Chương 46: Bình Tĩnh
"Ông ơi, đây là Thanh Bảo."
Thế Anh giới thiệu hai người với nhau, ông vừa thấy người đã kéo ghế để Thanh Bảo ngồi xuống.
"Ông ơi, đây là trà Bách Hoa Xuân mà Thanh Bảo đặc biệt mua cho ông. Nhìn đi, ông cũng muốn được tặng quà gặp mặt còn gì!"
Thế Anh đặt một gói trà trước mặt ông nội, sau đó mặt không đỏ tim không sợ ra sức vì người yêu mà tranh thủ lấy lòng.
"Thế Anh!"
Thanh Bảo ở sau kéo vạt áo Thế Anh, xấu hổ cười với ông:
"Cái đó, ông ơi, Thế Anh là đang nói đùa, ông không cần quan tâm đâu ạ!"
"Ai nói em là..."
"Ông đang muốn nói chuyện với cháu dâu, ai cho cháu xen vào chứ!"
Không cho Thế Anh có cơ hội nói chuyện, ông trực tiếp ngắt lời y, khẽ nhếch mày, quay sang Thanh Bảo:
"Cháu dâu, đó là quà mừng gặp mặt sao! "
Thanh Bảo đen mặt nghĩ, cháu dâu là cái quỷ gì chứ?
"Ông ơi, con là đàn ông đó ạ."
Thanh Bảo ngượng ngùng khẳng định.
"Gọi ông là ông nội."
Ông sửa lại lời nói của hắn.
"Ông nội, con là đàn ông, con sợ cái danh gọi cháu dâu không thích hợp đâu ạ."
Thanh Bảo cong môi cười khúc khích.
"Đương nhiên, ông biết con là đàn ông."
Thanh Bảo vừa thở phào nhẹ nhõm, ông chuyển chủ đề quay đầu lại nói:
"Cháu dâu, khi nào thì cháu và Thế Anh kiếm một đứa cháu cho ông già này vui vậy?"
Thế Anh đang uống nước, nghe thấy liền sặc, sau đó bắt đầu ho không ngừng.
"Thằng nhóc, sao con lại không điềm tĩnh chút nào? Nó thực sự không giống con nhà Bùi Gia chúng ta chút nào."
Ông liếc mắt nhìn Thế Anh, chậm rãi nói.
Khóe miệng Thanh Bảo giật giật, sau lưng Thế Anh thì thầm:
"Sao anh không nói cho em biết, ông nội là người có tính cách như thế này."
Thế Anh ho một hồi lâu cuối cùng cũng dịu đi, nhìn Thanh Bảo một cách an ủi, sau đó quay sang nói với ông:
"Ông ơi, chúng con đều là đàn ông, chuyện có cháu...Thật sự không thể làm được."
"Ai bảo là hai đứa tự mình sinh con?"
Ông nhìn chằm chằm gõ bàn nghiêm túc nói:
"Đương nhiên, nếu cháu dâu có thể sinh con, ông sẽ vui hơn."
Vì cháu trai thích đàn ông, đó là chuyện không thể thay đổi được. Ông chưa bao giờ quan tâm đến việc con cháu yêu ai, nhưng gia đình họ Bùi không thể không có người thừa kế.
Lần này không chỉ Thanh Bảo hiểu được sự tình, mà ngay cả Thế Anh, người luôn biết tính khí của ông nội cũng không khỏi nhíu mày.
"Ông không quan tâm con dùng phương pháp gì, ông chỉ muốn một đứa cháu thuộc dòng dõi Bùi gia của chúng ta, một người đủ tư cách thừa kế."
Ông nói xong liền nói sang chuyện khác.
Ngoài chủ đề đó ra, cuộc gặp gỡ giữa ông và Thanh Bảo vẫn rất hài hòa. Tất nhiên, nếu trừ bỏ những lời nói ngẫu nhiên kinh hồn của ông thì khung cảnh sẽ hài hòa hơn.
Cho đến khi ông nội Bùi lên máy bay, Thanh Bảo vẫn chưa hết choáng váng.
Nhìn máy bay đang bay trên bầu trời, Thanh Bảo nghiêng đầu liếc nhìn Thế Anh:
"Ông nội lần này tới đây là có mục đích gì? Không phải chỉ muốn nói cho chúng ta biết chúng ta phải có con nối dõi đó chứ?"
Thế Anh cười khúc khích, đưa tay ôm eo người yêu bên cạnh:
"Ai biết được, có lẽ chỉ là muốn gặp cháu dâu thôi!"
"..."
Thanh Bảo vẻ mặt trầm xuống, hất tay ra, xoay người, đi về phía ngoài sân bay.
Thế Anh ngẩn ngơ cánh tay trống không, dừng một chút, mới kêu lên:
"Thanh Bảo, chờ anh!"
Người vợ ngượng ngùng hiển nhiên anh chồng sẽ dỗ dành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro