Chương 32: Chuyển Nhà
Nửa giờ sau, Thanh Bảo và Thế Anh ngồi trong phòng ăn của biệt thự ăn mì do Thế Anh nấu.
Rau xanh và một quả trứng luộc trông khá đơn giản và nhạt nhẽo nhưng Thanh Bảo lại thấy rất ngon ngọt.
"No quá đi!"
Sau khi ăn liên tiếp hai bát mì, Thanh Bảo dựa vào ghế sô pha không chút hình tượng, một tay xoa bụng, cười mãn nguyện nhìn Thế Anh.
Thế Anh quen cửa quen nẻo lấy ra một lọ thuốc nhỏ trong ngăn kéo thứ ba bên phải tủ thuốc trong nhà ăn, sau đó lấy ra một viên thuốc đưa cho Thanh Bảo cùng một cốc nước.
"Cái gì vậy anh?"
Thanh Bảo ngẩng mặt lên, khó hiểu nhìn Thế Anh.
"Thuốc tiêu hóa!"
Mặc dù mì cũng dễ tiêu, nhưng dù sao thì cũng đã khuya, nên uống một viên vẫn tốt hơn
Thanh Bảo chớp mắt, đây là biệt thự của hắn hay biệt thự của Thế Anh? Tại sao bên trong biệt thự có những gì hắn cũng không hề biết?
"Cảm ơn!"
Thanh Bảo cầm lấy cốc nước, mỉm cười với Thế Anh nói lời cảm ơn.
Trong suốt 5 năm qua, Thế Anh dù không được khỏe vẫn luôn chăm sóc hắn tỉ mỉ, chu toàn mọi thứ từ công việc đến cuộc sống hằng ngày.
Chỉ vì hắn nói không thích người lạ vào nhà, không thích người giúp việc vào dọn dẹp, nên hằng ngày Thế Anh đều dành thời gian để dọn dẹp, vậy mà có khi hắn còn cố tình tạo ra ít rác trong nhà.
Bây giờ nghĩ lại, hắn làm thế thật sự rất quá đáng, hắn đúng là một tên cặn bã.
Nghĩ đến đây Thanh Bảo vô cùng áy náy và hối hận, nhất là khi anh nhìn thấy Thế Anh thành thạo dọn dẹp bát đĩa trên bàn, càng tự trách bản thân hơn.
"Để em rửa cho, anh đi xem TV đi mà."
Thanh Bảo đứng dậy, bước nhanh đến nhà bếp, nắm tay Thế Anh kéo ra khỏi đó.
Lúc trước để gây phiền phức Thế Anh, Thanh Bảo nói hắn không thích máy rửa bát một chút nào, luôn cảm thấy nó rửa không sạch sẽ, bây giờ nghĩ lại, Thanh Bảo cảm thấy vô cùng hối hận.
Thế Anh để cho Thanh Bảo bưng bát đũa qua, nhìn hắn trực tiếp bưng tới vòi nước, sau đó để nước tráng qua tráng lại rồi đặt luôn trên giá đựng, có chút dỡ khóc dở cười:
"Vẫn là để anh rửa cho, rửa chén không phải rửa như vậy."
"Hả?"
Thanh Bảo chớp chớp đôi mắt ngơ ngác nhìn Thế Anh đang rửa bát bằng nước rửa bát để qua một bên, sau đó rửa đi rửa lại năm sáu lần bằng nước sạch mới đặt lại trên giá đựng, trong lòng lại cảm thấy áy này vô cùng.
"Thế Anh, em xin lỗi!"
Nếu không phải cùng nhau bắt đầu lại, Thanh Bảo thực sự không biết Thế Anh đã làm rất nhiều điều cho hắn trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày.
Còn hắn không làm gì ngoài việc chửi bới, nói người kia phiền phức, suốt ngày đuổi người kia ra ngoài.
Chỉ là rửa bát đơn giản cũng không làm nổi, Thanh Bảo thực sự không biết cuộc sống của hắn sẽ ra sao nếu không có Thế Anh.
Trước khi gặp gỡ Thế Anh, Thanh Bảo 3 bữa đều ăn ở ngoài, thường xuyên phải ở khách sạn, nhưng hiện giờ thì không như vậy nữa.
"Thế Anh, chuyển nhà đi!"
Thanh Bảo ngẩng mặt lên, đôi mắt ướt át sáng lên, nhìn Thế Anh đầy mong đợi.
"Chuyển nhà?"
Thế Anh lau tay, rót ra hai cốc nước, đưa cho Thanh Bảo một cốc:
"Sao em đột nhiên muốn chuyển đi?"
Thế Anh cũng đã từng nhắc đến chuyện chuyển nhà. Biệt thự của Thanh Bảo cũng tốt nhưng lại quá xa chỗ làm việc của cả hai, lúc bình thường thì không sao, nhưng nếu có việc khẩn cấp thì hơi mệt.
Tuy nhiên, mỗi lần Thế Anh đề cập đến điều đó đều bị Thanh Bảo bác bỏ sau đó lại bắt đầu cãi vã. Thời gian trôi qua, Thế Anh không còn nghĩ đến việc chuyển nhà và không bao giờ đề cập đến việc chuyển nhà nữa.
"Không có gì, em chỉ muốn chuyển nhà thôi"
Thanh Bảo ánh mắt né tránh, không biết nên giải thích như thế nào, cũng may Thế Anh không tiếp tục hỏi:
"Ừm, em muốn chuyển đến đâu? Anh sẽ cho người đi tìm hiểu một chút. Nếu không thích thì cũng có thể nghĩ đến việc bán đi cũng không sao."
"Thực ra không có gì đâu. Anh cũng biết là em thích ngủ nướng. Sống ở đây nếu đi làm, anh và em đều phải dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ, thế nên đến chỗ anh sẽ thuận lợi hơn"
Thanh Bảo giả vờ nói một cách tự nhiên, như thể rất muốn chuyển đến sống tại nhà của Thế Anh vậy.
Thế Anh ngước mắt lên, vẻ mặt trông rất bình tĩnh nhìn Thanh Bảo nhưng thật ra trong lòng y đang rất cảm kích, Thanh Bảo có thể nghĩ đến việc chuyển nhà, có nghĩa là thật sự đối phương muốn sống cùng y, chứ không phải chỉ thể hiện qua lời nói.
"Được, vậy anh sẽ tìm người dọn dẹp trước. Em có thể chuyển đến đó bất cứ lúc nào em muốn."
Thế Anh vui vẻ nói, thậm chí trong giọng nói càng nhẹ nhàng êm đềm hơn rất nhiều.
Nghĩ đến căn biệt thự mà y bỏ bê suốt 5 năm sẽ nghênh đón thêm một chủ nhân mới, chỉ nghĩ tới thôi Thế Anh liền kích động vô cùng.
"Vậy ngày mai chúng ta chuyển đến đó được không?"
Thanh Bảo lấy điện thoại di động ra, nghiên cứu một chút sau đó kết luận.
Thế Anh liếc nhìn điện thoại di động của Thanh Bảo, nhìn những chữ số, chòm sao, bói toán hiển thị trên đó, y hơi sững sờ, sao y lại không biết người mình yêu lại có sở thích như vậy?
"Ngày mai?"
Thế Anh cười toe toét, Thanh Bảo thực sự khiến y ngưỡng mộ vô cùng, trước đây tại sao anh không nhận ra tính cách của Thanh Bảo kiên quyết và mạnh mẽ đến thế, nói gió là gió nói mưa thì mưa.
Tuy nhiên, tốt nhất là nên dọn đến sớm, bởi sợ để lâu lại xảy ra biến cố nào đó.
Thích một người, chính là có thể ở bên cạnh người đó, có thể nhìn thấy người đó bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu.
"Được, vậy ngày mai anh sẽ liên hệ với công ty chuyển nhà, ngày mai chúng ta sẽ chuyển đến đó."
Thế Anh ngồi trên ghế sô pha, giơ cánh tay vẫy vẫy Thanh Bảo đến ngồi cùng...
Sau khi người kia ngồi xuống, liền trực tiếp đem người ôm vào trong lòng:
"Ngày mai chúng ta đi qua xem, xem em thích phong cách trang trí nào, đồ đạc gì. Nếu có cái gì không thích anh sẽ đổi cái khác."
"Anh thích thì em cũng sẽ thích mà."
Thanh Bảo trực tiếp bỏ dép ra, nằm lên đùi Thế Anh, ngửa mặt trên ghế sô pha, hai tay cầm điện thoại bắt đầu để xem xét phong cách trang trí nội thất.
Thanh Bảo lật xem vài mẫu trang trí, ánh mắt rơi vào mẫu cuối cùng, sau khi nhìn một chút, hắn đưa điện thoại đến trước mắt Thế Anh.
"Anh thấy kiểu phong cách này thế nào? Thực ra, em thích có một ngôi nhà hai phòng ngủ đơn giản hơn là kiểu biệt thự thông thường. Mặc dù một ngôi nhà hai phòng ngủ nhỏ hơn nhiều so với biệt thự, nhưng nó lại mang đến cảm giác ấm cúng hơn, đặc biệt là dành cho hai người thì càng phù hợp hơn."
"Ừm, khi nào có thời gian, chúng ta sẽ đi xem nhà và mua một căn hộ hai phòng ngủ, sau đó anh sẽ thiết kế và trang trí, em thấy thế nào?"
Thế Anh liếc nhìn phong cách nội thất trên điện thoại của Thanh Bảo.
Đó là kiểu cách khá đơn giản, phóng khoáng nhưng vẫn rất thanh lịch, bất kể họa tiết hay màu sắc, đều mang không khí ấm áp
Đó là phong cách hắn thích, không hổ danh là người mình yêu mắt nhìn cũng rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro