Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Di Chúc


Khi Lê Tuấn Anh đến tầng 21, vừa lúc nghe thấy tiếng cười lớn phát ra từ văn phòng của Thanh Bảo.

Tuấn Anh dừng lại, nhìn thư ký cũng đang có vẻ mặt rối bời:

"Đây là?"

Thư ký lắc đầu:

"Quản lý Lê, anh vào xem một chút đi."

Cô cũng rất lo lắng, nhưng lại không dám vào.

Tuấn Anh cau mày, bước nhanh tới cửa văn phòng, trực tiếp đẩy cửa vào.

Vừa bước vào Tuấn Anh lập tức choáng váng, Thanh Bảo người luôn tao nhã trước mặt người khác, đang cười bất chấp hình tượng...

"Chuyện gì vậy?"

Tuấn Anh giật mình quay người, đóng cửa phòng làm việc, Thanh Bảo cười quá đau khổ, tiếng cười mang nổi khổ đau tột cùng vừa khiến người khác cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Tuấn Anh cau mày nhiều hơn, ngay cả lúc Thanh Bảo bị Thế Anh chiếm đoạt, cậu ấy cũng chưa bao giờ có trạng thái như hiện tại, có lẽ nào...

Tuấn Anh có linh cảm không lành, không lẽ Thanh Bảo bị Bùi Thế Anh ức hiếp? Nhưng mà, anh nhớ rõ giữa hai người bọn họ, rõ ràng là Thanh Bảo ăn hiếp Thế Anh mà !

Thanh Bảo cười, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, nước mắt chảy dài trên khuôn vô cùng thanh tú.

Trong hơn 20 năm qua, đây là lần đầu tiên Tuấn Anh nhìn thấy Thanh Bảo trông như người mất hồn như, vậy nên trong lòng anh cảm thấy khó chịu như bị thứ gì đè lên.

"Thanh Bảo, có chuyện gì sao?"

Thanh Bảo ngẩng mặt lên nhìn Tuấn Anh, hắn càng cười to hơn, cả người run rẩy đứng thẳng.

Thanh Bảo nắm chặt vai Tuấn Anh, mặt đầy nước mắt:

"Tuấn Anh, cậu có biết Thế Anh đã chết, Thế Anh đã chết, hahaha..."

Thế Anh?

Đã chết?

Tuấn Anh choáng váng, thân thể bị Thanh Bảo lắc mạnh đến mức thần trí trở nên mơ hồ.

Tuấn Anh sững sờ, Thanh Bảo buông anh ra, tiếp tục cười, hắn chỉ cười rồi bỗng nhiên hoảng loạn nói:

"Thế Anh, sao anh lại chết?"

Tuấn Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thanh Bảo kéo ra khỏi văn phòng:

"Bệnh viện đã gọi cho tớ, cùng tớ đến gặp Thế Anh đi."

Thanh Bảo không biết mình đang nghĩ gì, Thế Anh đã chết, đáng lẽ ra hắn nên vui mừng. Thế nhưng, Thanh Bảo phát hiện hắn chẳng thể nào vui mừng.

Ngay cả trái tim đáng lẽ ra phải rất phấn khích nhưng dường như nó bị nghẹn lại đến vô cùng khó thở.

Nhà xác Bệnh viện Nhân Dân số 1.

Thanh Bảo nhìn người đang nằm trong tủ đông, vẫn là khuôn mặt ấy nhưng đã không còn hồng hào, đôi mắt nhắm nghiền lại che đi vẻ rạng ngời vốn có... càng khiến người khác nhìn vào cảm thấy mong manh và bất lực.

Nhìn Thế Anh, Thanh Bảo cau mày nghi hoặc, người luôn khỏe mạnh như y sao lại gầy gò, hốc mắt trũng sâu, thâm quầng xanh xao đến vậy.

...

Bộ quần áo Thế Anh mặc cũng là bộ quần áo y mặc vào lúc sáng. Vết máu dính khắp người đã khô thành màu đỏ sẫm.
                                                                  
Một người có bao nhiêu máu để nhuộm đỏ cả bộ quần áo như thế?

Lễ tang của Thế Anh rất long trọng, hầu như tất cả những người có tiếng ở Sài Gòn đều đến, với tư cách là chủ tịch tập đoàn Bùi Thị và là người điều hành gia tộc họ Bùi, Thế Anh ở Sài Gòn dậm chân một cái cả mặt đất đều phải rung lên.

Thanh Bảo không đến dự đám tang của Thế Anh. Hôm đó, hắn đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn dòng người đông đúc ở dưới, hắn bỗng cảm thấy trái tim như thiếu đi một thứ gì đó, thật sự trống rỗng...

Nhìn đám đông chen chút ngoài cửa sổ, nghĩ đến sau này Thế Anh không còn nữa, không hiểu sao lòng hắn đau đớn tột cùng, giống như bị một đôi tay mạnh mẽ bóp lấy, co rút lại, toàn thân khó chịu.

Trong nháy mắt, Thế Anh đã đi được một tháng, trong khoảng thời gian này, Thanh Bảo chỉ về nhà vài lần, ngoài công việc ra thì vẫn là công việc, cả người hắn luôn đờ đẫn.

Sau khi ký văn kiện khẩn cấp, Thanh Bảo gọi điện thư kí vào lấy, sau khi thư ký đi ra ngoài, hắn đặt bút trên tay xuống, dùng ngón tay gầy gò day trán, hốc mắt chua xót đến quặn lòng.

Thanh Bảo không thể nhớ lần gần đây nhất hắn được ngủ ngon là khi nào, kể từ khi Thế Anh ra đi, hắn chưa bao giờ có một đêm ngon giấc.

Căn biệt thự rộng lớn, trống rỗng không có người ở.

Mỗi lần về nhà, nhìn những bức tường trong căn phòng lạnh lẽo, Thanh Bảo cảm thấy khó chịu vô cùng, rõ ràng là ghét y đến mức chỉ mong cho y chết đi, nhưng tại sao lại như thế này?

Khi Thế Anh thực sự rời đi, Thanh Bảo mới nhận ra bản thân đã quen với cuộc sống có y bên cạnh.

Dù có về nhà muộn như thế nào, thì ở nhà đèn vẫn luôn sáng, lúc đói thì có cơm ngon, dù là trạng thái gì thì Thế Anh cũng luôn vui vẻ đón nhận và bao dung với hắn.

Thanh Bảo một lần nữa lại mở kiện quần áo đã đóng gói của Thế Anh ra, cố chấp nghĩ chỉ cần hắn làm như vậy sẽ đưa Thế Anh trở lại bên mình.

Thanh Bảo mở ngăn kéo, bên trong là điện thoại di động của Thế Anh, mật khẩu là ngày sinh của hắn, hình nền điện thoại là ảnh chụp chung của hai người.

Tấm ảnh chụp chung duy nhất.

Trong bức ảnh, khuôn mặt của Thế Anh thoạt nhìn rất gần máy ảnh, Thanh Bảo đứng ở phía sau, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt thanh tú, bức ảnh này là Thế Anh chụp lén.

Thế Anh cười rạng rỡ, trong khi Thanh Bảo nhìn rất ảm đạm. Hắn vẫn nhớ khi nhìn thấy bức ảnh chụp lén này, liền tức giận và yêu cầu Thế Anh xóa nó đi.

Hóa ra Thế Anh vẫn giữ lại.

Thanh Bảo duỗi những ngón tay gầy gò xanh xao vuốt ve đôi mắt trong veo của Thế Anh trên bức ảnh, đây là bức ảnh duy nhất mà hắn có.

Chạm vào lông mày của Thế Anh dường như Thanh Bảo thấy người kia đang mỉm cười với hắn, hắn muốn vươn tay nắm lấy người ấy, nhưng người ấy đã biến mất...

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong căn phòng rộng lớn cô quạnh:

"Trần tiên sinh, tôi là Trần Tất Vũ, luật sư của Bùi tiên sinh, nếu có thời gian xin mời ông đến văn phòng chúng tôi để làm một số thủ tục."

Giọng nói lạnh lùng của Tất Vũ, luật sư tập đoàn Bùi Thị vang lên khiến Thanh Bảo khẽ giật mình:

"Thủ tục gì?"

"Về di chúc của Bùi tiên sinh, một số giấy tờ cần phải có chữ ký của Trần tiên sinh."

Giọng của Tất Vũ mang âm giọng đặc trưng của một luật sư nhưng nếu cẩn thận lắng nghe sẽ không khó nhận ra sự chán ghét và không vui. Chỉ là nhận thức của Thanh Bảo chỉ tập trong vào hai từ "di chúc" nên không nhận ra sự chán ghét trong giọng nói của đối phương.

"Di chúc?"

Thanh Bảo cau mày, không phải Thế Anh bị tai nạn xe hơi chết sao? Làm sao lại có di chúc?"

"Đúng vậy, chủ tịch Bùi luôn trong tình trạng sức khỏe kém. Ngài ấy đã lập di chúc cách đây ba tháng, ngài ấy có hai biệt thự và ba khu nghỉ dưỡng, năm ô tô và 20% cổ phần danh nghĩa Bùi Thị. Tất cả cổ phần của ngài ấy đều để lại cho anh. "

"Ngoài ra, Chủ tịch Bùi cũng đã chuyển một bệnh viện đa khoa do anh ấy điều hành sang tên Trần tiên sinh."






           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro