Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 4

Sau khi chuyện đình chiến được quyết định, cường độ huấn luyện của quân đội cũng giảm đi.

Đông Hách đã không tiếp tục huấn luyện cường độ cao như trước nữa.

Một mặt, cậu luôn cảm thấy sau sự kiện kia mình lúc nào cũng rất mệt mỏi, một mặt là cậu sắp đến tuổi xuất ngũ.

Đế quốc quy định những người ra khỏi trường quân đội phải phục vụ trong quân doanh sáu năm. Sau sáu năm mà không có bất kỳ quân hàm nào, họ có thể chọn xuất ngũ hoặc tiếp tục phục vụ cho đến năm 45 tuổi. Nếu họ có quân hàm, họ sẽ tiếp tục phục vụ và tất nhiên họ có thể chọn xuất ngũ.

Rất ít người sẽ làm như vậy.

Đông Hách nhập ngũ năm 21 tuổi, là một Beta nên cơ hội thăng chức của cậu rất ít, phần lớn cơ hội đều dành cho những Alpha nhà thế gia. Bây giờ cậu đã đủ sáu năm, quan hệ với nhà họ Lí đã đoạn tuyệt, cậu không cần trở lại đế đô. Cho nên, cậu không định ở lại quân doanh lâu hơn nữa.

{Thế gia: Ngày xưa, nó để chỉ một gia đình danh gia vọng tộc và được truyền từ đời này sang đời khác.}

Hồi đó cậu vào học trong trường quân đội, chỉ vì quân đội quản lý khép kín cho phép cậu hết lần này đến lần khác tránh được sự "quấy rầy"của nhà họ Lí, cũng cho cậu có đủ lý do để rời khỏi nhà họ Lí.

Hiện tại cậu không cần lo về sinh hoạt, chiến tranh cũng có dấu hiệu dừng lại, cậu cũng không cảm thấy mình có lý do gì ở lại nơi này.

Thỏa thuận đình chiến đã được thảo luận sau hơn ba tháng. Tân hoàng đế của Đế quốc đang bận củng cố địa vị, còn Tổng thống Liên minh thì tuổi tác đã cao và mệt mỏi vì chiến tranh. Chiến tranh giữa hai bên kéo dài mười một năm, đã mệt mỏi rồi nhưng hai bên không chịu xuống nước vì sĩ diện của mình.

Sau khi chiến tranh kết thúc, Đông Hách nộp đơn xin xuất ngũ. Cấp trên bận việc đình chiến nên không có thời gian để ý Beta sắp giải ngũ này, đơn của Đông Hách được phê chuẩn không lâu. Cậu thuê một căn nhà ở biên giới và dự định định cư tại một thị trấn nhỏ ở đây.

Khi Chí Thành biết cậu phải đi, trong lòng cũng có chút không nỡ. Hai người sống với nhau hơn hai năm, mặc dù Đông Hách ít nói nhưng Chí Thành rất thích tính cách của cậu.

Lúc ở đế đô, cậu ta đã quen nhìn Omega yếu đuối, nũng nịu, cậu ta cảm thấy con người cứng rắn như Đông Hách có vẻ hấp dẫn mình, cho dù cậu có là Beta. Nhưng cậu ta lại không thể chống lại lệnh của cha mình, không thể ở lại.

Một ngày trước khi trở về quân đội, Chí Thành rủ Đông Hách cùng nhau uống rượu trong một quán rượu ở biên giới.

Lúc Đông Hách đến, Chí Thành đã bắt đầu tự uống rượu một mình. Dường như cậu ta có tâm sự, từng ly từng ly ngang ngược mà mạnh bạo. Đông Hách đi tới ngồi ở đối diện cậu ta, nhìn Alpha đã ngà ngà say.

Đông Hách có lẽ hiểu được nỗi buồn chia tay. Cậu nhìn rượu trên bàn, không hiểu sao có chút buồn nôn nên cũng không động vào ly rượu. Nhưng khi Chí Thành nâng ly rượu lên, cậu cũng cầm ly lên giả vờ uống.

Chí Thành dường như không quan tâm đến việc cậu có uống hay không, cậu ta chỉ uống một mình, uống xong thì nhìn người trước mặt thật lâu, cậu ta nhẹ giọng gọi: "Đông Hách... Đông Hách..." Cậu ta nhìn Đông Hách bằng đôi mắt mờ mịt.

Đông Hách chỉ nghĩ cậu ta đột ngột phải trở về đế đô nên không nỡ, thế nên cậu lấy ly rượu chạm nhẹ ly của cậu ta, chịu đựng cơn buồn nôn, uống một hớp, nói: "Lúc nào rảnh tôi sẽ về thăm cậu."

Chí Thành nghe vậy chỉ cười khổ. Cậu ta nghe loáng thoáng mối quan hệ giữa Đông Hách và nhà họ Lí, trước đây trong giới quý tộc thường nghe người ta cười nhạo. Nghe nói người ba Beta của Đông Hách không biết xấu hổ đi quyến rũ con cả nhà họ Lí, cuối cùng bị đẩy vào ngõ cụt và tự sát. Đông Hách là con ngoài giá thú, còn là một Beta, cuộc sống ở nhà họ Lí không dễ dàng gì, làm sao cậu có thể trở lại nơi đó một lần nữa?

Chí Thành nắm lấy tay Đông Hách, say bí tỉ nói: "Anh... Anh phải bảo trọng... Tự chăm sóc cho mình... Tôi... Tôi sẽ trở lại tìm anh. Anh phải... phải... chăm sóc bản thân thật tốt..." Nói xong thì tiếp tục uống rượu.

Đông Hách mặc hắn nắm tay mình một hồi, đợi người bất tỉnh rồi mới gọi cho cậu ta một gian phòng trong quán rượu, cùng với chủ quán kéo người về phòng, giải quyết xong cậu mới về căn nhà thuê của mình.

Ngôi nhà ở thị trấn của biên giới, tuy không xa hoa nhưng rất ấm áp, tòa nhà cao nhất ở đây cũng chỉ có tầng năm.

Tòa nhà mà Đông Hách thuê có ba tầng, chưa từng có người thuê, Đông Hách thuê lầu hai. Trong lúc xem phòng, cậu nhìn lầu một, dự định sau một thời gian sẽ thuê lầu một, sau đó có thể mở một cửa hàng nhỏ bán mấy món hàng hoá linh tinh.

Đông Hách không nói cho ai biết chỗ ở của mình. Cậu nghĩ, thời gian đã qua, tương lai sẽ là một khởi đầu mới. Còn Chí Thành, sau khi trái tim hoàn toàn bình tĩnh, có lẽ cậu sẽ còn quay lại nơi đó một lần nữa, để thăm người bạn này, để xem nơi ba mình đã từng ở, để nâng niu kỷ niệm về người ba Beta hiền lành, ít nói.

*

Đến nay, quân đội hai bên đã quay về, biên giới cũng dần ổn định.

Minh Hưởng không trở lại tinh cầu thủ đô mà xin đóng quân ở biên giới.

Thái độ của phía Liên minh do dự, vừa muốn hắn quay về vừa không muốn hắn quay về.

Một trong những nghị viên của Liên minh, trong nhà có một Omega nam, độ xứng đôi với pheromone của Minh Hưởng rất cao. Omega đó cũng rất hâm mộ Minh Hưởng. Đáng lý hai người họ sẽ làm nên một giai thoại, nhưng Minh Hưởng lại giống như cây du, nói chẳng chịu nghe, làm như không thấy. Dù gì Omega kia cũng sinh ra trong một gia đình quyền quý, sau nhiều lần theo đuổi không thành công cũng không lên giọng. Cậu ta chỉ đi đến mọi bữa tiệc có Minh Hưởng tham dự, xây dựng mối quan hệ rất tốt với mẹ của Minh Hưởng, Lý phu nhân.

{Cây du chuyên dùng để bó củi, chế tạo gia cụ, cực kỳ dẻo dai cứng cỏi; để nói người ngoan cố, không chịu thông suốt.}

Lý phu nhân biết tâm tư của Omega, bà rất muốn ôm cháu trai, rất vui khi có một Omega xứng đôi theo đuổi con trai mình, nên thỉnh thoảng bà sẽ mời người vào nhà ngồi.

Minh Hưởng không quan tâm Omega có tâm tư gì, hắn vẫn làm việc riêng của mình, mỗi ngày đều ở trong quân đội, đến khuya mới về nhà, có khi còn không về nhà.

Trong mắt những Alpha khác, gia thế của Omega đó thật hiển hách, làn da trắng nõn xinh đẹp. Minh Hưởng suốt ngày lạnh nhạt với mỹ nhân tuyệt thế như vậy, thật sự là phung phí của trời mà.

Hành động của Minh Hưởng đã chiếm được cảm tình của Tổng thống. Nhà họ Lý lớn mạnh như vậy, nếu kết thông gia với gia đình kia, Tổng thống kế nhiệm có thể không nhất định là người của họ. Mặc dù nhiệm kỳ của tân Tổng thống là một cuộc tổng tuyển cử, nhưng cựu Tổng thống vẫn hy vọng rằng Tổng thống tiếp theo sẽ là một tâm phúc do mình bồi dưỡng, chứ không phải là một thằng nhóc choai choai, dù hắn quả thật rất có tài năng đi chăng nữa.

Nhưng chiến tích quân sự của Minh Hưởng đến nay hiển hách, ở lại biên giới cũng không hẳn là mối nguy lớn.

Cựu Tổng thống cũng biết mình đã lớn tuổi rồi sẽ không tiếp tục đảm nhiệm nữa. Tốt hơn hết là để tên nhóc này ở chỗ xa, tránh cho ở gần mình làm mình mệt tâm.

Thế nên đơn của Minh Hưởng đã được phê chuẩn ngay sau khi Tổng thống do dự, hắn đã thuận lợi ở lại biên giới.

Mẹ Lý đang rất khó hiểu về cách làm của con trai, biên giới sao tốt bằng tinh cầu thủ đô, không hiểu sao con trai mình lại chịu khổ ở nơi chim không ị đó.

Nhưng cha Lý rất đồng ý với cách làm của con trai. Nam tử hán đại trượng phu nên lấy vợ trước rồi mới lập nghiệp, suốt ngày trong ôn nhu hương, ở nơi yên bình của tinh cầu thủ đô, không trải qua mưa gió, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đồ vô dụng.

Minh Hưởng không quan tâm cha mẹ nghĩ thế nào, hắn có chủ kiến ​​của riêng mình. Tinh cầu thủ đô vốn là trung tâm quyền lực của cả Liên minh, phồn hoa đáng mơ ước, nhưng cũng ghê tởm khiến người ta muốn ói. Hắn ghét thói xu nịnh ở các cuộc tụ họp, ghét kiểu trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu ở chốn quan trường.

Hơn nữa, hắn cũng muốn ở lại biên giới để xem liệu có thể gặp lại Beta đó ở biên giới hay không. Hắn rất thưởng thức, cũng rất thích Beta đó. Minh Hưởng vẫn canh cánh chuyện Beta trốn từ trên giường mình. Hắn thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu mình có phải là kém cỏi hay không, mới để cho người ta có cơ hội chạy trốn. Hắn mong gặp lại người đó, rồi theo đuổi người đó.

Nhuận Ngũ hiểu hành động của bạn mình, anh biết Minh Hưởng luôn không thích ở tinh cầu thủ đô và anh cũng không thích. Nhưng anh không còn cách nào khác, anh còn có cha mẹ, chồng con, anh không thể làm theo ý mình như Minh Hưởng, tự do tự tại sống cuộc sống của mình.

Hai người vui vẻ uống rượu trước khi chia tay.

Nhuận Ngũ vỗ vai Minh Hưởng, ánh mắt trong veo nói: "Anh hiểu chú, anh biết chú ở tinh cầu thủ đô không thoải mái, nhưng chú không thể không bao giờ trở về được. Cho anh một lời chắc chắn, khi nào chú về?"

Minh Hưởng mơ màng nhìn anh, "Nói sau đi." nói xong liền đuổi anh đi. Hắn nhìn bóng lưng Nhuận Ngũ mà lòng bùi ngùi chia tay. Hắn và Nhuận Ngũ đã quen nhau nhiều năm. Hắn không lạnh lùng như những lời đồn thổi bên ngoài, hắn chỉ dịu dàng với những ai quan tâm đến mình.

Cơn gió cuối thu phả vào khuôn mặt lạnh lùng của Minh Hưởng. Mùa đông đến rồi, liệu cậu ta có nhớ mình không? Minh Hưởng có chút buồn bã nghĩ.

*

Đông Hách bắt đầu sự nghiệp của mình sau một tuần nghỉ ngơi. Cậu thuê lầu một và dọn dẹp sạch sẽ trước khi bắt đầu kinh doanh.

Cậu đi theo một đoàn xe đến một nơi khác không xa thị trấn biên giới này, một thị trấn phồn hoa, mua một ít hàng hóa, dọn vào phòng ở lầu một. Cậu đã chuẩn bị sẵn giá hàng. Cậu sắp xếp hàng hóa và bắt đầu công việc kinh doanh nhỏ của mình.

Sau khi mở hàng tuy không tấp nập nhưng cũng không vắng vẻ. Cư dân của thị trấn biên giới không quá giàu có, giá cả hàng hóa trong cửa hàng của Đông Hách rẻ hơn so với các cửa hàng khác, nhưng lại đa dạng. Cậu bán ít đồ ăn vặt nên không có mấy đứa trẻ ghé thăm, người lớn đến đây mua gia vị nấu ăn nhiều hơn.

Đông Hách rất thích cuộc sống hiện tại của mình.

Khoảng nửa tháng sau khi mở cửa hàng, Đông Hách dần phát hiện có gì đó không đúng. Cậu cảm thấy cơ bụng đang từ từ biến mất, bắt đầu có bụng dưới, cộng với gần đây cậu rất thèm ăn, lại dễ mệt mỏi và muốn ngủ. Cậu cảm thấy điều này không bình thường.

Còn có một chuyện rất mắc cỡ, đó là cậu cảm thấy rất trống rỗng, cậu khao khát được xoa dịu. Đêm đến, cậu sẽ liên tục nhớ lại khoảng thời gian điên cuồng kia, đó là lần đầu tiên cậu làm chuyện như vậy với ai đó.

Khoảng thời gian mãnh liệt đó khiến cậu lúc đó cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại cậu vô cùng hoài niệm đoạn thời gian đó. Vừa nhớ lại vừa xấu hổ, trong lòng mắng bản thân không biết xấu hổ. Sau khi cơn khoái cảm biến mất, cậu vùi đầu vào chăn bông và nghĩ, lạ ghê.

Ngày hôm sau, Đông Hách nằm trên ghế dựa sau quầy, nghĩ đến những thay đổi gần đây của mình liền ngủ thiếp đi.

"Anh Lí." Một giọng nữ trong trẻo đánh thức cậu: "Anh Lí, lấy cho em một chai nước tương như lần trước nhé."

Đông Hách đứng dậy, nhìn cô gái nọ, là Triệu Thanh Thanh hàng xóm của cậu, một omega nữ, chồng cô là Beta, bọn họ còn có một đứa con trai vừa mới sinh, kịp lúc đình chiến thật là tốt.

Đông Hách đưa nước tương cho cô.

Triệu Thanh Thanh cầm nước tương, lại hỏi: "Anh Lí, anh xức nước hoa hả, mùi này tươi mát ghê!

"Hả?" Đông Hách cau mày: "Không có, mùi nồng không?

Triệu Thanh Thanh lắc đầu: "Không nồng lắm, rất nhạt, có mùi thơm thoang thoảng." Triệu Thanh Thanh nhìn vẻ mặt có vẻ mệt mỏi của Đông Hách. Cậu là một Beta, trên người có mùi pheromone, chẳng lẽ là....

"Anh Lí, anh đã kết hôn với Alpha rồi hả?"

Đông Hách ngồi ở trên ghế dựa hỏi: "Không có, sao em lại hỏi vậy?"

Triệu Thanh Thanh ngập ngừng hỏi lại: "Vậy thì anh... có... ừm... cùng với Alpha cái kia chưa?"

Đông Hách có chút sững sờ, cậu cảm thấy năng lực phản ứng của mình giảm xuống: "Em muốn nói gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro