Chương 31: Món Canh
Trên tay Thanh Bảo cầm xẻng, hắn đứng rất nhưng lại không dám đưa tay vào nồi hấp, thấy nắp nồi phát ra tiếng kêu ục ục, Thanh Bảo nghiến răng lấy cái xẻng trên tay hất nắp nồi ra.
Vì mất thăng bằng nên nắp nồi rớt thẳng xuống đất gây ra một tiếng động lớn.
Thanh Bảo nhìn vào nắp nồi vẫn đang quay tròn trên mặt đất, bĩu môi bất lực nghĩ làm sao lại hậu đậu như thế chứ?
Làm sao có thể chăm sóc cho Thế Anh nếu bản thân hậu đậu và ăn hại như thế này cơ chứ.
Thanh Bảo có chút nản lòng, ánh mắt hắn đầy bất lực nhìn vào hai món ăn cháy đen trên bàn đã không còn nhìn rõ được hình dạng gì...
Thế Anh dựa vào cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn người y yêu quý đang ở đó chuẩn bị bữa tối cho y.
Chỉ khi thấy người kia đang khẩn trương chuẩn bị mở nắp nồi áp suất, y mới vội vàng bước vào:
"Cẩn thận nóng!"
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, Thế Anh chỉ kịp đem tay Thanh Bảo dịch ra khỏi hơi nóng. Mở bàn tay ra thấy ngón trỏ của Thanh Bảo đã bị phỏng một mảng.
"Cái đó cần phải mở bằng vải, thế nào có bị thương ở đâu không?"
Thế Anh nắm lấy tay Thanh Bảo, nhìn ngón trỏ đỏ bừng vì bị bỏng, y mở ra ống nước trực tiếp xả lên tay.
"Không cho phép em vào bếp nữa. Để những thứ này cho anh. Em chỉ cần đợi và thưởng thức món ăn thôi. Nếu không được, chúng ta sẽ thuê người giúp việc. Em không được vào bếp một mình nữa. Em có nghe thấy không?"
Thế Anh chỉ vào ngón tay của Thanh Bảo, nói không ngừng, y hồi hộp và lo lắng vô cùng khi nhìn thấy ngón tay bị thương của Thanh Bảo, tất cả mọi cảm xúc trở thành một nỗi buồn sâu sắc.
"Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ em!"
Trước đây, vào ngày đầu tiên ở bên Thanh Bảo, Thế Anh đã từng thề rằng bản thân sẽ không bao giờ làm tổn thương người này nữa và phải chăm sóc thật tốt cho người mà mình yêu.
Nhưng, bây giờ...
Dù chỉ là một vết thương nhỏ, Thế Anh vẫn cảm thấy đau lòng.
"Anh đừng giận, đừng lo lắng, em nhất định sẽ học nấu ăn, nhưng hôm nay, chúng ta có lẽ nên đi ra ngoài ăn cơm thôi."
Nhìn theo ánh mắt của Thanh Bảo, Thế Anh cuối cùng cũng nhìn thấy hai đĩa đen xì trên bàn cùng nhiều thứ lộn xộn khác.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Thế Anh vẫn không khỏi cau mày:
"Đây là cái gì?"
"Chà, không có gì, không có gì!"
Thanh Bảo cầm đĩa lên định đồ vào thùng rác, nhưng thùng rác cũng đã đầy tràn rau quả bị làm đến hư hỏng.
"Để anh thử xem!"
Nhân lúc Thanh Bảo đang mất tinh thần, Thế Anh thành công cứu được đĩa thức ăn sắp bị đổ vào thùng rác.
Trong tiếng hét giật mình của Thanh Bảo, Thế Anh cầm lấy đũa gắp một miếng bỏ vào miệng...
Nhai, chớp mắt, cau mày, lại nhai, rồi lại cau mày, chớp mắt một lần nữa, trái tim Thanh Bảo theo từng chuyển động của Thế Anh mà hồi hộp theo, cảm giác thăng trầm khiến hắn càng lo lắng hơn, nhất là khi nhìn thấy Thế Anh nuốt xuống, cảm thấy càng hồi hộp hơn.
"Thật kinh khủng phải không! Em đã nói rồi không ăn được đâu anh mau súc miệng đi."
Vừa than thở, Thanh Bảo vừa rót một cốc nước đưa cho Thế Anh.
Đôi mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào Thế Anh, lo lắng người kia sẽ nôn đồ ăn ra.
"Thật ra cũng không tệ, không dở như em nghĩ đâu."
Thế Anh cầm lấy cốc nước, uống liên tiếp năm sáu ngụm mới tan hết mùi thức ăn trong miệng.
"Thật sao?"
Thanh Bảo không để ý đến Thế Anh đang uống nước liên tục, hắn thực sự cho rằng những món ăn mình nấu không tệ, nhìn thấy Thế Anh gật đầu, hắn cầm đũa lên gắp rồi cắn một miếng lớn.
"Oa... mùi vị gì thế này!"
Vừa mặn vừa đắng, thức ăn cháy còn có mùi khét, cà chua quá chua còn quá nhiều dầu, ăn ngấy vô cùng...
Thanh Bảo chưa bao giờ ăn món gì dở hơn thế này.
Thế Anh đưa cốc nước, Thanh Bảo uống liên tiếp hai cốc để giảm bớt mùi vị trong miệng.
Ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thế Anh đang ôm tay nhìn hắn, trên mặt nhàn nhạt ý cười.
Thanh Bảo hiểu ra, cau mày, đưa tay đụng bả vai Thế Anh nói:
"Cố ý lừa em sao?"
Biết là không ngon, anh còn nói là ngon, cố ý để em nếm thử những món ăn dở tệ này.
Thế Anh nắm lấy tay Thanh Bảo, hai mắt sáng lên nghiêm túc nói:
"Không, anh thực sự thấy nó không tệ!"
Thế Anh cầm đũa lên định gắp tiếp, Thanh Bảo nóng vội muốn ngăn lại, món ăn không thể nhìn được hình dạng nhưng hắn vẫn nhìn thấy Thế Anh bỏ thứ giống như than đen vào miệng.
Nhai một lúc, Thế Anh nuốt xuống mà không hề đổi sắc mặt, nhìn Thanh Bảo đang vô cùng áy náy trước mặt, y bình tĩnh nói:
"Anh thực sự cho rằng nó không tệ. Đây là lần đầu tiên em nấu, ngay cả khi nó là khó ăn, anh cũng sẽ thử nó."
Suốt năm năm qua, Thế Anh chưa từng có hy vọng xa vời, có một ngày Thanh Bảo sẽ tự tay nấu ăn cho y, cho dù bên trong chứa độc y cũng sẽ không ngần ngại mà nuốt xuống.
Không vì điều gì cả, chỉ là trân trọng những khoảng khắc đáng quý như thế này
"Thế Anh!"
Hai mắt Thanh Bảo đỏ hoe, hắn định dùng đũa gắp một miếng nhưng còn chưa kịp chạm vào thức ăn thì đã bị Thế Anh giữ lại:
"Vì em nấu cho anh, vậy nên em không được ăn. Có phải em còn nấu canh nữa không, vậy thử ăn canh xem."
Thế Anh vừa nói vừa lấy đĩa ra khỏi tầm tay của Thanh Bảo, sau đó nắm lấy vai Thanh Bảo nhìn về phía nồi canh.
Nói đến món canh Thanh Bảo hớn hở ra mặt, dù món ăn hỏng bét thì món canh này Thanh Bảo lại tin nó sẽ thành công.
"Vậy thì uống canh đi, em đã tra cứu rồi, loại canh này rất tốt cho sức khỏe của anh, anh nếm thử đi, nếu anh thích, sau này em sẽ thường xuyên làm cho anh!"
Thanh Bảo vừa vươn vai ra vừa nói, khi nhìn thấy món canh trong nồi, Thanh Bảo hoàn toàn chết lặng.
"..."
Chuyện này làm sao có thể xảy ra, nước ra nước, gạo ra gạo, các loại thuốc bắc nổi ở trên, không chút thay đổi nào.
Thế Anh mím khóe môi, dời đôi mắt có chút ý cười, từ trong nồi sang nhìn khuôn mặt của Thanh Bảo, rồi tiếp tục nhìn trong nồi cuối cùng lại không nhịn được cười.
"Hahahaha..."
Thế Anh không nhịn được nhìn về phía Thanh Bảo, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của đối phương, rốt cuộc không khỏi bật cười:
"Thanh Bảo, em thật lợi hại nha. Nấu súp canh không cần bật bếp nha!"
Thanh Bảo đang nhăn nhó nhưng thấy Thế Anh đang cười rất vui vẻ cũng không nhịn được cười. Có vẻ như hắn thực sự không có tài nấu nướng.
Thanh Bảo cười đến thở không ra hơi, ngay cả thắt lưng cũng không thẳng được, nếu không phải dựa vào Thế Anh, chắc té ngửa dưới gầm bàn.
Thế Anh không còn cách nào khác ngoài việc ôm chặt eo của Thanh Bảo để ngăn không cho ngã xuống đất.
"Được rồi, đừng cười nữa, nếu tiếp tục cười nữa sẽ mệt đó."
Thế Anh ôm lấy Thanh Bảo, nhẹ nhàng cười nói.
Thanh Bảo gật đầu, nước mắt đọng lại trên khóe mi, đôi mắt sáng rực bao phủ bởi tầng nước, trông đáng yêu vô cùng...
"Được rồi, được rồi, em không cười."
Thanh Bảo vẫn cười. Hắn, xoa xoa bụng, nhìn Thế Anh áy náy nói: "Em đói rồi, làm sao bây giờ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro