Chương 13: Tỉnh Dậy
Thanh Bảo đi tắm trong phòng tắm bên trong phòng bệnh, thay bộ quần áo do Thanh Tuấn mang đến, sau đó hắn đứng trước gương cạo sạch râu trên mặt.
Nhìn con người xanh xao trong gương, đôi mắt đỏ sưng như thỏ, Thanh Bảo nhếch miệng cười.
Từ phòng tắm đi ra, ánh mắt liền nhìn người trên giường bệnh, Thanh Bảo lập tức sững sờ.
"... Thế Anh..."
Thanh Bảo không thể tin vội bước tới, đôi mắt đỏ hoe mang theo nụ cười vui vẻ, từng bước đi tới giường bệnh, nụ cười trên khóe miệng càng hiện rõ hơn, xúc động nói:
"Anh tỉnh rồi!"
Thế Anh thân thể vẫn còn rất yếu, nhưng trên mặt không còn vẻ tái nhợt ốm yếu như trước, trong mắt tràn đầy nét cười cưng chiều khi nhìn Thanh Bảo.
"Thanh Bảo."
Vì vừa mới tỉnh dậy, giọng nói Thế Anh khàn khàn giống như bị ma sát trên giấy nhám, nghe khá trầm trầm nhưng lại gợi cảm:
"Vất vả cho em rồi."
Cảm thấy trạng thái của Thanh Bảo thật không ổn, nhất là đôi mắt đỏ hoe, Thế Anh nhìn sắc mặt của đối phương, bỗng nhiên rầu rĩ nói:
"Thực xin lỗi, là tại anh..."
Là tại y, là tại y, không bảo vệ được người mình yêu, khiến cho người ấy chịu khổ sở.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thanh Bảo, Thế Anh nhíu mày, bàn tay nối với ống truyền dịch che nhịp tim đang đập dữ dội trong khoang ngực.
"Thế Anh! Anh không khỏe ở đâu sao, có phải lại khó chịu không? Em, em đi gọi bác sĩ, em... hức hức..."
Năm năm qua, Thế Anh chưa bao giờ nhìn thấy Thanh Bảo lo lắng và sợ hãi như vậy, nhìn người thương bộ dạng như thế, y hận không thể tự tay tát mình hai cái.
Thấy người thương hoảng sợ, Thế Anh ôm lấy khuôn mặt của Thanh Bảo trực tiếp hôn lên đôi môi tuyệt đẹp của hắn.
Nụ hôn của Thế Anh rất nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng, là sự tôn sùng từ trong sâu thẳm tâm hồn...
Hôn nhẹ lên khóe môi Thanh Bảo, Thế Anh dịu dàng nhìn vào mắt Thanh Bảo sau khi kết thúc nụ hôn, nụ cười của y quyến rũ chết người, khiến khuôn mặt Thanh Bảo đỏ bừng, tim đập liên hồi.
Cho dù nằm sau lớp xương ngực, Thế Anh vẫn có thể nghe rõ nhịp tim đập của Thanh Bảo, âm vang như những tiếng đàn rất êm tai cũng rất rõ ràng.
Thế Anh cười khúc khích, những ngón tay mảnh khảnh chỉ vào trái tim của Thanh Bảo, trên khuôn mặt gầy gò ý đùa không che giấu được:
"Nó đập nhanh quá nha!"
Thanh Bảo đỏ mặt xấu hổ, giơ tay đánh khẽ lên ngón tay đang chỉ lên tim mình của Thế Anh, lông mày cau lại, có chút giận dỗi, hai mắt rũ xuống không dám nhìn người kia.
Thật là xấu hổ quá đi mất, bị Thế Anh trêu khiến hắn quá ngượng ngùng.
Thanh Bảo thực sự xấu hổ chết đi được, nói cho cùng hắn đang ở độ trưởng thành, sao lại có thể bị một bệnh nhân trêu đùa như vậy chứ?
Quan trọng là cam tâm tình nguyện để người ấy trêu đùa! Thực sự rất xấu hổ luôn.
Thế Anh cười đắc ý khi nhìn Thanh Bảo vì ngượng ngùng mà cúi đầu không dám ngước mắt lên.
Thế Anh trực tiếp xé ống truyền dịch đang cản đường trong tay mình, sau đó nắm lấy khuôn mặt của Thanh Bảo, hôn lên...
Thanh Bảo khẽ cau mày:
"Ống truyền dịch!"
Chưa kịp nói tiếp đã bị Thế Anh cắt ngang:
"Em yên nào!"
Điều y muốn làm bây giờ là hôn Thanh Bảo, hiển nhiên anh không có tâm trí để ý đến ống truyền dịch đang ngáng đường.
Mặc dù Thế Anh đã hôn mê suốt nhiều ngày nhưng anh vẫn có thể nghe được những lời thổ lộ của Thanh Bảo khi ngồi bên giường bệnh.
Bây giờ y đã biết tình cảm của Thanh Bảo giành cho y, làm sao y có thể nhịn được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro