Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Hôn


Nụ hôn của Thế Anh rất nhẹ nhàng và mềm mại, như một làn gió lướt qua má hắn, như lông vũ lướt qua môi hắn, sau đó khẽ tách ra, cho dù chỉ là chạm nhẹ nhưng mặt Thanh Bảo vẫn đỏ bừng cả lên.

Tính cả quá khứ và hiện tại, đây là lần đầu tiên Thế Anh hôn Thanh Bảo.

Thanh Bảo hơi thở hổn hển, sau khi hiểu được tình cảm của mình, hắn cũng khao khát tiếp xúc thân thể cùng Thế Anh.

Giống như một nghi thức, chỉ bằng cách này, chỉ khi chạm vào đối phương, chỉ khi quyết liệt chiếm hữu đối phương, Thanh Bảo mới chân chính thấy được sự tồn tại chân thực nhất của người kia.

Thanh Bảo hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt đẹp như hoa đào tràn đầy vui sướng và ngọt ngào... Kiếp trước, hắn luôn cự tuyệt sự đụng chạm của Thế Anh, kinh nghiệm cũng chỉ hời hợt qua loa, huống chi là cùng người ấy hôn.

Nhắc đến vẻ mặt mờ mịt không thể che giấu trong mắt Thế Anh mỗi lần bị hắn từ chối ở kiếp trước, tim Thanh Bảo quặn thắt đau đớn vô cùng, nhìn người đang nở nụ cười vui vẻ trước mặt mình, đôi môi ngọt ngào của Thanh Bảo vô thức hé mở, bẽn lẽn mời gọi người thương.

Thế Anh giật mình, nhìn đôi môi hơi hé của Thanh Bảo, chiếc lưỡi hồng hào run rẩy trong khoang miệng, nhiệt tình mong muốn y chạm vào, chiếm đoạt nó...

Môi Thế Anh cong lên, tâm tình vui sướng hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt vô cùng điển trai.

Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cằm của Thanh Bảo, đôi mắt đầy mê tình... ngón tay xoa xoa trên đôi môi đỏ mọng ẩm ướt, cử chỉ tiếp xúc khiến Thanh Bảo khẽ rùng mình, một cảm giác lạ và cực kỳ nhạo nhộn nổi lên từ phía dưới bụng, quét đến toàn bộ cơ thể, đó là thử cảm giác không cách nào khống chế được, chỉ có thể ngày càng quyết liệt hơn.

Môi Thanh Bảo đỏ mọng hồng hào, đôi môi dính ướt nước bọt càng tăng thêm sự quyến rũ, Thế Anh duỗi ra hai ngón tay, không chút do dự kẹp lấy đầu lưỡi run rẩy kia.

Thanh Bảo không ngờ Thế Anh lại làm động tác như vậy, đôi mắt đào hoa tròn xoe càng thêm ướt át khi Thế Anh chuyển động ngón tay trên đầu lưỡi, ái tình khiến con người ta cảm thấy choáng váng, hưng phấn và cả hụt hẫng nữa, đó là những u mê, ham muốn không thể ngăn cản được.

Thanh Bảo không khỏi run lên, môi Thế Anh cong lên, đôi mắt sắc bén như chim ưng mang theo chút trêu đùa vui vẻ.

Sau khi khẽ cười, Thế Anh hé môi đầu lưỡi lướt qua hàng mi dài của Thanh Bảo, cảm giác nhột nhột truyền đến khiến Thanh Bảo vô thức rên lên.

Thanh Bảo mở to mắt, không thể tin được tiếng rên rỉ vừa thẹn thùng vừa say mê vừa rồi lại phát ra từ cổ họng mình, Thế Anh nhếch mép cười khoái trá trước phản ứng nhạy cảm, đáng yêu của đối phương.

Thanh Bảo ngại ngùng muốn trốn né, nhưng lại bị Thế Anh đưa một tay ra sau đầu, tay kia nâng cằm lên, chưa kịp phản ứng thì toàn bộ khuôn miệng đã bị đôi môi mềm mại của Thế Anh hôn xuống.

Đôi môi nhiệt tình quấn lấy môi Thanh Bảo, đầu lưỡi càng ngày càng sâu tiến sau hơn, linh hoạt quấn quít lấy đầu lưỡi Thanh Bảo, khi đối phương hoàn toàn tiếp nhận, y trực tiếp ấn mạnh hơn nữa, nụ hôn thâm nhập gần như chạm đến cổ họng...

Sự hoan ái mê người khiến Thanh Bảo không kìm được phát ra những tiếng động rên rỉ , ái muội, vừa nức nở trầm khàn vì khoái cảm từ nụ hôn sâu. Đôi mắt động tình trở nên ướt ác mê người, dịch thể trên môi chảy ra bởi vì tốc độ hôn quá cuồng nhiệt, quá nhanh!

Thế Anh không ngừng đảo lộng khuôn miệng của Thanh Bảo, cuối cùng khi nhận thấy thân thể hắn mềm nhũn, y mới chịu buông người ra, cười thầm.

"Đứa nhỏ ngốc, thở đi!"

Y trêu đùa nói, ánh mắt y luôn trìu mến, khóe miệng mang theo ý cười, tâm tình rất tốt.

Thanh Bảo càng ngựng ngượng y càng thấy vui, nhất là khi nhìn thấy đối phương gần như bị nụ hôn của mình làm cho nghẹt thở, phía trước đen lại càng vui.

"Thế Anh, anh?"

Thanh Bảo ngước mắt lên nhìn nụ cười trêu chọc của Thế Anh, vốn dĩ đang rất ngượng ngùng, giờ lại thấy bất đắc dĩ cùng hơi giận dỗi.

Thế Anh khẽ cười, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt tái nhợt vì kích tình mà trở nên ửng hồng trông rất đẹp, trong phút chốc Thanh Bảo nhìn đến ngây người.

"Nhìn cái gì, chồng em quá đẹp trai đúng không!"

Thế Anh cúi đầu, áp lên má của Thanh Bảo một nụ hôn thật kiêu.

Thanh Bảo xấu hổ đến mức suýt ngất đi vì nụ hôn của anh người yêu, hắn cảm thấy ngượng ngùng làm sao, khi nụ hôn chọc ghẹo của Thế Anh áp xuống, hai má không kiềm chế được lại càng đỏ bừng hơn...

Thế Anh bất giác cười khúc khích, chỉ là cảm giác như đã khàn hơn trước, vài tiếng ho nhẹ xen lẫn tiếng cười, như thể đã cố kìm nén khó chịu.

Thanh Bảo còn đang hơi giận dỗi vì Thế Anh trêu chọc mình, nghe được tiếng ho khó kìm nén của y, hắn đột nhiên quên sạch giận dỗi thay vào đó là lo lắng trách móc:

"Ai bảo anh dùng lực như vậy, em không có chạy đi. Sao anh... Sao anh không đợi sức khỏe của mình tốt lên..."

Nói giữa chừng, Thanh Bảo buồn bực dừng lại, đôi mắt hoa đào đầy tức giận nhìn thẳng vào Thế Anh, tất cả là tại y, nếu không phải là y, làm sao hắn có thể mất mặt xấu hổ như vậy được!

Thật sự rất khó chịu, sau này hắn nhất định phải luyện tập thật tốt, có ngày sẽ hôn lên Thế Anh thở không ra hơi!

Nghĩ đến đây, sự giận dỗi của Thanh Bảo dần giảm bớt, khuôn mặt vốn đã phi thường thanh tú giờ lại càng thêm ấm áp tươi sáng, nhịp tim của Thế Anh mạnh như trống vỗ, đập thình thịch... tiếng chuông báo động không hề báo trước vang lên, Thế Anh ôm tim cười khổ.

Thanh Bảo trợn mắt, lo lắng giữ vai Thế Anh:

"Em đã nói với anh đừng có cố sức, anh lại đau rồi."

Vừa trách móc, vừa dùng tay vuốt ngực Thế Anh, bàn tay luôn cẩn thận xoa ngực điều tiết cho người thương,

Mấy ngày trước khi Thế Anh đang còn hôn mê, Thanh Bảo đã tra cứu rất nhiều tin tức về bệnh tim, những gì hắn tìm hiểu được, ngay cả Trần Đức Thành cũng rất ngạc nhiên.

Khuôn mặt mới chỉ vừa hồng hào được chốc lác lại trở nên tái nhợt, chỉ còn một đôi mắt sâu thẳm vẫn mang theo ý cười, Thế Anh nhẹ nhàng nằm xuống, để cho Thanh Bảo xoa bóp thuận lợi hơn ...

Thiết bị báo nguy vẫn cứ tiếp tục vang lên, nhưng đáng tiếc vẫn chưa thu hút được ai tới xem xét hình hình.

Thế Anh nằm trên giường bệnh, áo trên ngực rộng mở rộng hơn 1 chút, da thịt hoàn toàn lộ ra, một số thiết bị hỗ trợ gắn trên ngực gây cản trở...

Thanh Bảo dựa nửa người vào Thế Anh một tay chống trên giường giữ thăng bằng, tay còn lại không ngừng xoa xoa trên tim Thế Anh, hết lần này đến lần khác.

Trần Đức Thành đẩy cửa vào, vội vàng chạy nhanh đến. Bất ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy trước mắt.

"Các cậu?"

Trần Đức Thành tức giận đến mức trực tiếp hét lên:

"Nếu cậu muốn chết thì cút khỏi đây, đừng làm tổn hại danh tiếng của tôi."

Thanh Bảo sửng sốt, vội vàng đứng dậy.

Trong cơn bối rối, đôi tay vẫn đang xoa xoa vô tình dùng sức hơn khiến Thế Anh rên rỉ thành tiếng.

"Thế Anh cái kia, em, cái kia, bác sĩ Trần, tôi ..."

Thanh Bảo hoảng sợ nhìn Thế Anh, sau đó nhìn Trần Đức Thành, lắp bắp một lúc lâu vẫn không thể ổn định được.

Thế Anh ôm chặt tim, thở hổn hển, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trán lấm tấm tầng mồ hôi mỏng, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ chán ghét khi nhìn thấy Trần Đức Thành.

"Chú Trần, thật ra chú thật sự không cần vào."

"..."

Bị Thế Anh tỏ vẻ chán ghét, Trần Đức Thành thô bạo vạch áo Thế Anh lên kiểm tra, xác định mọi thứ đều ổn, không nói gì, quay đầu lại rời đi, cửa "rầm" một tiếng khi đóng lại.

"Ừm, đừng bận tâm, chú Trần đến tuổi mãn kinh đó mà."

Thế Anh thản nhiên nói.

"Hả?"

Thanh Bảo khẽ mở miệng, ánh mắt dại.

"..."

Trần Đức Thành lui về sau hai bước rồi dừng lại, sau đó quay đầu đi tiếp.

Thế Anh chết tiệt, thời kỳ mãn kinh chết tiệt...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro