Chương 21: Tiếp Tục
Đức Trí trực tiếp đậu xe ở bãi đậu xe riêng, từ chỗ này có thể đi thang máy chuyên dụng lên thẳng văn phòng chủ tịch ở tầng ba mươi lăm.
Vừa đến văn phòng, Thanh Bảo đã bận rộn kéo ghế xoay cho Thế Anh, rót nước, xoa bóp vai cho y...
Đức Trí nhìn Thanh Bảo, đôi mắt lạnh lùng mang theo ý cười nhàn nhạt. Thanh Bảo thật sự nếu có cái đuôi mọc ở sau, thật sự sẽ rất giống cún to xác đang tận tụy với chủ.
Nghĩ đến đây, Đức Trí bật cười ha hả, nhận ra ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của ai kia, Đức Trí giả vờ ho khan vài tiếng:
"Ừm, chủ tịch, cậu trước hết nghỉ ngơi đi, tôi đi xem mấy lão già đó đã đến chưa?"
Đức Trí thà tìm gặp mấy lão già cổ đông kia, còn hơn ở đây cản đường mà còn bị đuổi đi.
Nằm viện nhiều ngày Thế Anh cảm thấy xương cốt đau nhức rã rời, lực xoa bóp của Thanh Bảo vừa làm giảm mệt mỏi cho Thế Anh, vừa ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng trên cơ thể người yêu, Thế Anh nhắm mắt lại thư thả nghỉ ngơi.
Thanh Bảo xoa bóp từ vai lên đỉnh đầu, Thế Anh thả lỏng cơ thể, cả người lười biếng ngả người ra sau ghế... trông điềm tĩnh và tuấn tú vô cùng!
Thế Anh đưa tay nắm lấy bàn tay của Thanh Bảo, bàn tay thon gầy nhẹ nhàng nắm trọn bàn tay của người kia. Thế Anh mở mắt quay đầu nhìn chằm chằm vào đối phương:
"Được rồi, em cũng mệt rồi nghỉ ngơi một chút đi."
" Không mệt!"
Thanh Bảo để cho Thế Anh nắm tay, chỉ cảm thấy đối phương đang nắm chặt tay mình, thân thể không nhịn được muốn ngả người về phía trước, đến khi kịp phản ứng lại đã trực tiếp ngồi trên đùi Thế Anh.
"Thế Anh, anh?"
Nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Thế Anh, Thanh Bảo hoảng sợ muốn đứng lên, nhưng hai tay bị Thế Anh giữ chặt, không thể nhúc nhích được.
"Đừng nói chuyện, để anh ôm một lúc!"
Giọng Thế Anh khá mệt, Thanh Bảo nhất thời cảm thấy đau lòng:
"Có chuyện gì vậy?"
Thế Anh vùi đầu vào ngực Thanh Bảo, tay ôm vòng qua sau lưng của người thương mệt mỏi nói:
"Không sao, nhưng anh cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến việc đối mặt với những lão già cổ đông kia."
Thanh Bảo hiểu, nhưng bất lực cong môi, đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ về trên lưng người thương.
Giọng nói của Thanh Bảo vốn rất trong trẻo, nhưng hiện tại cố đè nén cảm xúc lại mang đến cảm giác mê hoặc khó tả:
"Không sao, không sao, chỉ cần anh không thích thì đừng để ý họ."
Thanh Bảo cũng là chủ tịch của Khoa Học Kĩ Thuật Công Nghệ Nhật Thanh nên đương nhiên hắn hiểu được có một số người và một số điều mà bản thân không muốn đối mặt, nhưng cũng không thể không đối mặt mà trực tiếp bỏ qua. Tuy nhiên, nếu là Thế Anh thì mọi chuyện sẽ khác.
"Thật sao?"
Thế Anh trong lòng ngực Thanh Bảo khẽ nói, giống như đứa trẻ đang chịu oan ức muốn được người lớn vỗ về an ủi.
Sau khi nghe được lời trấn an của Thanh Bảo, Thế Anh ngước mắt lên nhìn đối phương nói:
"Vậy thì em giúp anh chứ?"
"Hả?"
Thanh Bảo nghiêng người nhìn người kia, Thế Anh đang nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời nhìn Thanh Bảo đầy mong đợi nói:
"Anh sẽ giao cổ phần cho người đại diện, em giúp anh quản lý họ nhé!"
Bộ dạng Thế Anh quá nghiêm túc, Thanh Bảo không rõ y có ý tứ gì, nhưng theo năng lực của hắn chỉ có thể đủ sức điều hành Công Nghệ Khoa Học Kĩ Thuật Nhật Thanh, muốn quản lý tập đoàn Bùi Thị khổng lồ, cho dù hắn có lòng thì thực sự cũng không đủ sức.
"Thế Anh, anh... anh... nói thật sao?"
Thanh Bảo lúng túng hỏi, nhưng ý định từ chối của Thanh Bảo bị mắt kẹt lại khi nghe lời than thở của Thế Anh.
"Thanh Bảo, anh thực sự mệt mỏi. Đôi khi, anh muốn mặc kệ mọi thứ, để tập đoàn Bùi Thị sụp đổ, anh thì cũng không sống được bao lâu, mọi thứ còn có ích gì."
Giọng điệu của Thế Anh quá cô đơn, vẻ mặt buồn bã. Thanh Bảo có chút bối rối, hắn phát hiện bản thân không thích Thế Anh nói về cái chết.
"Không, anh sẽ không có việc gì. Em không cho phép anh có chuyện gì."
Thanh Bảo khẳng định nói:
"Chắc chắn mọi chuyện đều giải quyết được."
"Em thật sự muốn anh sống sao?"
Thế Anh đẩy Thanh Bảo gần mình hơn, ép đối phương nhìn thẳng vào y.
Thanh Bảo sốt ruột gật đầu đảm bảo, Thế Anh cụp mắt xuống, giọng nói có phần uể oải:
"Vậy thì em giúp anh xem chừng những lão già cổ đông đó, được không?"
Thế Anh cúi đầu xuống, bộ dáng vô cùng cô đơn, nếu không có tiếng gõ cửa, Thanh Bảo thiếu chút nữa gật đầu đồng ý với Thế Anh.
Tiếng gõ cửa dồn dập khiến Thanh Bảo giật mình, lập tức từ trong người Thế Anh đứng lên.
Lông mày của Thế Anh khẽ nhíu lại, ánh mắt y nhìn về phía cửa nghiến răng nghiến lợi, mặc dù cách một lớp thủy tinh, Đức Trí cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo nhìn thẳng về phía mình, cả người không khỏi giật mình lo sợ .
Thanh Bảo nhìn Đức Trí đang đẩy cửa bước vào, vẻ mặt không được tự nhiên, hắn liếc nhìn Thế Anh bối rối nói:
"Đều tại anh đó, đem mấy kiểu trang trí này đổi nhanh cho em."
Thế Anh nhướng mày:
"Được rồi, không sao, anh sẽ đổi ngay."
Thực ra, Thanh Bảo không biết là phong cách nội thất kính trong suốt này có thể thay đổi tùy ý, khi họ bước vào, Hắc Phong đã điều chỉnh kính thành chế độ riêng tư, từ bên ngoài nhìn vào không thể nhìn thấy bên trong.
Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện ngượng ngùng của Thanh Bảo, Thế Anh lại không định nói ra chuyện đó.
Nhìn thấy Thế Anh và Thanh Bảo lướt mắt đưa tình với nhau, Đức Trí bi thương nói:
"Chủ tịch, cuộc họp sắp bắt đầu, khi nào anh qua đó."
"Để họ đợi đi!"
Thế Anh dựa lưng vào ghế, tay phải đặt sau gót, cả người toát ra bộ dạng lười biết, bất cần, Đức Trí nhịn không được nuốt nước bọt nói:
"Chủ tịch cái kia, tôi sai rồi, tôi đi ra ngoài ngay đây!
"Chờ đã. Chờ đã! "
Sau khi Đức Trí dừng lại, Thế Anh nói:
" Nói với Tất Vũ, đừng lấy văn kiện kia, chờ vài ngày nữa đã!"
Đức Trí kinh ngạc quay lại, vẻ mặt hoài nghi:
"Anh? Không cần thu phục sao?"
Không thể nào, theo phong cách của Thế Anh, có cái gì là không thu phục được chứ? Đức Trí nhìn về phía Thanh Bảo, một lúc sau nhìn về phía Thế Anh.
Thế Anh liếc nhìn Đức Trí, dùng tay phải xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, sau đó liếc nhìn Đức Trí cười:
"Nếu không phải cậu tôi đã sớm thu phục rồi."
Đức Trí đã đi theo Thế Anh hơn mười năm, liếc mắt một cái đã biết đối phương có ý gì, nhìn Thế Anh có thể thấy được sự tức giận trong ánh mắt, xem chừng đối phương đang không dễ gì tha thứ cho qua.
Đức Trí cười hì hì, lúc này không biến đi có mà đứng đó chịu chết. Không tiếp tục nói chuyện với Thế Anh, Đức Trí rời phòng chạy khỏi văn phòng như bay ra đến cửa quay đầu lại nói:
"Cái đó, Chủ Tịch, cậu Trần, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục ha... haha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro