Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Khả Năng Nấu Ăn

Ngồi trong xe trở về, Thế Anh mệt mỏi nhíu chặt mày bởi trái tim đang đau thắt lại, y liền quay đầu nhắm mắt lại vì không muốn Thanh Bảo thấy thân thể y đang có vấn đề.

Mặc dù Thế Anh đã tận lực che giấu nhưng Thanh Bảo vẫn nhanh chóng phát hiện ra thân thể đối phương có chút thất thường:

"Thế Anh, có phải anh không thoải mái ở đâu không?"

Y biết dù có ngụy trang cũng không che mắt được người kia.

Thanh Bảo vỗ lưng đối phương, khi hắn chạm vào thân thể của Thế Anh lại càng thấy lo lắng hơn:

"Có phải khó chịu không? Em đưa anh đi bệnh viện!"

Sau đó còn muốn yêu cầu tài xế quay xe đi viện.

"Không sao, để anh nghỉ ngơi một lát!"

Thế Anh nắm lấy tay Thanh Bảo, y biết tình trạng sức khỏe của mình, bây giờ đến bệnh viện, thế nào y cũng sẽ bị Trần Đức Thành ép nhập viện.

"Thật không?"

Thế Anh ra sức khẳng định. Sau nhiều lần xác nhận Thanh Bảo miễn cưỡng đồng ý:

"Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì nói với em ngay lập tức đó!"

Thế Anh khẽ gật đầu, sau đó xoay người dựa vào lồng ngực Thanh Bảo, nhẹ nhàng nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.

Xe thuận lợi chạy vào biệt thự của Thanh Bảo, Thanh Bảo nhìn Thế Anh đang ngủ say trên tay, hắn băn khoăn không biết có nên chuyển đến biệt thự của Thế Anh không, bởi vì biệt thự này của hắn quá xa nội thành.

Nghĩ đến đời trước, Thanh Bảo không chịu dọn đến đó vì sĩ diện với Thế Anh, cứ cố chấp ở đây, mỗi ngày đều phải dậy sớm hơn một tiếng mới đi làm kịp.

Thế Anh cảm thấy tự trách chính mình và áy náy vô cùng. Nhìn thấy Thanh Bảo cau mày ngay cả khi đang ngủ, Thanh Bảo quyết tâm chuyển đi càng sớm càng tốt.

Xe dừng lại trong ga ra gần hai mươi phút Thế Anh mới từ từ mở mắt ra.

"Dậy rồi sao, anh có cảm thấy tốt hơn không?"

Câu nói nhẹ nhàng của Thanh Bảo vang lên bên tai y, Thế Anh khẽ gật đầu, đôi mắt thâm thúy nhắm nghiền rồi lại mở ra:

"Sao em không đánh thức anh?"

"Em cũng ngủ quên mất."

Thanh Bảo bất lực nhíu mày, cũng may hắn bảo tài xế Lưu về trước, nếu không anh ta sẽ để lộ sơ hở, chốc sau hắn nâng đồng hồ lên kiểm tra thời gian:

"Hỏng rồi, chúng ta ngủ quên nên bữa trưa trở thành bữa tối luôn rồi đó."

"Không sao đâu, anh có thể ăn nhiều hơn một chút!"

Thế Anh đứng dậy cùng Thanh Bảo, nhưng khi xuống xe thân thể liền đứng không vững, Thế Anh nhanh chóng vịn vào khung xe, vì vậy mà Thanh Bảo không phát hiện ra.

Thanh Bảo khẽ cười, từ trong cốp xe lấy ra hai túi đồ ăn, đi tới chỗ Thế Anh, vui vẻ nói:

"Đi thôi, anh cứ vào nghỉ ngơi đi. Em sẽ chịu trách nhiệm nấu bữa tối. Khi nào xong em sẽ gọi anh dậy. Được chứ?"

Thế Anh quả thực có chút mệt mỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ sẽ ngất mất. Sợ Thanh Bảo lo lắng, Thế Anh nhanh chóng đồng ý vào nhà nghỉ ngơi.

Thanh Bảo mở cửa nhìn căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ liền bật ngón tay, nghĩ đến lúc trùng sinh là ngày hắn rời khỏi biệt thự. Thế nhưng nơi này đã được Thanh Tuấn thuê người dọn dẹp đâu vào đó.

Khi Thanh Bảo đặt nguyên liệu vào bếp, thấy Thế Anh đã đi đến cửa phòng ngủ của y, hắn vội vã lên lầu và kéo người ra:

"Anh ngủ bên này đi, bên đó ánh sáng không tốt!"                                                        
Thế Anh có chút bất ngờ, phòng quá tối sao. Sao ánh sáng lại không tốt? Đây là biệt thự lại không có nhà cao tầng cản trở, ánh sáng làm sao mà không tốt được?

Tuy vậy, Thế Anh vẫn nghe lời Thanh Bảo, di chuyển đến phòng ngủ của hắn.

Thanh Bảo giúp Thế Anh uống thuốc, sau đó điều chỉnh điều hòa không khí cho thích hợp, sau cùng hôn khóe môi Thế Anh:

"Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, em sẽ ra ngoài nấu bữa tối"

Thế Anh nhắm mắt lại, bây giờ y thật sự khó chịu, trên người không còn chút sức lực nào, nếu không phải trong lòng kiên trì chịu đựng thì sớm đã không chịu nổi.

Chờ Thế Anh đã ngủ say, Thanh Bảo đứng dậy và cẩn thận đi ra khỏi phòng ngủ.

Nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Thế Anh, Thanh Bảo quyết định nấu canh trước, nhưng nếu nấu canh thì cần nguyên liệu gì?

Thanh Bảo nhìn vào bên trong túi hàng, thật sự không biết dùng nguyên liệu nào để nấu ăn.

Trong lúc Thanh Bảo đang sức đầu mẻ trán đắn do suy nghĩ thì điện thoại đổ chuông.

"Thanh Bảo, cậu đang làm gì vậy?

Buổi tối có thời gian không, đi chơi với chúng tớ đi."

Vừa bắt điện thoại, Thanh Bảo nghe thấy bạn học cũ nhanh miệng nói, nghe được âm thanh ồn ào trong điện thoại, có thể là đang ở quán bar.

"Bây giờ, tớ không rảnh đâu."

Thanh Bảo một tay lấy gạo tẻ ra, không ngờ lại vô tình làm rơi túi đựng khiến gạo tẻ rơi rớt khắp nơi:

"Được rồi, khi nào tớ có thời gian sẽ hẹn gặp mọi người, cúp máy đây!"

Cúp điện thoại, Thanh Bảo thở dài bất lực nhìn gạo tẻ vươn vãi trên mặt đất, một lúc lâu mới miễn cưỡng cầm chổi bắt đầu thu dọn.

Cuối cùng sau khi thu dọn đồ xong, Thanh Bảo lấy điện thoại di động ra và trực tiếp tìm kiếm.

Bước đầu tiên, bước thứ hai, bước thứ ba...

Theo công thức trên điện thoại, Thanh Bảo từng bước cho gạo và các nguyên liệu cần thiết khác vào nồi canh, nhưng Thanh Bảo không hiểu thứ kia ít hơn một chút là bao nhiêu?

"Cứ làm như vậy đi!"

Thanh Bảo lấy một ít nguyên liệu bỏ trong nồi canh, rồi đậy nắp lại.

"Đầu tiên lửa bình thường nấu trong 20 phút, sau đó nấu lửa nhỏ trong nửa tiếng!"

Thanh Bảo nhìn hướng dẫn trên điện thoại, cau mày khó hiểu:

"Lửa bình thường, lửa nhỏ là lửa như thế nào?"

Sau khi nấu xong súp, Thanh Bảo bỏ các loại rau xanh nêm vào.

"Mình phải làm gì tiếp đây?"

Thanh Bảo suy nghĩ trong lúc lấy đống nguyên liệu ra. Sau mười phút hắn vẫn chưa thể quyết định mình phải làm gì tiếp theo.

"Hay là nấu đơn giản thôi, xào một quả cà chua với trứng, sau đó nấu măng với nướng thịt."

Nghĩ đến chế độ ăn của Thế Anh nên nhạt hơn một chút, Thanh Bảo dự định làm một món hấp để giảm lượng dầu mỡ.

Thanh Bảo sắp xếp các nguyên liệu sau đó bắt tay vào làm.

Cùng với chuyển động của Thanh Bảo, là những tiếng ồn ào trong nhà bếp, xen lẫn với tiếng la hét của Thanh Bảo là những tràn ho sặc sụa ...

Trong lúc ngủ, Thế Anh cảm thấy tim mình như nghẹt thở, mở mắt ra mơ hồ nhớ lại bản thân đã ngủ quên trong phòng ngủ của Thanh Bảo...

Thế Anh từ từ ngồi dậy dựa vào đầu giường, một lúc lâu tim vẫn đập không ổn định, lúc sau đỡ hơn, y mới ôm ngực đứng dậy, cuối cùng tìm thấy áo khoác của mình trên giá quần áo.

Thế Anh tìm lọ thuốc đổ ra mấy viên, ngẫu nhiên đổ ra được ba viên, cầm li nước trên đầu giường uống vào.

Năm sáu phút sau, Thế Anh mới cảm thấy đỡ hơn, y lau mồ hôi lạnh trên trán, đi vào phòng tắm rửa mặt rồi đi về phía cửa ...

"A ~~"

"Bùm... Bùm...Xèo..."

Thanh Bảo hét lên, kèm theo một loạt tiếng nổ tanh tách từ dưới lầu, Thế Anh hoảng sợ lao nhanh xuống lầu, mấy lần vì bước quá nhanh mà suýt ngã.

Khi thấy khung cảnh loạn xà ngầu của Thanh Bảo trong nhà bếp, ngay cả người luôn điềm tĩnh như Thế Anh cũng không nhịn được cười.

       


   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro