Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52. Sóng Ngầm

Trần Đức Thành làm kiểm tra cho Thế Anh, sau đó tàn nhẫn nói sự thật:

"Chúc mừng cậu đã hoàn toàn miễn dịch với các loại thuốc hiện tại và chúng không có tác dụng đối với cậu."

Câu trả lời đã được đoán trước.

Thế mím môi nhắm mắt, thật lâu sau mới bình tâm lại, mở mắt ra:

"Còn bao lâu nữa?"

Trần Đức Thành không trả lời mà nhàn nhạt lắc đầu:

"Từ nay về sau cậu nhất định phải nằm viện."

Thế Anh cau mày nhìn Trần Đức Thành kiên quyết nói:

"Chú Trần, chú cũng biết, cháu..."

"Tôi phải biết cái gì, tôi chỉ biết, nếu cậu còn tiếp tục làm việc thì cậu coi như xong đời."

Trần Đức Thành tức giận tiếp tục mắng:

"Trái đất có ngừng quay khi cậu chết đi không hả!"

Thế Anh im lặng, Trần Đức Thành nói rất đúng. Trái đất vẫn cứ quay dù y có rời đi hay không, quỹ đạo của trái đấy chưa bao giờ ngừng lại vì một người rời đi cả.

Chính là, y không thể.

Trên người y có quá nhiều trách nhiệm, có quá nhiều người không thể buông bỏ, có quá nhiều thứ, quá nhiều mối quan hệ và những người bạn không thể nào buông xuôi... tất cả những điều này kết hợp lại với nhau khiến cho Thế Anh mặc dù muốn nghỉ ngơi, nhưng vẫn không thể buông bỏ mọi thứ và nghỉ ngơi một cách thoải mái.

Bùi gia không phải hòa thuận như vẻ bề ngoài.

Bất kể là thế hệ của Thế Anh hay thế hệ trước, thậm chí là thế hệ của ông nội, vị trí chủ tịch tập đoàn Bùi Thị đều bị dòm ngó tranh dành.

Ngoài ra còn có các yếu tố bên ngoài khác.

Cho dù là tập đoàn lớn có tiếng như Thịnh Gia hay những công ty khác, bất kì ai cũng muốn giành lấy một miếng bánh ngon trong giới kinh doanh cạnh tranh đầy khốc liệt hiện nay.

Thế Anh bất đắc dĩ gánh vác trách nhiệm, nếu không phải bố Thế Anh là Bùi Nhật Phong và mẹ đột ngột qua đời thì Thế Anh không nắm giữ vị trí quan trọng trong tình trạng sức khỏe như hiện nay.

Trần Đức Thành là bạn của Bùi Nhật Phong và đương nhiên biết được "bể bơi" của Bùi gia sâu và bẩn đến mức nào.

Tuy nhiên, là bạn của Bùi Nhật Phong,  Trần Đức Thành quan tâm đến Thế Anh hơn tập đoàn Bùi Thị.

"Chú Trần..."

Thế Anh ngập ngừng, trong lòng như đang đè nén cảm xúc, đang tìm cách biểu đạt suy nghĩ.

Trần Đức Thành không dừng động tác trên tay, đem dụng cụ y tế kiểm tra tình trạng bệnh, dù cách thức rất nhanh nhưng vẫn được tiến hành đâu vào đấy.

"Ông nội già đi nhiều rồi."

Thế Anh cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt khiến Trần Đức Thành không nhìn ra được.

Giọng nói của Thế Anh rất thấp và trong không gian nhỏ lại mang đến cảm giác vô cùng thanh thoát... giống như đến từ một nơi xa xôi bên kia đại dương, như thể đã trải qua rất nhiều gian khổ mới có thể đến bờ.

"Bùi Thị được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác và nó không thể bị phá hủy trong tay cháu được. Tập đoàn Bùi Thị là công lao xây dựng và là tâm huyết của ông nội và cha cháu."

Đôi mắt y nhìn vào miếng dán kim truyền dịch trên mu bàn tay, nơi đó tái nhợt và chói mắt vô cùng.                                                           
Trầm mặc, yên tĩnh, chỉ có âm thanh thiết bị y tế cho thấy người nằm trên giường còn đang thở và đang suy tư...

Một lúc lâu sau, Trần Đức Thành mở hộp thiết bị y tế trong tay ra, mở ra rồi đóng lại.

Thời gian trôi qua cùng với tiếng bíp bíp của thiết bị hỗ trợ, Thế Anh càng im lặng, Trần Đức Thành càng đau xót, càng khiến hắn khó chịu như bị ai đó bóp nghẹt không thở được...

"Cậu đã bao giờ nghĩ đến, cho dù bây giờ cố gắng hoàn thành tốt mọi chuyện đến đâu đi nữa, nhưng khi cậu chết đi tất cả những thứ đó sẽ thuộc về ai, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó và nhưng thứ đó sẽ chuyển biến như thế nào, cậu làm sao có thể nắm hết được chứ."

Trần Đức Thành nói ra suy nghĩ sau một hồi im lặng.

Không phải không rõ, chỉ là quá đau lòng.

Chôn giấu biết bao nhiêu cảm xúc cùng cảm giác bất lực trong lòng, đáy mắt không thể che giấu được sự giận dữ và buồn bực, Trần Đức Thành kiên quyết nói:

"Nếu cậu chết, tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ Bùi gia cậu có tin không?"

Thế Anh ngước mắt lên, ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ không thể che giấu, còn có nỗi phiền muộn tận trong xương tủy:

"Chú Trần, chú tại sao phải làm như thế!"

"Tại sao ư? Thế Anh, cậu gọi tôi là chú Trần, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu, còn hỏi tôi tại sao nữa ư, hahaha..."

Trần Đức Thành điên cuồng cười: "Hay cho câu

"Tại sao chứ!!""

Thế Anh bi thương nhìn Trần Đức Thành, định nói mấy lần đều không thể nói được gì.

Trần Đức Thành dừng một chút, sau đó rời khỏi phòng bình.

Cánh cửa đóng sầm lại gây nên tiếng động lớn khiến trái tim Thế Anh đập loạn xạ, âm thanh thiết bị hỗ trợ kêu cực kì chói tai.

Thế Anh cười khổ, hai tay ôm trái tim càng ấn mạnh hơn đến nỗi ngón tay trắng bệch... Nghe thấy âm thanh báo động chói tai của thiết bị hỗ trợ, Trần Đức Thành ngăn Thanh Bảo đang định lao vào:

"Không cần vào, không chết được đâu!"

Kể cả giờ tim có ngừng đập hắn cũng có thể đưa người trở lại.

Hơn nữa, Trần Đức Thành hiểu rõ hơn ai hết Thế Anh không muốn chết.

"Nhưng mà..."

Mặc dù rất tức giận, nhưng Thanh Bảo vẫn rất hoảng sợ, lo lắng run rẩy hỏi bác sĩ Trần.

"Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ!"

Trần Đức Thành bực bội, mắng Thanh Bảo:

"Nếu tôi đã nói nó không chết thì nó sẽ không chết, ít nhất bây giờ nó chưa chết được đâu!"

Mắt Trần Đức Thành đỏ hoe, thậm chí còn hiện lên tơ máu, khuôn mặt vô cùng buồn bực giận dữ.

May mắn thay, âm thanh báo động trong phòng bệnh đã ngừng lại, bất kể là Thế Anh che âm báo hay tình hình thực sự được cải thiện, trái tim đau đớn của Thanh Bảo dần dần bình tĩnh lại nhìn Trần Đức Thành.

Lảo đảo theo Trần Đức Thành trở lại phòng khám, khi nhìn thấy video trên máy tính, Thanh Bảo mới hoàn toàn thả lỏng.

Trong video Thế Anh đang mở mắt nằm trên giường, các thiết bị hỗ trợ xung quanh vẫn hoạt động bình thường và đều đặn.

Ngoại trừ đôi mắt xanh xao, đôi môi tím tái và lồng ngực đang đập hơi nhanh thì mọi thứ vẫn bình thường.

"Bác sĩ Trần, Thế Anh là làm sao vậy? Sao lại đột ngột ngất xỉu như vậy?"

Mặc dù trước đó Thế Anh đã ngất xỉu trước mặt Thanh Bảo, nhưng lúc đó đã có dấu hiệu khó chịu ở tim, nhưng lần này, thật sự không có bất cứ dấu hiệu gì.

"Cậu biết tình trạng hiện tại của cậu ấy đến mức nào?"

Trần Đức Thành nhìn Thanh Bảo, giọng nói vô cùng buồn bã và bất lực:

"Cậu có biết nó tự tăng liều lượng thuốc điều trị lên không?"

Nhìn thấy Thanh Bảo gật đầu, Trần Đức Thành khẽ lắc đầu:

"Nếu có thể thì nên nhập viện đi."

Ngập ngừng một chút sau đó mới thở dài thỏa hiệp:

"Nếu không thể, tôi sẽ kiếm một bộ thiết bị để ở nhà và trong ô tô."

Thanh Bảo thật sự rất kinh hoảng, tình trạng của Thế Anh đã nghiêm trọng đến thế sao?

Đôi mắt của Thanh Bảo đầy vẻ buồn bã, trái tim giống như bị kìm kẹp đến nhức nhối, đau đến mức không thể đập nổi, thở cũng không nổi...

Thanh Bảo sắc mặt tái nhợt, trước mắt biến thành màu đen.

Ông trời thật sự đang trừng phạt hắn sao, nếu đã lựa chọn cho hắn cơ hội sống lại, tại sao không để cho hắn sống lại vào thời điểm năm năm trước, khi thân thể của Thế Anh còn chưa bị tàn phá... tại sao?

Trên đời này thật sự không thể sửa chữa lỗi lầm và sự ân hận sao?
Nếu đã vậy tại sao còn cho hắn cơ hội sống lại?

Hiện tại hắn đã sống lại, tại sao không thể để cho sức khỏe của Thế Anh tốt hơn trước?

Thanh Bảo chỉ cảm thấy trái tim hắn quá đau, ngón tay nhợt nhạt nắm lấy cổ áo, mắt tối sầm, ngã xuống...




           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro