Chương 33: Che Giấu
Suy cho cùng, không có gì quan trọng hơn là lúc còn sống được sống một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc, nếu Thanh Bảo có thể làm cho Thế Anh hạnh phúc, bác Trương sẵn sàng dùng tính mạng của mình để đổi lấy tình cảm chân thành của Thanh Bảo.
Bây giờ, nhìn thấy hai người đứng cùng nhau trong Bùi gia, Trương quản gia xúc động bật khóc
Vào đến phòng, Thanh Bảo lập tức bổ nhào lên giường a a vài tiếng đầy phấn khích, Thế Anh ngồi xuống bên cạnh cười giải thích:
"Bác Trương là quản gia ở nhà cũ, biết anh sẽ chuyển về nên bác ấy qua đây ở cùng anh, nếu em không thích bác ấy ở đây thì anh sẽ nói bác ấy về lại bên kia."
"Không!"
Thanh Bảo lật người, nằm ngửa trên giường, lộ ra đôi chân thon thả tùy ý:
"Bác Trương rất tốt với anh, chỉ cần bác ấy tốt với anh thì em cũng sẽ thích bác ấy."
Thế Anh xoay người lại nghiêng sang một bên đối mặt với Thanh Bảo. Đôi mắt luôn sắt nét nhìn người kia thành khẩn nói:
"Thanh Bảo anh hơi khát, em có thể giúp anh rót một cốc nước được không?"
Thế Anh nhướng mày, ánh mắt thâm sâu mang theo ý cười trêu chọc, như thể đang tính toán xem Thanh Bảo có đi rót nước cho mình hay không.
Thanh Bảo vươn vai lười biếng duỗi eo, sau đó từ trên giường ngồi dậy, đặt hai tay lên vai Thế Anh, nở nụ cười rạng rỡ:
"Anh muốn em đi rót nước cho anh vậy có phần thưởng gì cho em không nè?"
Thế Anh không khỏi cau mày suy nghĩ, lát sau liền nói:
"Có!"
"Cái gì nè?"
Thanh Bảo nhướng mày, đặt hai tay sau gáy Thế Anh và nghiêng người về phía trước, khiến cả 2 chỉ cách nhau nhau vài cm.
Thế Anh nhu nhu khóe môi, chạm vào môi của Thanh Bảo sau đó tách ra:
"Khi em quay lại, anh sẽ nói cho em biết."
"Được rồi!"
Thanh Bảo đắc ý vì đã đạt được mong muốn, buông Thế Anh ra, đứng dậy đi về phía cửa nói:
"Chờ em, em sẽ lại ngay."
Thế Anh mỉm cười gật đầu:
"Được rồi, anh đợi em!"
Nụ cười liền biến mất khi Thanh Bảo vừa quay đầu đi về phía cửa, Thế Anh có chút hoàn loạn mò trong quần áo, lấy thuốc trong túi ra, tay run rẩy đổ ra mấy viên thuốc màu trắng, vì tay không ngừng run rẩy nên lọ thuốc rơi xuống sàn khiến thuốc vươn vãi khắp sàn nhà...
Thế Anh bỏ năm sáu viên vào lòng bàn tay mà không thèm nhìn, sau đó bỏ hết thuốc vào miệng, ôm chặt ngực, cả người vô lực ngã xuống giường...
Thanh Bảo đi xuống lầu nhìn thấy Bác Trương đang bận rộn trong bếp, thân hình gầy gò ấy giống như ẩn chứa nguồn năng lượng vô tận, mọi việc đều được làm hết sức nhanh nhẹn, so với người trẻ như hắn còn thành thạo hơn.
"Bác Trương, đây là súp gì vậy ạ, thơm quá!"
Thanh Bảo rót nước tò mò hỏi khi thấy Bác Trương đang nấu súp.
"Đây là cháo hồng nhĩ, rất tốt cho cơ thể của thiếu gia."
Bác Trương giải thích với Thanh Bảo trong lúc vặn nhỏ lửa.
"Bác Trương, bác có thể dạy con nấu súp, nấu đồ ăn bổ dưỡng không ạ?"
Thanh Bảo nghĩ về thất bại của mình hôm trước, không cam lắm muốn học hỏi:
"Để cháu cầm nước lên cho Thế Anh, cháu sẽ xuống ngay."
Nói xong, Thanh Bảo cầm cốc nước nhanh chóng bước lên lầu, trước khi kịp nghe bác Trương nói.
"Quái lạ, mình nhớ rõ ràng là không có khóa cửa!"
Thanh Bảo cố mở vài lần nhưng vẫn không mở được cửa phòng ngủ, nóng vội nói:
"Thế Anh, mở cửa cho em!"
Thanh Bảo hoảng loạn hét lên, nghĩ đến bệnh trạng của Thế Anh, Thanh Bảo càng căng thẳng liên tục hét lên trước khi cánh cửa được mở ra từ bên trong.
"Thế Anh!"
Nhìn thấy Thế Anh khắp mồ hôi đầm đìa, sắc mặt không được tốt, Thanh Bảo lo lắng vội bước tới, nắm lấy tay Thế Anh, đỡ y ngồi xuống giường.
"Anh lại khó chịu nữa phải không? Sao anh ra mồ hôi nhiều vậy? Thuốc của anh đâu? Anh uống thuốc chưa? Tốt hơn là để em gọi bác sĩ Trần tới..."
Thanh Bảo khẩn trương nói, nhưng Thế Anh đưa tay ra, giật điện thoại trên tay Thanh Bảo:
"Anh không sao, chỉ là anh hơi chán nên đi rửa mặt thôi."
Để tăng thêm độ tin cậy, Thế Anh cố ý nâng cánh tay bị ướt lên:
"Nhìn này, để mở cửa cho em, anh còn không kịp lau khô tay."
Thanh Bảo nheo mắt hoa đào mỉm cười.
"Em đi lấy khăn tắm cho anh!"
Lúc xoay người nụ cười trên gương mặt hắn liền biến mất, siết chặt nắm tay, tất cả đều nói lên sự bất an trong lòng Thanh Bảo và nỗi cay đắng sâu thẳm trong trái tim hắn.
Thế Anh, sao anh lại giấu em!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro