Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Làm Lơ


Bùi Nhật Minh và những cổ đông khác tập trung thảo luận, hoàn toàn không để ý đến Thế Anh và Đức Trí.

Họ không ngừng bàn tán nói lời giễu cợt châm chọc, qua lời nói của họ Thế Anh giống như một kẻ vô ơn bạc nghĩa, lòng lang dạ sói còn bọn họ là ân nhân của tập đoàn Bùi Thị.

Loại bỏ bọn họ, tập đoàn Bùi Thị chỉ còn cách phá sản.

"Thế Anh, đừng quên ai đã giúp Bùi Thị được như ngày hôm nay. Bây giờ thì tốt rồi, phũ bỏ công lao của chúng tôi...Tập đoàn Bùi Thị không có thành phần vong ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói như cậu. "

"Đừng tưởng rằng tập đoàn Bùi Thị không có cậu thì sẽ tiêu tan, không có cậu chúng tôi vẫn quản lý tốt được."

"Không có những trưởng bối như chúng tôi thì cháu trai trưởng nhà họ Bùi là cậu sao có được địa vị như ngày hôm nay chứ. Nếu không có chúng tôi trước đó hỗ trợ, cậu sẽ không là cái thá gì cả."

"Bùi Nhật Phong đi rồi, tôi vẫn phải ở đây, tôi là người nhà Bùi là chú ba của cậu, còn chưa tới lượt cậu ngồi ở vị trí này."

Những người ở đây đều là những người cùng kề vai sát cánh với ông nội và cha y đưa tập đoàn Bùi Thị cường thịnh như ngày hôm nay nên mọi người đối với Thế Anh, tự nhiên không có bất kỳ loại tức giận nào.

"..."

Cậy già lên mặt thật không biết xấu hổ, không tự nhìn xem bản thân lâu nay đã làm bao nhiêu chuyện dối trá với danh nghĩa của Bùi Thị.

Đức Trí tức giận đến phát run, mấy lần định nói nhưng đều bị Thế Anh ngăn lại.

"Quên đi, coi như chó cắn đi, cậu còn muốn cắn trả à!"

Đức Trí nhếch miệng cười, nhìn Bùi Nhật Minh cùng đám người giống như đang xem một đám chó sủa. Bùi Nhật Minh tức giận đùng đùng nhìn đám người lòng dạ đen tối biến thành "Phật sống" không ngừng chỉ trích Thế Anh.

"Loại bỏ các vị, Tập đoàn Bùi Thị vẫn là tập đoàn Bùi Thị, nhưng không có tôi, các vị chẳng là gì cả."

Ánh mắt sắc bén của Thế Anh quét qua bọn họ, không khí trong phòng họp liền rét run, thậm chí còn khiến bọn họ như muốn ngừng thở.

"Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể xây dựng lại một Bùi Thị mà không cần đến các vị."

Bây giờ giữ lại cổ phần cho họ xem như đã tận tình tận nghĩa.

Đột nhiên toàn bộ phòng họp lặng im như tờ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất.

Đức Trí nhe răng nhịn cười, chủ tịch quả nhiên rất uy quyền.

Đôi mắt lạnh lùng vô tình và tàn bạo, Thế Anh chưa bao giờ là người tốt...

Nhưng không phải kiểu người không phân biệt được ân oán, có trách thì trách bọn họ , lòng dạ biến đổi, làm ra những chuyện không thể bỏ qua được.

Bùi Nhật Minh cùng mấy vị cổ đông khác hoảng hồn nhìn nhau, sắc mặt của họ cực kì không tốt. Những gì mà Thế Anh đang nói đều là sự thật, đó sự thật mà họ luôn trốn tránh và không chịu thừa nhận.

Đúng lúc này, Tất Vũ mở cửa bước vào.

Người trong phòng họp trực tiếp hướng ánh mắt về phía Tất Vũ, trong khi đó Thế Anh trực tiếp đứng lên nói:

"Nơi này giao lại cho cậu. Tôi không muốn gặp lại bất kỳ ai trong số họ."

Thế Anh sắc bén nhìn về Bùi Nhật Minh, khi bọn họ sắp sửa lên tiếng, Thế Anh đứng lên, tự ý rời khỏi phòng họp.                                             
                   
"Thế Anh, dừng lại cho tôi!"

Bỏ ngoài tai tiếng la hét điên cuồng của Bùi Nhật Minh ở phía sau, Thế Anh tiếp tục đi về phía văn phòng, nơi đó Thanh Bảo vẫn đang đợi y.

Lúc trước Thanh Bảo không thích y, Thế Anh thực sự cảm thấy bất lực, bởi vậy để mặc cho những cổ đông tùy ý lộng hành miễn là đừng để mọi chuyện đi quá xa.

Tuy nhiên bây giờ mọi chuyện đã khác, mặc kệ Thanh Bảo có muốn cổ phần hay không, y vẫn phải đảm bảo cho Thanh Bảo được bình an, dù cho một ngày y ra đi, những người đó cũng không thể lộng hành được.

Thế Anh khẽ nhếch môi, trong lòng chỉ cần nghĩ đến Thanh Bảo liền cảm thấy mềm mại, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.

Khi Thế Anh mở cửa văn phòng, Thanh Bảo liền ân cần hỏi:

"Thế nào, anh có mệt không?"

Thế Anh nắm tay Thanh Bảo, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không mệt!"

Những cổ đông kia mới mệt, chỉ cần Tất Vũ đưa ra những chứng cứ và tư liệu quan trọng, bọn họ không thể nào trụ lại trong Bùi Thị được nữa.

Bằng chứng đó đủ để họ phải ngồi tù từ 50 đến 60 năm, với tuổi tác của họ hiện tại, chỉ cần họ vào đó thì đừng có mơ tưởng được thả ra ngoài.

Thế Anh là một doanh nhân thành đạt, đương nhiên hiểu được tâm tư của những người này, họ rất chú trọng đến quyền lợi và tiền bạc, nhưng một khi tính mạng bị đe dọa, họ biết sẽ biết lựa chọn như thế nào.

"Anh nghỉ ngơi một chút đi, sau khi tan làm chúng ta đi siêu thị mua một ít nguyên liệu, sau đó anh dạy em nấu ăn, được chứ?"

Thế Anh tuy rằng nói không mệt, nhưng sắc mặt thật sự không  tốt, Thanh Bảo đỡ y đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, tiếp đó thu xếp an bài mọi chuyện.

Thế Anh quả thực có chút mệt, thế nên đã nằm xuống nghỉ ngơi một lát, nhưng lại không nhắm mắt ngủ mà lại nhìn Thanh Bảo không chớp mắt.

"Mà này, anh vẫn chưa nói cho em biết anh muốn ăn gì?"

Thanh Bảo cảm thấy áy náy khi nghĩ đến việc nấu ăn. Nhiều năm qua, Thế Anh biết rõ sở thích của hắn, nhưng hắn lại không biết gì về Thế Anh.

"Chỉ cần là em nấu, anh đều thích."

Thế Anh đưa tay lên, Thanh Bảo vươn tay ra nắm chặt tay đối phương:

"Anh không nghĩ đến em nấu sẽ rất tệ sao!"

Trong lòng Thanh Bảo cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng hắn biết rõ tay nghề của bản thân, không thể so sánh với Thế Anh được.

"Không, chỉ cần là do em nấu, anh đều thích, không chê gì hết."

Đôi mắt đen láy của Thế Anh, tràn ngập sự dịu dàng yêu thương khiến Thanh Bảo chết chìm trong đôi mắt đó.

Thế Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đợi được đến ngày Thanh Bảo sẽ tự tay nấu cho y ăn, đây là điều xa xỉ mà y chưa từng có được trong suốt 5 năm qua.

Dù gì cũng vừa mới xuất viện, Thế Anh tán gẫu một lúc với Thanh Bảo liền ngủ thiếp đi.

Nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ say của Thế Anh, Thanh Bảo mỉm cười hạnh phúc.

Không phải đoạn tình cảm nào cũng có thể quay trở lại cùng nhau đối tốt, không phải lỗi lầm nào cũng có cơ hội bù đắp... nhưng hắn quay lại, y vẫn ở đó, điều đó thật tuyệt!

Thanh Bảo chạm lên đôi lông mày tinh xảo của Thế Anh và chỉ dừng lại khi Thế Anh cau mày, hắn cười cười hạnh phúc nghĩ, đoạn tình cảm này sẽ không bao giờ tách rời nữa...

Một tay nắm lấy tay Thế Anh, tay kia Thanh Bảo lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tìm kiếm về những bữa ăn đa dạng dành cho người bị bệnh tim.

"Có vẻ như vẫn phải hỏi bác sĩ Trần xem chế độ ăn uống thế nào sẽ phù hợp với thuốc điều trị."

Thanh Bảo xoa xoa cái cổ cứng đờ của mình, bất giác nói.

Thuốc cũng không tốt bằng thức ăn bổ dưỡng, cho dù không có tác dụng chữa trị nhưng ít nhất sẽ giúp cơ thể cảm thấy tốt hơn.

Thanh Bảo càng nghĩ càng thấy khả quan, hắn nhanh chóng gọi điện cho Trần Đức Thành.

Đang chuẩn bị gọi thì lại có tiếng gõ cửa dồn dập.

Lúc Thanh Bảo nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa đi ra khỏi phòng nghỉ liền thấy Thanh Hà đang đứng ở cửa cầm một xấp văn kiện.

Thanh Bảo không biết Thanh Hà, nhưng nhìn thẻ nhân viên tập đoàn Bùi Thị trên ngực đối phương, hắn mới nhận ra đây là Thanh Hà trợ lí của Thế Anh.

Thanh Bảo không chắc là Thanh Hà có biết sức tình trạng sức khỏe của Thế Anh không tốt hay không, nên cảm thấy rất khó xử, đang đắn đo có nên để người vào hay không thì Đức Trí đi đến.




           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro