Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 7

Minh Hưởng cảm thấy bàn tay mình đang nắm siết chặt thành nắm đấm, có lẽ trong lòng có chút không vui.

Hắn nói tiếp: "Huống chi, mối quan hệ có thể được vun đắp từ từ. Anh có thể nói rất rõ ràng với em rằng, anh muốn cưới em, không phải chỉ vì đứa con này."

"Vậy còn có thể vì cái gì?" Đông Hách nghĩ. Cậu cảm thấy rất buồn ngủ, cả người Minh Hưởng nóng lên, căn phòng này bị pheromone của hắn bao phủ, tràn ngập ấm áp.

Cậu ngáp một cái, lười biếng nói với Minh Hưởng: "Tôi không muốn."

Minh Hưởng sửng sốt một hồi, hắn rất ít khi nhận được tín hiệu từ chối, Đông Hách từ chối cũng không ngoài dự đoán, nhưng quá dứt khoát!

"...Không cần trả lời nhanh như vậy, em có thể nhìn anh trong tương lai, một Alpha tốt nghìn năm khó gặp, còn như anh là vạn năm khó gặp. Với lại em cũng không muốn con trai mình không có một gia đình trọn vẹn, phải không?"

Đông Hách nghe hắn khoe khoang không có trọng điểm một hồi, còn nói đến đứa nhỏ, cố hết sức thuyết phục cậu đồng ý. Mà nói đến đứa nhỏ, bây giờ đã hơn bốn tháng rồi, không bao lâu nữa sẽ chào đời, có thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh đương nhiên là tốt rồi. Cậu không muốn con mình có một tuổi thơ bất hạnh như mình.

Nhưng mà ai có thể đảm bảo rằng Minh Hưởng không phải là người cha cặn bã chứ! Cậu và Minh Hưởng có con ngoài ý muốn, cả hai không hiểu nhau, những gì cậu biết về Minh Hưởng chỉ là huyền thoại của hắn trên chiến trường.

Cũng như ngày hôm nay, nếu không được tận mắt chứng kiến ​​và tận mắt nghe thấy, cậu sẽ không bao giờ tin rằng một Alpha cơ trí, điềm tĩnh và quyết đoán trong truyền thuyết lại có thể nói rằng mình là một alpha "vạn năm khó gặp", quả thật làm người ta không thể tin được!

"Anh cho rằng đứa nhỏ này có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi?" Đông Hách hỏi.

Minh Hưởng nghĩ "cái này phải tự hỏi bản thân mình chứ!" Hắn nói: "Chính xác mà nói thì trước mắt nó là đồng minh của anh. Anh sẽ không biết nếu nó không tồn tại, anh muốn theo đuổi em sẽ càng khó khăn hơn."
Minh Hưởng dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Ờm... Nhưng bây giờ xem ra cũng gần như vậy, nó có tồn tại hay không, với em mà nói thì cũng không quan trọng. Ôi chao, con trai thật đáng thương!" Hắn làm bộ thương tiếc.

Khóe miệng Đông Hách giật giật, dường như cậu không thể tin được một Alpha quyền cao chức trọng trong Liên minh và có tiếng ở Đế quốc, cũng có thể nói ra những lời lung tung như vậy, còn giả bộ vẻ mặt thế kia nữa chứ.

"Anh... Ưm." Đông Hách đang định lên tiếng, nhưng lại bị cảm giác nôn mửa đột ngột dâng lên. Cậu vội vàng xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh còn chưa kịp xỏ giày, Minh Hưởng cầm giày lẽo đẽo theo sau.

Hắn đặt giày bên chân Đông Hách, một tay ôm eo cậu, một tay nâng chân cậu lên, xỏ giày vào.
Đợi đến khi Đông Hách nôn xong, giày đã được mang vào.

Tay của Minh Hưởng vẫn đặt lên eo cậu, dần dần có xu hướng trượt xuống bụng dưới.

Đông Hách vỗ bàn tay đang di chuyển của hắn, ý bảo hắn buông ra.

Minh Hưởng không thèm để ý, nhanh chóng buông tay, nhưng khi hắn rút tay về thì nhanh chóng gãi nhẹ lên bụng Đông Hách, trên mặt mang theo ý cười.

Đông Hách bị hành động của hắn làm cho hơi ngứa ngáy, cậu đưa tay sờ soạng, sau đó vén quần áo lên, liền nhìn thấy cục thịt nhỏ phồng lên, vẻ mặt phức tạp.

Minh Hưởng nhìn chỗ thịt phồng lên rất đáng yêu, hắn xoa tay, háo hức nói: "Anh cũng muốn sờ..." Hắn từ từ thò tay ra.

Đông Hách hất tay hắn ra, buông áo xuống, nói với hắn một chữ "Cút" rồi lại lên giường. Nôn xong, cảm giác mệt mỏi lại ập tới, cậu cảm thấy rất mệt, quá dễ mệt mỏi.

Nhìn vẻ mặt của cậu, Minh Hưởng cũng biết cậu mệt nên đi tới ngồi bên cạnh giường, len lén thả ra chút pheromone. Nếu đã không thể ký hiệu tạm thời thì trước tiên cũng chỉ có thể thả chút pheromone như thế này thôi.

Đông Hách lại chìm vào giấc ngủ trong hơi thở ấm áp này.

Sau khi cậu ngủ say, Minh Hưởng ngồi một lúc, cho đến khi pheromone trong phòng đủ mạnh, mới tạm rời đi làm việc riêng.

Đông Hách bị cơn đói làm tỉnh giấc. Cậu đã ra ngoài sau khi ăn sáng đến gần tối vẫn chưa ăn gì, chưa kể đến việc cậu còn nôn mấy lần.

Cậu vén chăn lên, tìm giày mang vào, chỉnh đốn xong rồi mới bước ra cửa. Vừa định mở cửa, cánh cửa đã mở ra từ bên ngoài, đập vào mắt cậu là dáng người cao lớn của Minh Hưởng với một chiếc túi.

Đông Hách nhìn thấy cái túi hắn xách theo trong tay, bên trong vẫn còn hơi nóng bốc lên của thức ăn, cũng không biết là đồ ăn gì.

Thấy cậu nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay, Minh Hưởng hỏi: "Đi đâu?"

Đông Hách ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Về nhà."

Minh Hưởng nhìn cậu trông thấy đồ ăn thì nuốt nước bọt, hắn không vạch trần cậu, ôm vai cậu đi đến ghế sô pha nhỏ trong phòng ngồi xuống, đặt đồ lên bàn, nói: "Không vội, ăn cơm tối trước đi. Đều là đồ ăn thanh đạm, thích hợp với... Ờm... Thai phu." Hắn vừa nói vừa mở túi lấy đồ ăn bên trong ra.

Có một bát cháo thịt băm, một bát cháo bí đỏ nấu nhừ và một vài món ăn nhẹ.

Đông Hách nhìn mấy món này càng cảm thấy đói bụng. Cậu quay lại nhìn Minh Hưởng, lịch sự hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

Minh Hưởng cười khẽ nói: "Ăn đi, em ăn nhanh, ăn xong chúng ta trở về."

Đông Hách đói bụng đến mức không muốn hỏi Minh Hưởng "trở về" là về đâu, liền bưng bát cháo thịt lên uống một hơi cạn sạch, thỉnh thoảng Minh Hưởng lại đút cho cậu mấy món rau dưa.

Đông Hách ăn vội, mặc kệ hắn đút mình, cứ đến miệng là ăn.

Trong lúc ăn cơm, cậu nghĩ đến chuyện của Minh Hưởng, so với những Alpha xuất chúng mà cậu gặp ở Đế quốc trước đây, Minh Hưởng được coi là nho nhã lễ độ, không dùng quyền thế của mình để ép cậu sinh con, sau đó cho mình một khoản tiền rồi bảo mình cút đi.

Hắn dùng hai từ "theo đuổi", đặt hai người ngang hàng nhau. Hơn nữa, hiện tại cậu đang mang thai và cậu cũng thật sự không muốn sau này con mình trở thành con của một người ba đơn thân, giống như cậu. Sau cái chết của ba, cậu ít cảm nhận được tình cảm gia đình.

Dù không muốn thừa nhận nhưng Đông Hách không thể phủ nhận rằng sự tồn tại của đứa trẻ sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến thái độ của cậu đối với Minh Hưởng.

Đứa nhỏ còn là một Alpha, tuy rằng cậu có thành kiến ​​với Alpha, nhưng không thể phủ nhận Alpha vốn dĩ rất tự cao tự đại, không kiểm soát được bản thân. Nếu như không có gia đình hoàn chỉnh thì sau này lớn lên sẽ ra sao.

Thật khó để nói, có một người cha Alpha ở bên cạnh sẽ giúp ích nhiều hơn cho sự phát triển của nó.

Còn có Minh Hưởng, không thể nghi ngờ, hắn quả thực là một Alpha cao cấp có ưu chất. Trừ việc trên giường có chút hung hãn, nhưng hắn cũng không có khuyết điểm gì lớn.

Sau khi con chào đời, hắn đã định là không thể yêu thêm ai khác mà tiến vào hôn nhân. Kết hợp nhiều yếu tố khác nhau, Minh Hưởng quả thực là một lựa chọn tốt.

Đông Hách nghĩ thầm, bất tri bất giác uống cạn cả hai bát cháo.

Minh Hưởng nhìn hai bát rỗng nghĩ "Được rồi, mình không biết em ấy thích hương vị nào, nhưng có vẻ như em ấy thích cả hai. Không đúng, em ấy ăn cháo thịt trước, có lẽ thích thịt hơn."

Sau khi Đông Hách ăn xong liền bỏ rác vào túi đặt thức ăn ban đầu.

"Anh đưa em về." Minh Hưởng cầm túi rác trong tay nói với cậu.

Đông Hách nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời đã tối. Cậu không thường xuyên đến bệnh viện tiếp giáp hai phe nên cũng không biết lúc này có xe hay không. Sau đó cậu nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của Minh Hưởng, chắc hắn đã đuổi theo bọn cướp rất lâu. Đông Hách suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý.

Ban ngày Đông Hách ngủ nhiều, ở trên xe cũng không có cảm giác buồn ngủ lắm, chỉ đường cho Minh Hưởng, trong lúc đó hai người đều im lặng.

Đông Hách có chút ngượng ngùng, quan hệ giữa hai người bây giờ rất vi diệu. Cậu không thể tưởng tượng được cuộc sống sau khi hai người trở thành người nhà. Cậu quen ở một mình, cậu thích sống một mình. Bây giờ có nhóc con, ờm... Dù sao cũng ở trong bụng mình, có thêm một thằng nhóc cũng chẳng là gì.

Nhưng mà còn Minh Hưởng, hai người ngay từ đầu đã không ổn, lúc đó cậu cho rằng mình có thể thử một lần, nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy không thoải mái.

Địa vị của Minh Hưởng trong Liên bang rất cao, còn cậu ở Đế quốc... Không đề cập tới cũng được, quá phiền. Nghĩ đến khoảng cách giữa thân phận của hai người, cậu không kìm được "chậc" một tiếng.

Minh Hưởng nghe thấy tiếng động của cậu, hắn hỏi cậu có chuyện gì.

Đông Hách nhìn gò má anh tuấn của hắn, nói: "Tôi không nghĩ rằng chúng ta thích hợp ở cùng nhau. Anh... sau này anh đừng đến tìm tôi, dừng lại ở đây đi."

Minh Hưởng không quan tâm đến lời nói của cậu, tiếp tục lái xe. Hắn đáp lại: "Chúng ta có hợp hay không sau này sống chung thì mới biết được. Mặc dù lần đầu tiên của chúng ta không tốt đẹp gì, nhưng em chưa thấy được tất cả của anh."

"Anh không hiểu tôi, không biết tính tình, gia cảnh, sở thích của tôi, tất cả mọi thứ." Đông Hách cau mày vặn lại hắn.

Minh Hưởng khẽ cười, hắn cảm thấy bây giờ Đông Hách có hơi ngốc, giống như hắn không biết Đông Hách, mà Đông Hách cũng không biết hắn, nhưng cậu rõ ràng không biết chuyện này: "Đúng, em cũng không hiểu anh. Cho nên chúng ta cần phải giao lưu nhiều hơn để hiểu rõ nhau hơn. Em không quen với việc làm bạn đời của anh, thì trước tiên chúng ta có thể thử làm bạn, anh sẽ từ từ nói cho em biết mọi chuyện về anh."

"Nhưng tôi không muốn biết, tôi rất thích cuộc sống hiện tại của mình." Đông Hách nói, trong giọng điệu có chút tức giận.

Minh Hưởng cảm thấy dáng vẻ hiện tại của cậu rất đáng yêu, giọng điệu có chút uy hiếp nói: "Nếu không chỉ đường, anh sẽ trực tiếp lái xe đến chỗ của mình đấy."

Mặc dù Đông Hách không muốn Minh Hưởng biết nơi cậu sống, nhưng cậu càng không muốn đến chỗ của Minh Hưởng, nên chỉ có thể buồn rầu chỉ đường cho hắn.

Hai người kì kèo một hồi trên đường đi, Đông Hách lại chỉ đường, hai người lại ở cùng nhau lâu hơn.

Sau khi Minh Hưởng đậu xe xong, Đông Hách xuống xe đi lên lầu hai. Minh Hưởng cũng xuống xe, đi theo sau cậu rồi cùng nhau lên lầu hai.

Dù muốn hay không thì hôm nay người ta cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Xuất phát từ phép lịch sự, Đông Hách rót cho hắn một cốc nước nóng, sau đó ngồi trên sô pha trong phòng khách nhỏ uể oải, ngơ ngác nghĩ, đứa nhỏ gì mà dằn vặt người thế này chứ.

Đông Hách cảm thấy mình rất mệt, Minh Hưởng cũng rất mệt, dù sao hắn đã bận rộn lâu như vậy rồi. Thật ra Đông Hách cũng không biết hắn bận bao lâu, chỉ nghĩ rằng Minh Hưởng có thể mệt mỏi, cũng giống như cậu, hôm nay rõ ràng không làm gì cả nhưng vẫn cảm thấy buồn ngủ.

Minh Hưởng ngồi đối diện với cậu, nhìn cậu đang dần chìm vào giấc ngủ, không khỏi nhíu mày. Hình như cậu rất thích cau mày, Minh Hưởng nghĩ.

Thật ra hắn biết rõ về Đông Hách. Sau khi hai người phát sinh quan hệ và xác nhận người đó là ai, hắn đã điều tra tất cả thông tin về Đông Hách và biết được tất cả những bất hạnh trong tuổi thơ của cậu. Cậu được sinh ra bởi một Beta nam. Sau khi Đông Hách lên 5 tuổi, thì ông ấy đã tự sát. Nghe nói ông ấy đã âm mưu kết liễu cả nhà họ Lí nhưng không thành, sau đó tự sát vì sợ tội.

Minh Hưởng nghĩ chuyện này thật trào phúng, tự sát vì sợ tội, cũng may là có người tin. Hắn luôn cảm thấy chế độ quân chủ của Đế quốc thật đáng ghê tởm và buồn nôn, giống như Liên bang, một bên giả, một bên dối.

Sau khi ba ruột của Đông Hách qua đời, hoàn cảnh của Đông Hách trở nên rất thê lương, cho dù không có tổn hại gì đáng kể, những sự xúc phạm bằng lời nói cũng đủ khiến người ta suy sụp. Nhưng Đông Hách thì không, thay vào đó, cậu trở nên xuất sắc hơn và trở thành người mà Minh Hưởng thích như bây giờ.

Phải nói là Đông Hách đã thu hút hắn, đầu tiên là khả năng trốn chạy sau khi làm tình, sau đó là sự kiên trì mà hắn thấy được từ cậu sau khi quen biết nhau.

Hắn cảm thấy chỉ có người như vậy mới xứng đáng với mình. Hơn nữa hắn thấy thế này thật dễ thương, hai người có một đứa con. Tưởng rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nhưng không ngờ rằng hắn lại gặp được, còn biết chuyện của đứa trẻ. Đây chính là ông trời có mắt mà.

Minh Hưởng tìm được vị trí phòng ngủ, bế cậu nhẹ nhàng đặt lên giường, bật điều hòa trong phòng ngủ, cởi áo khoác nặng nề dày cộm của cậu ra, đường cong trên bụng hiện rõ.

Minh Hưởng nghĩ đến cảm xúc mình gặp phải trong ngày hôm nay, không khỏi khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ lớp quần áo, cuối cùng đặt lên cái bụng đang hơi gồ lên một nụ hôn, lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra thay cho cậu rồi mới rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro