngất đi một lúc lâu.

"Nó không sao, tình trạng bây giờ quá tệ rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa trừ chuyện kia chứ!"

Trần Đức Thành hít sâu xoay ghế đối mặt với Thanh Bảo:

"Thanh Bảo, tôi chỉ có thể nói với cậu rằng cậu cần phải chuẩn bị tinh thần!"

Thanh Bảo trước khi ngất đi đã nghĩ đến khả năng này, nhưng lúc này Thanh Bảo vẫn theo bản năng lựa chọn không tin.

"Không, không thể như thế được."

Thanh Bảo hung tợn, lông mày tuấn tú cũng trở nên gớm ghiếc:

"Không, Trần Đức Thành, chú nói cho tôi biết phải làm gì để cứu anh ấy, chú nói cho tôi biết đi."

Trần Đức Thành loạng choạng nhìn Thanh Bảo điên cuồng, hai mắt đỏ sậm giống như dã thú điên cuồng muốn nuốt chửng người trước mặt.

Kể từ khi sống lại, mọi suy nghĩ và cảm xúc của hắn đều xoay quanh Thế Anh.

Sự tồn tại của Thế Anh chính là động lực sống của hắn cũng là chấp niệm lớn nhất của hắn.

Nhưng bây giờ, ai đó đang nói với hắn rằng nguồn của hắn, động lực sống của hắn đang dần dần mất đi.

Dù thế nào đi nữa Thanh Bảo cũng không thể chấp nhận được sự thật này.

"Trần Đức Thành, chú hãy lấy trái tim của tôi ghép cho anh ấy, làm ơn đi, làm ơn đi mà."

Tình cảm của Thanh Bảo khiến Trần Đức Thành cảm động, nhưng ghép tim không phải ai cũng có thể cho được.

"Thanh Bảo, cậu có biết không, nếu có thể được, tôi đã cấy trái tim của mình cho nó rồi."

Trần Đức Thành ủ rũ ngả người ra sau, thân thể mệt mỏi trực tiếp chạm vào bức tường lạnh lẽo.

Thanh Bảo buông tay ra, ngồi thất thần dưới đất lẩm bẩm:

"Làm sao có thể như thế, sao có thế? A aaaaaaaaaa !!!"

"Thanh Bảo cậu có biết không, tôi rất ghen tị với cậu."

Giọng nói của Trần Đức Thành rất nhỏ, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua tai Thanh Bảo, nghe rất hư vô giống như ảo giác thoáng qua vậy.

"Cậu cũng biết Thế Anh gọi tôi là chú Trần, nhưng mà cậu có biết không? Tôi thích Bùi Nhật Phong, thích cả đời, nhưng cũng cô đơn cả đời."

"Tôi là con nuôi của nhà họ Bùi, cũng là chú của Thế Anh trên danh nghĩa, nhưng tôi không thích danh xưng này nhưng Thế Anh luôn gọi tôi là chú."

Trần Đức Thành tự giễu cười:

"Thanh Bảo, cậu có biết không? Tôi thực sự rất vui khi nhìn thấy cậu và Thế Anh ở bên nhau, vì các cậu và cũng vì bí mật thầm kín trong tim tôi. "

Thanh Bảo ngước mắt lên, đôi mắt đỏ hoe đầy ngạc nhiên, đôi môi run rẩy mấp máy vài lần, nhưng hắn vẫn im lặng.

"Có lẽ, một số chuyện là do định mệnh, không phải chuyện nào tôi và cậu cũng có thể làm theo ý mình."

Trần Đức Thành dường như cố gắng chấp nhận số phận của bản thân và thầm thỏa hiệp, nhưng điều đó như một nhát búa nặng nề giáng xuống Thanh Bảo giáng một cú mạnh mẽ vào trái tim hắn.
                                                                 
"Không!"

Thanh Bảo đứng thẳng người, không chịu chấp nhận:

"Tôi không tin, tôi không tin."

Yên lặng vẫn chính là yên lặng

Ngoại trừ nhịp tim của hai người, không còn một tiếng động nào khác.

Hai mắt Thanh Bảo đỏ hoe, lồng ngực phập phồng kịch liệt , hai tay nắm chặt thành nắm đấm, vẻ buồn bã trong mắt dần dần mờ đi, dần trở nên kiên trì và kiên định hơn.

Tiếng chuông điện thoại vô tình phá vỡ yên lặng, Thanh Bảo bình tĩnh lại một lúc sau mới lấy điện thoại ra.

"Thanh Tuấn, có chuyện gì vậy?"

Thanh Tuấn biết hắn đang ở bệnh viện nếu không phải chuyện vô cùng quan trọng thì cậu ta đã không gọi tới.

"Thanh Bảo, xảy ra chuyện rồi!"

Giọng nói của Thanh Tuấn rất nhẹ, khó có thể nhận thấy được sự căng thẳng và háo hức ẩn chứa bên trong.

"Cậu ổn định hiện trường trước, tớ sẽ đến ngay."

Nghe Thanh Tuấn nói xong, Thanh Bảo càng lo lắng hơn.

Vừa nghĩ tới có nên đến nhìn Thế Anh hay không, Trần Đức Thành đã ngăn lại:

"Cậu đi trước đi. Có tôi ở đây Thế Anh sẽ không có chuyện gì."

Thanh Bảo cười khổ, vẫn là đi tới nhìn Thế Anh.

Nhìn người đang ngủ say, hắn cúi người hôn lên khóe môi sau đó xoay người rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thế Anh vốn đang nhắm mắt lại mở mắt ra, ngoại trừ chút mệt mỏi không che giấu, ánh mắt cũng có thấy giấu hiệu buồn ngủ.

Bàn tay dưới chăn lấy ra, điện thoại trên tay vẫn trong trạng thái hiển thị cuộc gọi.

"Chủ tịch, sự việc chính là như thế. Rất nhanh chóng sự việc này đã gây ra chấn động. Tập đoàn của Thanh Bảo hiện đang bị phóng viên bao vây."

"Truyền thông thế nào rồi?"

Nghe tiếng báo động từ thiết bị hỗ trợ, Thế Anh trực tiếp xé tất cả những thiết bị y tế gắn trên người y.

Bên kia điện thoại truyền giọng nói hơi bất lực của Đức Trí:

"Tôi đã hỏi các phương tiện truyền thông và tin tức mà tôi nhận được là có những người liên quan sự việc lần này và họ cũng đang hành động theo lệnh."

Thế Anh cười lạnh, hẳn là làm việc theo lệnh.

Những phương tiện truyền thông này bề ngoài có mối quan hệ rất hài hòa với những doanh nghiệp, nhưng thực chất bọn họ đều vì lợi ích mà làm việc, chỉ cần có hấp dẫn và đem đến lợi nhuận cho họ, họ mặc kệ ai đúng ai sai.

"Thế còn Thịnh gia thì sao?"

Mặc dù sớm biết Thịnh Chấn Hải sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng Thế Anh vẫn không ngờ rằng hắn ta né tránh Bụi Thị mà trực tiếp ra tay với Thanh Bảo.

Ngón tay thon gầy xanh xao nắm chặt áo bệnh nhân nơi lồng ngực, vầng trán nhẵn nhụi không ngừng đổ mồ hôi lạnh, gò má nhô ra do dùng sức cắn quá mạnh...

Thế Anh chỉ cảm thấy tim mình đập điên cuồng đến không chịu nổi, cơ thể y như bị chuột rút khắp các cơ trên người...

"Chủ tịch?"

Đức Trí cảm nhận được sự khác thường bên kia điện thoại nên hết sức lo lắng.

Lần này Thế Anh nhập viện, bọn họ cũng không biết, nhưng vì có linh cảm không tốt, Đức Trí cũng cảm thấy vô cùng bồn chồn.

"Chủ tịch, bây giờ cậu đang ở đâu? Tại sao vừa rồi tôi nghe thấy tiếng chuông báo động vậy!"

Sau đó Đức Trí mới chợt nhận ra:

"Anh đang ở bệnh viện sao? Chủ tịch, anh bị bệnh phải không?"

Giọng nói sắc bén kèm theo sự sợ hãi và hoảng sợ, nhưng nhiều hơn nữa là cảm giác tội lỗi và tự trách bản thân đã không để ý đến...

"Nói!"

Tuy giọng nói yếu ớt nhưng vẫn mang âm lực táo bạo và độc đoán như trước.

"Thịnh Gia và các thương gia khác đã hợp lực để cắt nguồn viện trợ công ty Thanh Bảo và cố tình gây ra một số rắc rối. Rõ ràng là họ đã làm như vậy là theo chỉ thị của Thịnh La Đức. Tôi cũng đã phát hiện ra ... "

Đức Trí dừng lại, hít một hơi thật sau mới nói

"Bùi Nhật Minh đã không ngừng lôi kéo các cổ đông. Tôi đoán không bao lâu nữa họ sẽ ra tay."

"Trong trường hợp này, hãy để tất cả bọn họ ra tay, việc này sẽ giúp cho chúng ta nắm được từng người một, đỡ phải lãng phí thời gian."

Thế Anh thở hổn hển nói, nhưng anh vẫn cố gắng nói đầy đủ và rõ ràng nhất có thể.

Thế Anh ôm chặt ngực, thân thể mất đi sức chống đỡ, có chút chật vật đau đớn nằm trong lớp chăn mềm, nhưng trước khi hôn mê, y đã đưa ra chỉ thị cuối cùng.

"Đem tin tức truyền ra ngoài, nói tôi đột ngột bị bệnh nặng và đã phải nhập viện, trước đó, tôi đã chuyển toàn bộ cổ phần của tôi ở Bùi Thị cho Thanh Bảo."

Sau khi liên tục nói, bàn tay đang cầm điện thoại di động từ từ buông thõng và đôi mắt cuối cùng đã mất đi tầm nhìn...








           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro