Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51. Phát Bệnh

Sau khi Thế Anh và Thanh Bảo rời đi, Thịnh Nhất Huy cùng Thịnh La Đức và Thịnh Ngọc Đình vẫn còn ngồi lại trong thư phòng.

"Ba thật sự muốn tiểu Đình kết hôn với Thế Anh sao ạ, cậu ta là gay thích đàn ông, tiểu Đình kết hôn với cậu ta chẳng khác nào sống như một góa phụ!"

Mặc dù Thịnh La Đức đồng tình việc tính kế với Thế Anh, nhưng gã lại không tán thành cuộc hôn nhân giữa hai nhà Bùi gia và Thịnh gia.

"Cha, con nguyện ý."

Thịnh Ngọc Đình nhẹ nhàng cười nhìn Thịnh La Đức nũng nịu nói:

"Cha, con thích Thế Anh, kết hôn với anh ấy là tâm nguyện cả đời của con."

"Tiểu Đình, con?"

Thịnh La Đức mặc dù vẫn không đồng ý, muốn ra sức thuyết phục con gái nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khao khát của Thịnh Ngọc Đình gã bất lực không thể nói ra điều gì.

Thịnh Ngọc Đình có tình cảm với Thế Anh, gã không phải không biết, chỉ là tình huống hiện tại, gả cho Thế Anh chính là một sự lựa chọn quá tồi tệ.

"Ba, so với chuyện kết hôn, chúng ta có nhiều cách để chiếm lấy Bùi gia, không cần đánh đổi hạnh phúc cả đời của con gái con vào đó."

"Con thì biết cái gì!"

Thịnh Chấn Hải hung dữ quát lên:

"Chỉ cần tiểu Đình sinh con cho Thế Anh, thì gia tộc họ Bùi cùng Thịnh gia chúng ta sẽ có mối quan hệ thân thiết khăng khít. Cái mà tôi muốn không chỉ là tập đoàn tài chính Bùi Thị, Thế Anh thích đàn ông thì đã sao chứ, Bùi Gia không thể không có người thừa kế và người thừa kế sau này nhất định phải mang dòng máu của gia tộc họ Thịnh chúng ta."

"Vậy Bùi Nhật Minh thì sao?"

Thấy Thịnh La Đức dò hỏi, Thịnh Chấn Hải mỉm cười bằng ánh mắt đầy mưu mô:

"Bùi Nhật Minh! Hừ!"

Mặt hắn ta đầy vẻ khinh thường.

"Ông ơi, con phải làm sao nếu Thế Anh không đồng ý?"

Thịnh Ngọc Đình bĩu môi tỏ vẻ đáng thương, ôm lấy cánh tay Thịnh Chấn Hải nói:

"Con không thích tên Thanh Bảo kia."

"Đừng lo, cứ giao chuyện đó cho ông nội, còn chỉ việc đợi làm cô dâu mới của người ta thôi."

Lời nói đảm bảo của Thịnh Chấn Hải khiến Thịnh Ngọc Đình cười vô cùng vui vẻ:

"Cảm ơn ông, ông nội!"

Ngồi trên xe trở về Thanh Bảo vẫn chưa hết bàng hoàng.

Thế Anh thực sự thừa nhận mối quan hệ của họ trước mặt Thịnh Chấn Hải, điều này khiến Thanh Bảo xúc động nhưng cũng vô cùng kinh ngạc

"Thế Anh, anh không lo lắng về sau Thịnh Chấn Hải sẽ tính kế làm khó anh sao?"

Nếu tin tức này được truyền ra ngoài, ảnh hưởng đối với tập đoàn Bùi Thị sẽ không nhỏ.

"Em không nghĩ tới việc công khai quan hệ của chúng ta sao?"

Giọng điệu nhẹ nhàng có chút oan ức:

"Anh tưởng rằng em cũng sẽ kiên định giống như anh."

Biết Thế Anh làm vậy là có chủ ý nhưng Thanh Bảo vẫn cảm thấy rất đau lòng, khẽ liếc Thế Anh một chút, bất lực thở dài:

"Anh biết rõ em không có ý đó mà."

Thế Anh nắm tay Thanh Bảo vỗ nhẹ hai cái:

"Đừng lo lắng, Thịnh Chấn Hải sẽ không làm chuyện gì trong tình thế hiện tại đâu, bây giờ cá chưa chết mà lưới đã đứt, kẻ như cáo già như Thịnh Chấn Hải sẽ không dại gì để nhược điểm của bản thân phô bày cho thiên hạ đâu."
                                                                      
"Nói ra chuyện chúng ta thì sao chứ, chúng ta không việc gì phải e ngại kẻ khác cả."

Nhìn thấy được vẻ kiêu ngạo và tự tin của Thế Anh, Thanh Bảo có chút hậm hực nói:

"Để cho mọi người biết chuyện chúng ta cũng tốt, để người khác không cướp được anh khỏi tay em."

Có điều, trước có Triệu Mỹ Linh sau có Thịnh Ngọc Đình, nghĩ đến chuyện đó, Thanh Bảo cảm thấy khó chịu và tức tối vô cùng.

"Thế Anh, anh trời sinh đã thích đàn ông hay là anh thích cả nam lẫn nữ?"

Đôi mắt đào hoa vô cùng đẹp nhìn chằm chằm Thế Anh như thể muốn nói:

"Nếu anh dám nói dối thì anh chết chắc."

Thế Anh cong môi, lấy ngón trỏ nâng cằm Thanh Bảo lên, nhìn thấy đối phương đang xấu hổ còn có chút tức giận, nhẹ nhàng nói:

"Anh nói rồi, anh chỉ thích em thôi."

"Em hỏi nghiêm túc đấy!"

Thanh Bảo khẽ thở dài.

"Anh cũng rất nghiêm túc!"

Thế Anh kiên định nói.

"Nếu em là đàn ông thì anh là đồng tính luyến ái còn nếu em là phụ nữ thì anh là dị tính luyến ái, còn nếu em không phải nam cũng chẳng phải nữ thì anh là song tính."

Thế Anh nói một cách nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định, nhưng Thanh Bảo càng nghe sắc mặt càng đen lại.

Nhìn nụ cười trong khóe mắt của Thế Anh, Thanh Bảo gần như nghiến răng nói:

"Anh mới là quái vật không phải nam không nữ."

"Em có là quái vật thì anh cũng vẫn yêu em."

vừa nói Thế Anh vừa hôn nhẹ lên môi Thanh Bảo.

Thanh Bảo đen mặt, đang lúc muốn phản bác, hắn lại thấy Thế Anh đang nhích lại gần mình hơn.

Người kia đột nhiên nằm tựa lên vai, Thanh Bảo nghe được Thế Anh khẽ nói:

"Anh mệt rồi, để anh ôm một lúc."

Thanh Bảo cau mày.

"Anh ôm thì sẽ hết mệt liền sao, làm gì có kiểu đó chứ."

Mặc dù vậy, Thanh Bảo vẫn ngả người về sau và điều chỉnh tư thế, cố gắng làm cho Thế Anh thoải mái hơn.

"Ngủ một giấc đi, đến nơi em sẽ gọi anh dậy"

Thanh Bảo khẽ nói, một tay ôm vai Thế Anh, tay kia vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay y.

"Ừm!"

Thế Anh điều chỉnh tư thế thoải mái hơn sau đó tựa trên người Thanh Bảo nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc đầu Thanh Bảo không để ý, nghĩ rằng Thế Anh mệt nên đã ngủ rồi, liền nói tài xế lái chậm và nhẹ nhàng một chút.

Tuy nhiên lúc sau, Thanh Bảo phát hiện có gì đó không ổn.

Lúc trước dù cho Thế Anh có mệt đến thế nào đi nữa cũng sẽ không ngủ sâu như vậy, ngay cả khi xe xốc nảy đối phương cũng không có chút phản ứng nào.

Còn có, bàn tay vốn đang đặt trên eo của Thanh Bảo trở nên vô lực thỏng xuống, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn, có cảm giác như đang vô cùng khó thở.

Thanh Bảo lập tức hoảng sợ, nhưng không dám lay Thế Anh, đành gọi bên tai:

" Thế Anh, Thế Anh, dậy đi Thế Anh."

càng gọi, Thanh Bảo càng hoảng sợ, nâng mặt Thế Anh lên, hắn thấy mặt người kia đẫm mồ hôi, môi tím tái, thở nặng nhọc, kèm theo là tiếng thở khò khè, điển hình của biểu hiện bệnh lí.

"Thế Anh, thuốc ở đâu, thuốc của anh đâu?"

Thanh Bảo luống cuống lấy thuốc từ trong túi quần của Thế Anh ra.

Cố nhét mấy lần mới vào được miệng đối phương, hắn run rẩy sợ hãi nói:

"Thế Anh, đừng làm em sợ, em sợ lắm, Thế Anh..."

Lái xe lập tức đổi hướng xe chạy đến bệnh viện, Thanh Bảo để Thế Anh nằm thẳng trên đùi mình, nhẹ nhàng xoa lồng ngực cho Thế Anh, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.

Lần này, một giờ sau Thế Anh rất nhanh tỉnh lại.

Nhìn thấy Thanh Bảo vẻ mặt nghiêm trọng đứng bên giường, Thế Anh chớp mắt lấy lòng nhỏ giọng gọi:

"Thanh Bảo !"

Sự quan tâm chu đáo mà y mong đợi đã không xuất hiện, Thanh Bảo thậm chí không đối đáp nhẹ nhàng ân cần như thường ngày, mà lạnh lùng trừng mắt nhìn Thế Anh sau đó xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

"Bác sĩ Trần, Thế Anh anh ấy tỉnh rồi!"

vừa nói dứt câu với Trần Đức Thành, Thanh Bảo vô lực dựa vào tường.

Nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng sự đau đớn về thể xác không thể khỏa lấp được sự đau xót, bất lực tận sâu trong lòng.

Đối với diễn biến bệnh trạng của Thế Anh, Thanh Bảo không phải không biết nhưng vì Thế Anh tận lực muốn che giấu nên hắn cũng giả vờ như không biết.

Chỉ là một lần nữa tận mắt nhìn thấy Thế Anh ngất xỉu trước mặt nhưng lại bất lực không làm gì được, cảm giác đó thật sự rất tồi tệ.

Những lời nói của Trần Đức Thành khiến Thanh Bảo sợ hãi và khổ sở hơn bao giờ hết.

"Không có cách nào, ngoài việc chờ cũng chỉ có thể chờ mà thôi!"

"Chờ?"

Thanh Bảo bật cười, càng lúc càng cười lớn hơn.

Tiếng cười xem lẫn nỗi buồn và tuyệt vọng, có quá nhiều đau đớn, quá nhiều thống khổ và cầu mong.

"Chờ, chờ cái gì!"





           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro