Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Đồng Ý


Thế Anh nhắm mắt dựa vào người Thanh Bảo, mồ hôi lạnh trên trán y không ngừng túa ra, Thanh Bảo nhìn thấy đau lòng vô cùng nhưng hắn cắn răng không lên tiếng.

Hắn hoàn toàn không tức giận về việc Thế Anh tính kế, Thanh Bảo không phải người không hiểu lí lẽ, xuất phát điểm của Thế Anh là vì muốn tốt cho hắn hơn ai hết hắn hiểu rõ.

Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến việc Thế Anh chu toàn về cuộc sống tương lai cho hắn, Thanh Bảo cảm thấy khó chịu và và tuyệt vọng vô cùng.

Rõ ràng đời này hắn đã thề sẽ yêu thương và đối xử thật tốt với người đàn ông này nhưng hắn vẫn khiến cho đối phương hao tâm tổn sức vạch ra kế hoạch chu toàn cho hắn, Thanh Bảo thấy rất hận bản thân.

Thế Anh quá thông minh nhưng lại suy nghĩ quá nhiều, luôn cho rằng bản thân đang kéo hắn xuống, loại nhận thức này làm cho Thanh Bảo rất khó chịu.

Nói đến việc tính kế, mười Thanh Bảo cũng không phải là đối thủ của Thế Anh, nếu không phải do Đức Trí buộc miệng nói ra và cả những việc đã diễn ra ở đời trước, Thanh Bảo sẽ không bao giờ biết Thế Anh đang tính toán chuyện đó.

Cái ôm ấm áp khiến Thanh Bảo cảm thấy xúc động, nhìn người đàn ông đang dựa vào mình, tất cả những rối bời trong lòng biến thành tiếng thở dài.

"Thế Anh, em chỉ hỏi anh một lần,anh nghe cho kỹ."

Thanh Bảo ngừng lại để cho Thế Anh có thời gian kịp phản ứng, sau đó nói:

"Nếu hôm nay em bị bệnh, em cố ý sắp xếp mọi việc cho anh, anh cảm thấy thế nào?"

Chắc chắn cảm giác đó thực sự rất tệ, chua xót, thắt lại, đau đớn, tê dại, cứng đờ, hối hận, hận thù, đủ loại cảm giác đan xen lẫn nhau, đến nghẹn thở... Thế Anh nhắm mắt dựa vào Thanh Bảo, nỗi đau ở ngực không đau bằng nỗi chua xót trong lòng, y đã sai, y luôn nghĩ chỉ cần có tiền và quyền lực thì dù không có y, Thanh Bảo cũng có thể sống rất tốt...

Tuy nhiên, khi Thanh Bảo hỏi y nếu đảo ngược lại là Thanh Bảo bị bệnh sẽ tính kế cho y, thì y sẽ cảm thấy như thế nào, Thế Anh mới biết bản thân đã sai.

Nếu là Thanh Bảo bị bệnh, thứ Thế Anh muốn không phải là những vật ngoài thân, thứ y muốn là một người có thể cùng mình cười, cùng ăn, cùng uống nước, cùng nhau ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn, chứ không phải là tiền tài vật chất.

Nghĩ đến bản thân dùng những thứ thô tục để lo liệu cho Thanh Bảo, Thế Anh tự trách bản thân rất nhiều.

Sau khi lồng ngực đã dịu cơn đau, Thế Anh chậm rãi thở ra trả lời câu hỏi Thanh Bảo:

"Anh xin lỗi, anh hứa sẽ không làm chuyện đó nữa."

Thanh Bảo cắn răng kiên trì nghe thấy Thế Anh đã chịu nhận lỗi, hắn không nhịn được cúi người xuống nhìn, trên trán Thế Anh không ngừng chảy mồ hôi, môi vẫn còn tái nhợt khiến hắn đau lòng không chịu nổi.

"Thế Anh, hứa với em, phải sống, đừng bỏ cuộc, được không anh?"

Giọng của Thanh Bảo rất thấp, như nghẹn trong cổ họng, đặc biệt là đôi mắt đầy vẻ lo lắng và mong mỏi chưa từng có nhìn thẳng vào Thế Anh.

Thế Anh mím môi, khẽ hé môi nhìn Thanh Bảo nói:

"Anh hứa!"

Thế Anh cũng mong mỏi sống lâu hơn, nhưng đôi khi không phải cái gì cũng có thể làm được.

Thế Anh nhắm mắt lại khẽ thở dài, vì đó là điều mà Thanh Bảo muốn nên y cũng chỉ có thể đáp ứng.

Chỉ hi vọng trên đời này thật sự sẽ có phép màu, cũng chỉ mong ông trời đối xử với y không tệ và sẽ để y thêm một chút thời gian nữa...

"Thế Anh hứa với em, sau này đừng giấu em bất cứ điều gì, đặc biệt là vấn đề sức khỏe. Khi nào anh cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với em, để em cùng anh gánh vác, được không?"

Thanh Bảo thỏa thuận với Thế Anh bằng giọng điệu rất kiên quyết...

"Được!"

Trong lòng Thế Anh cảm thấy rất ấm áp. Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên có người nói với y muốn cùng y gánh vác, làm sao có thể từ bỏ một người luôn trân trọng và yêu thương y như thế.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro