Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Sống lại

                                 
                                         

Sau khi rời công ty luật, Thanh Bảo đến nghĩa trang Thành Phố.

Đứng trước bia mộ của Thế Anh, nhìn người đàn ông gầy gò trên di ảnh, Thanh Bảo đau xót nhưng mắt hắn lại cực kì khô rát.

Nhìn di ảnh Thế Anh trên bia mộ, lông mày của y rậm hơn so với bình thường, khuôn mặt kém sắc hơn một chút so với trước đây.

"Bùi tiên sinh mắc bệnh tim di truyền. Nhưng nếu ngài ấy nghỉ ngơi điều độ thì sống đến 80 tuổi cũng không thành vấn đề, nhưng..."

"Những năm gần đây, ngài Bùi thường xuyên ra vào bệnh viện, tình hình sức khỏe cũng trở nên tồi tệ hơn. Đôi lúc, đứng lên là cả một vấn đề."

"Tất cả chúng tôi đang tìm kiếm khắp thế giới một trái tim phù hợp cho ngài ấy, nhưng Chủ tịch Bùi rốt cuộc đã không đợi được."

Lời nói của Tất Vũ giống như cái búa to lớn nện mạnh vào lòng Thanh Bảo.

Đã bao lần nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, đôi môi tím tái, người gầy rộc đi, gương mặt ngày càng mệt mỏi... Tuy nhiên, tất cả những điều này đều bị che lấp bởi sự hận thù từ tận đáy lòng, Thanh Bảo thậm chí còn hy vọng Thế Anh ngất đi, không bao giờ tỉnh lại...

Giờ đây, Thế Anh thực sự không bao giờ tỉnh lại nữa nhưng Thanh Bảo lại không được hạnh phúc như hắn mong muốn, ngược lại hắn đang sống như cái xác không hồn.

Hóa ra bấy lâu nay, hắn chôn chặt tình yêu trong lòng mà không hề hay biết, Thanh Bảo thật sự không nhận ra hoặc hắn không dám thừa nhận.

Một tháng lại trôi qua, Thanh Bảo biến thành một con người khác, hắn không về nhà, không ăn, không tụ tập với bạn bè, suốt ngày chỉ biết đến công việc và làm việc.

Ngoài công việc cũng chỉ có công việc!
Trong mắt Thanh Tuấn, Thanh Bảo là kiểu người không bao giờ dễ dàng bộc lộ cảm xúc, cho dù chịu đựng không nổi sự ép buộc của ai đó thì hắn cũng không dễ cho người khác thấy cảm xúc của bản thân.

Nhưng bây giờ?

Thanh Tuấn thở dài nhìn người đã hoàn toàn mất đi phong thái trước đây, hắn bước đến nhấc người kia ra khỏi ghế tổng.

"Thanh Bảo, nhìn bộ dạng cậu bây giờ đi, cậu không thấy gì sao?"

Phòng nghỉ trong phòng làm việc của Thanh Bảo có một tấm gương, Thanh Tuấn trực tiếp kéo người hắn đến trước gương và hét lên đầy giận dữ. Thanh Bảo như vậy làm Thanh Tuấn lo lắng đến mức kinh hoảng !

Người đàn ông trong gương có mái tóc nâu rối bù, đôi mắt vô cùng đỏ và sưng húp, đôi môi tái nhợt run rẩy... Thanh Bảo đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn, đôi môi tái nhợt, cả người gầy yếu trông quá đau khổ.

Nếu Thế Anh còn sống, y nhất định sẽ rất đau lòng, sẽ nói hắn đi nghỉ ngơi, dọn cho hắn một bàn đồ ăn bồi bổ khí huyết, ăn xong liền đi nghỉ ngơi.

Nếu Thế Anh vẫn còn sống, y nhất định sẽ không để mình như thế này, nhất định không...

Thanh Bảo nhìn vào gương, Thế Anh đứng cách đó không xa nhìn hắn, gương mặt y góc cạnh với đôi mắt sắc bén và độc đoán, sống mũi cao, đôi môi mỏng đầy gợi cảm... Thanh Bảo đưa tay ra, định chạm vào mặt Thế Anh nhưng đầu ngón tay muốn chạm vào vừa cứng lại vừa lạnh ...
                                                                
Thanh Bảo cười rộ lên, sau đó vừa khóc vừa nhìn người đàn ông trong gương, niềm vui từ đáy lòng biến thành giọt nước mắt đau khổ, chảy dài trên khóe mắt.

Thanh Bảo lẩm bẩm một mình, những ngón tay run rẩy chạm vào tấm gương lạnh cóng kia.

"Thế Anh, không phải anh nói thích em và luôn muốn chăm sóc em đó sao? Em còn chưa ăn đó, khi nào anh về nấu cơm cho em? Thế Anh, không phải anh nói muốn làm cho em hạnh phúc sao? Em bây giờ không vui, tại sao anh không đến dỗ dành em?"

"Thế Anh, trái tim của em đau quá, anh đang ở đâu, em có thể đến bên anh được không? Thế Anh, em muốn anh nói chuyện với em, nói chuyện với em đi mà."

"..."

Thanh Bảo đứng trước gương nói rất nhiều, hắn cười khổ, hóa ra trong lòng hắn luôn có Thế Anh, luôn yêu người ấy. Từng mảnh vỡ giữa họ vừa xa lạ mà cũng vừa rất gần...

Tất cả những chuyện trong quá khứ, cuối cùng biến thành điều tiếc nuối, nỗi đau trong lòng cuối cùng biến thành tiếng hét xé lòng :

"Thế Anh đồ khốn kiếp, anh trở về cho đây cho em, trở lại đi!"

"Không có sự cho phép của em, sao anh dám, sao anh dám rời xa em..."

Thanh Bảo ngã xuống đất, hai mắt bỗng tối sầm, lời trách móc cuối cùng biến thành tiếng thê lương:

"Sao anh có thể đối xử với em như thế khi em đã yêu anh..."

Ý thức dần mất đi, ý thức cuối cùng của Thanh Bảo là nghe thấy tiếng khóc hoảng sợ của Thanh Tuấn.

Thanh Bảo mơ hồ mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc khiến cho hắn nhận thức được bản thân đã trở về biệt thự nơi hắn cùng Thế Anh sống...

Trên tường treo một bức ảnh rất lớn. Trong bức ảnh, khuôn mặt Thanh Bảo trong sáng và thuần khiết với nụ cười tỏa nắng. Đôi mắt hoa đào rạng rỡ, tự nhiên và vô tư. Thanh Bảo nhìn thẳng vào bức ảnh của chính hắn.

Đột nhiên, hắn lập tức bật dậy khỏi giường, trực tiếp xé bức ảnh. Âm thanh roẹt roẹt vang lên trong tràn căn phòng yên tĩnh, Thanh Bảo ghét đôi mắt ngu dốt này, ánh mắt ngu dốt đã không nhìn thấy một Thế Anh tốt vô cùng, bởi vì không nhìn thấy được nên mới khổ đau muốn chết, làm tổn thương người ấy sâu sắc...

Chuông điện thoại vang lên, Thanh Bảo dừng động tác, xoay người nhấc máy:

"Thanh Tuấn!"

"Thanh Bảo, sinh nhật vui vẻ, chúng tớ đã đặt chỗ trước ở Tân An, chỉ đợi cậu thôi, nhanh đến. "

Trong điện thoại, Thanh Tuấn hưng phấn nói, xung quanh là tiếng nhạc ồn ào rất chói tai.

"Sinh nhật... hắn?"

Thanh Bảo ngập ngừng, bản thân đã ngủ mấy tháng rồi sao?

"Thanh Bảo, cậu không sao chứ? Cậu chắc không quên hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của chính cậu chứ!"

Lời nói của Thanh Tuấn càng làm cho Thanh Bảo càng thêm rối bời, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hiện lên sự bối rối không nói nên lời.

Sinh nhật lần thứ 22?

Đặt tiệc ở Tân An?

Thanh Bảo cau mày. Sinh nhật lần thứ 22 của bản thân đã qua rồi. Hôm đó Thế Anh đã chuẩn bị rất nhiều, còn tự tay làm bánh...

Chỉ là Thanh Bảo không cảm kích khiến bầu không khí rất xung đột căng thẳng. Sau đó, Thế Anh rời khỏi Villa còn hắn trực tiếp leo lên giường đi ngủ.

Sau đó... sau đó nhận được cuộc gọi của Thanh Tuấn liền đi chơi điên cuồng suốt đêm...

Thanh Bảo vẫn nhớ sau đó trong suốt một tuần, hắn đã không gặp Thế Anh. Cả hai càng trở nên căng thẳng hơn, giống như lửa và nước, giống như người xa lạ.

Nói trắng ra là Thanh Bảo luôn phủ nhận Thế Anh, luôn tỏ ra căm ghét, khiến cho mọi thứ ngày càng im lặng, càng xa cách nhau hơn.

Cho đến ba tháng sau, Thế Anh bị tai nạn ô tô và mất đi... Nghĩ đến đây, Thanh Bảo hét lên cắt ngang lời Thanh Tuấn nói:

"Thanh Tuấn, nói cho tớ biết bây giờ là năm nào, tháng nào, sinh nhật của tớ bao nhiêu tuổi?"

"Thanh Bảo, cậu ... không sao chứ, cậu và Thế Anh lại cãi nhau sao? "

Thanh Tuấn bước ra khỏi phòng riêng, đứng ngay hành lang tiếp tục hỏi han."

Thanh Bảo, hôm nay là sinh nhật cậu, chúng tớ không muốn nghe cậu kể khổ, cậu mau tới đây, nhanh lên!"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro