chương 13
Minh Hưởng: "Tôi có thể đồng ý yêu cầu của cậu, nhưng tôi cần xác nhận sự an toàn của chồng tôi."
Lưu Dương Dương nhìn hắn nói: "Chuyện này ngài có thể yên tâm, vì tương lai của tinh cầu Os, sự an toàn của Lí tiên sinh là lợi thế duy nhất của tôi, ngài có thể yên tâm chiến đấu trên tiền tuyến."
"Cậu sẽ không tham gia vào cuộc chiến này?"
"Vậy sao được, trận chiến này hoàn toàn là tùy ý anh."
Lời nói của y khiến Minh Hưởng cảm thấy ngạc nhiên, vậy mà y lại không quan tâm đến bất cứ thứ gì: "Chuyện này là chuyện lớn, tôi phải xin chỉ thị của Tổng thống."
"Đương nhiên, tôi chỉ hy vọng hành động của ngài có thể nhanh một chút. Lí tiên sinh có thể không đợi được lâu."
Nghe vậy, Minh Hưởng nhíu mày, hắn vô cùng căm ghét cảm giác bị uy hiếp như thế này, nhất là khi lấy người hắn quan tâm để uy hiếp. Hắn lạnh lùng đáp: "Mong cậu giữ lời hứa của mình."
Minh Hưởng bước ra khỏi văn phòng với khuôn mặt lạnh.
Khi hắn rời khỏi cổng thủ đô tinh cầu Os, người đi cùng hắn vội vàng chạy tới, thấp giọng hỏi: "Sếp, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Minh Hưởng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, nói: "Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai trở về tinh cầu biên giới... Chuẩn bị tiến vào chiếm giữ tinh cầu Os."
Vẻ mặt của người nọ sững lại khi nghe thấy lời hắn nói, cậu ta khẽ gật đầu và nói: "Vâng."
Chập tối, Minh Hưởng đang canh giữ cửa sau thủ đô, muốn đến đêm thì lẻn vào tìm vị trí của Đông Hách , xác nhận xem cậu có an toàn hay không.
Hắn không muốn mang Đông Hách đi, bây giờ đưa cậu về, chưa kể phòng thủ của thủ đô cực kỳ nghiêm ngặt, nếu một thai phu lớn tháng ra ngoài thì sẽ rất nguy hiểm, Minh Hưởng không thể đảm bảo rằng sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Hơn nữa bây giờ đưa người về hắn cũng chưa chắc đã bảo đảm đủ an toàn cho Đông Hách. Đợi đến khi hắn dẫn quân đến tinh cầu Os, hắn sẽ không yên tâm để cậu ở một mình trên tinh cầu biên giới.
Hắn và Lưu Dương Dương bây giờ có yêu cầu lẫn nhau, hắn không nghĩ rằng Lưu Dương Dương là người thất tín, dùng người thì không nên nghi ngờ.
Sau khi trời tối, Minh Hưởng nhìn thấy một binh sĩ và một vài bác sĩ len lén đi tới cửa sau. Nếu Lưu Dương Dương bị thương, y sẽ trực tiếp đi tìm bác sĩ quân y thay vì đi tìm bác sĩ khác vào ban đêm. Bây giờ bí mật đưa vài bác sĩ vào, vậy phải là một bệnh nhân không thể để người khác biết được.
Minh Hưởng nghĩ những bác sĩ này rất có khả năng là tìm cho Đông Hách.
Hắn lén lút đi theo đội ngũ, từ phía sau bịt miệng và mũi của bác sĩ cuối cùng, làm anh ta hôn mê rồi lặng lẽ kéo anh ta sang một bên. Hắn nhanh chóng thay quần áo của bác sĩ, rồi theo đội bác sĩ đi vào cửa sau.
Sau khi vào cửa sau, binh sĩ đưa cho mỗi người một dải vải đen, hướng dẫn họ bịt kín, rồi yêu cầu họ đặt tay lên vai người phía trước, dẫn họ đi vòng qua một nơi mới dừng lại, sau đó bảo họ tháo mảnh vải xuống.
Minh Hưởng lấy mảnh vải của mình xuống, sau đó một luồng ánh sáng ập đến. Hắn híp mắt làm quen với ánh sáng một lúc thì nghe người đưa bọn họ vào nói: "Người trong kia là khách quý, các người phải chăm sóc cho thật tốt. Lúc làm xong chuyện thì không thiếu thứ tốt cho các người đâu."
Những bác sĩ đó gật đầu đồng ý, tỏ ý rằng họ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho vị khách quý ở bên trong.
Hạc Niên nhìn bọn họ cúi đầu tỏ vẻ cung kính, cậu ta không nói nữa liền rời khỏi nơi này. Cậu ta không muốn nhìn thấy Beta mang thai kia, nghe nói lúc trước anh ta là quân nhân, hắn không hiểu tại sao một quân nhân từng trải qua chiến tranh có thể sẵn sàng sinh con cho một Alpha.
Nhóm bác sĩ có chút luống cuống sau khi viên sĩ quan rời đi, họ nhìn đồng nghiệp của mình, trong mắt hiện lên sự từ chối, hiển nhiên bọn họ không muốn chủ động chịu trách nhiệm với vị khách quý này.
Minh Hưởng nhìn bọn họ, cảm thấy rất bực bội nhưng lại không can thiệp vào. Vì thế hắn lặng lẽ đẩy người gần mình nhất ra khỏi đám đông.
Người kia bị đẩy, đứng ngoài đám đông với vẻ mặt thất thần, thấy mọi người đang nhìn mình thì vội vàng cúi đầu xuống.
Khi mọi người thấy có người đứng ra, mặc kệ có muốn hay không, mọi người liền thúc giục người nọ mở cửa. Vào phòng liền nhìn thấy thai phu bụng đã lớn đang nằm trên giường.
Hô hấp của Minh Hưởng ngừng lại, hắn siết chặt nắm đấm giấu trong áo blouse trắng, sau đó hít sâu một hơi, thả lỏng tay, tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh.
Nhóm bác sĩ nhìn thai phu nằm trên giường ngủ say, đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ nhất thời nổi lên, họ bắt đầu vận hành thiết bị y tế trong phòng để kiểm tra thể trạng của thai phu.
Minh Hưởng đứng cùng, nghe họ thảo luận về tình trạng cơ thể của Đông Hách.
Nhìn chung không có vấn đề gì lớn, nhưng hắn vẫn nghĩ nhiều nên tâm trạng tương tối nặng nề.
Minh Hưởng tranh thủ nhìn Đông Hách một cái, hắn biết cậu đã tỉnh dậy rồi, lúc bôi gel cho cậu, hắn cảm giác được cậu hơi run lên.
Thảo luận xong, mọi người bắt đầu thu dọn dụng cụ. Minh Hưởng nhân cơ hội kéo chăn cho Đông Hách, siết chặt tay cậu một cái. Sau khi các bác sĩ nghỉ ngơi, hắn lại lẻn ra khỏi thủ đô và quay trở lại chiến hạm.
Hiện tại hắn đã xác nhận được an toàn của Đông Hách, tiếp theo là một trận chiến cam go.
Khi Minh Hưởng trở về, hắn lập tức giải thích lý do với Tổng thống và đưa ra yêu cầu, mười ngày sau hắn dẫn quân đến tinh cầu Os. Ở biên giới tinh cầu Os, hắn gặp nhiều sự cản trở của các thế lực khác ở tinh cầu Os. Quân đội Liên bang dưới sự lãnh đạo của Minh Hưởng, giành được chiến thắng, thủ lĩnh của một thế lực trực tiếp bị bắn chết, những quân nhân còn lại trở thành tù nhân.
Trận đánh này Minh Hưởng chiến đấu rất khẩn trương, hắn và Lưu Dương Dương hợp tác để loại bỏ các thế lực tạp nham tồn tại trong tinh cầu Os.
Hai mươi tám ngày sau, khi hắn và Lưu Dương Dương hội ngộ tại thành phố trung tâm của tinh cầu Os, bên ngoài liền có người đến báo rằng quân đội của Đế quốc đã lên tàu đến tinh cầu Os.
Minh Hưởng và Lưu Dương Dương cùng nhau thảo luận về chiến thuật, ngay hôm sau, bọn họ vội vã đến nơi đóng quân của quân đội Đế quốc để tiến hành trận chiến quyết định này với Đế quốc.
Mười bảy ngày sau, quân đội Đế quốc bị đánh bại, dắt díu hơn một nửa số quân ban đầu trốn thoát khỏi tinh cầu Os trong tuyệt vọng.
Sau chiến thắng, Minh Hưởng trực tiếp tìm Lưu Dương Dương nói rằng hắn sẽ dẫn đầu trở lại thủ đô để gặp người. Hắn không giấu giếm hành động xâm nhập trực tiếp vào tinh cầu Os.
Lưu Dương Dương quá lười để ngăn cản hắn, vì vậy y đồng ý yêu cầu rời đi trước của hắn, còn mình thì ở lại kết thúc công việc, còn có Thiếu tướng của Liên bang - Trịnh Nhuận Ngũ.
Nhuận Ngũ nhìn hắn vội vàng rời đi, buồn cười lắc đầu nói: "Hiếm thấy cậu ta vội vàng như vậy."
Lưu Dương Dương không quen anh, cũng không thích nói chuyện, vì vậy y không đáp lại lời của Nhuận Ngũ.
Khi Minh Hưởng chạy đến cửa lớn của thủ đô, nhóm bác sĩ với vẻ mặt như đưa đám đang thảo luận cái gì đó ở cổng.
"Cậu ấy chắc chắn sẽ không thể sinh như thế này được!"
"Vậy thì sinh mổ đi." Một bác sĩ nói.
Một bác sĩ khác phản bác: "Sinh mổ phải chịu rủi ro, đến lúc không được thì các người đều phải đi đời theo!"
Một bác sĩ rụt rè nói: "Nhưng... Nhưng để cậu ấy đau thế này thì cũng không tốt, chi bằng... thử sinh mổ đi."
"Nói thì dễ, vậy cậu làm đi!" Có người gay gắt nói.
Bác sĩ rụt rè cúi đầu không nói nữa.
"Được, được rồi, không phải chỉ sinh mổ thôi sao? Tôi sẽ làm!" Bác sĩ nói sinh mổ trước đó nhìn bác sĩ kia đầy khinh thường, sau đó lại rụt rè nói với bác sĩ: "Anh tới giúp tôi..." Nói xong liền đi vào phòng.
Bác sĩ kia nghe vậy thì nhanh chóng cúi đầu theo cậu ta vào phòng.
Lúc Minh Hưởng chạy đến cửa phòng, ca sinh mổ vừa mới bắt đầu.
Hắn nhìn đám bác sĩ chen chúc ở cửa, lạnh lùng hỏi: "Tình huống bên trong bây giờ thế nào?"
Nhóm bác sĩ nhìn Alpha có khí chất lạnh lùng cao quý, tràn ngập hơi thở chết chóc, hiển nhiên còn tưởng rằng đây là quan chức cấp cao nào đó, vì vậy khúm núm nói: "Báo cáo trưởng quan, bên trong... bên trong đang tiến hành sinh mổ..."
Người đang nói nhìn thấy hắn nhíu mày, liền nhanh chóng nói: "Sinh mổ là chủ ý của hai người bên trong, thưa trưởng quan, không có liên quan gì đến chúng tôi. Bên ngoài muốn đợi trưởng quan đến rồi mới quyết định, nhưng hai tên nhóc kia đã tự ý quyết định, thật sự không liên quan gì đến chúng tôi!"
Những người khác cũng nhanh chóng lặp lại lời nói của người này.
Minh Hưởng không có định nghe những lời nói vô bổ của bọn họ, xông vào lúc này rõ ràng là không thích hợp, nhìn vẻ mặt của đám người này, trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét, lần đầu gặp bọn họ cũng ưỡn ẹo chần chừ như thế này, làm người ta phát bực.
Hắn bực mình nói: "Tất cả cút khỏi đây, đừng ở chỗ này làm chướng mắt." Sau đó hắn tìm một chỗ để ngồi xuống, bắt đầu sốt ruột chờ đợi.
Nhóm bác sĩ sau khi nghe hắn nói đều vội vàng chạy ra khỏi cửa, không dám đi lại lung tung, chỉ có thể chờ ở cửa.
Minh Hưởng lo lắng đợi bên ngoài hơn hai giờ, sau đó nghe thấy tiếng khóc lớn của trẻ con từ trong phòng vang lên, Minh Hưởng trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước nhanh tới cửa.
Cửa mở trong chốc lát, một bác sĩ thò đầu ra, nhìn thấy Minh Hưởng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lo lắng nói: "Mau tới đây, khử trùng rồi vào đi."
Đây rõ ràng là một cơ hội tốt để đi vào, người vừa nói chuyện lúc nãy kia vội vàng đứng dậy hét lớn: "Tôi đi, tôi đi!" Minh Hưởng liếc lướt nhanh qua cậu ta, người nọ cũng không dám nhúc nhích nữa. Sau đó hắn chỉ vào một người trong số họ, nói: "Anh đi."
Người bị chỉ mặt vội vàng vào khử trùng, sau đó đi vào trong phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tiếng khóc yếu ớt của trẻ con phát ra. Với thị lực cực tốt của mình, Minh Hưởng nhìn thấy một bác sĩ đang lau người cho trẻ sơ sinh, cửa phòng sau đó nhanh chóng được đóng lại.
Khoảng một giờ sau, cửa bên trong mới mở ra, hai bác sĩ bước ra.
Minh Hưởng thấy có người đi ra, hắn vội vàng hỏi: "Người trong đó thế nào rồi?"
Bác sĩ giật nảy mình khi thấy trưởng quan đột nhiên đi tới, liền nhanh chóng trả lời: "Báo cáo trưởng quan, ca mổ diễn ra thuận lợi, ờm... Phu nhân kia đã sinh được một bé trai Alpha khỏe mạnh, nhưng mà, phu nhân bên trong vừa mới sinh con còn tương đối yếu, cần được chăm sóc."
Minh Hưởng gật đầu hỏi: "Vậy bây giờ đi vào thăm được chưa?"
"Tốt nhất là trưởng quan nên để muộn một chút, để phu nhân nghỉ ngơi cho tốt hơn đã."
Minh Hưởng gật đầu, sau đó tiếp tục ngồi đợi, hai bác sĩ thu dọn đồ đạc, nhân tiện phối hợp với binh sĩ chuẩn bị đồ sơ sinh.
Minh Hưởng đợi đến tối hắn mới được phép vào phòng trong.
Vừa vào phòng liền nhìn thấy sắc mặt Đông Hách tái nhợt nằm ở trên giường. Hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường, viền mắt không khỏi ươn ướt, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy em.
Đầu tiên Minh Hưởng đưa tay vào trong cổ áo để làm ấm bàn tay, sau khi ấm áp hơn, hắn mới đưa tay nhẹ nhàng đặt lên mặt Đông Hách, cúi người, hôn chồng nhỏ đã lâu không gặp của mình. Hắn chảy nước mắt trong yên lặng, vùi đầu vào cổ chồng mình.
Vừa khóc không bao lâu, liền bị tiếng thì thào cắt ngang, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy Đông Hách mở mắt.
Sao rồi? Đông Hách đau đớn mở mắt ra, bụng rất đau, cảm giác nặng nề ở phần bụng lúc trước đã biến mất. Cậu nhìn Minh Hưởng run giọng hỏi: "Nhóc con..." Minh Hưởng nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hoe rồi cười nói: "Con không sao, nhóc khoẻ lắm." Hắn nói xong, tầm mắt chuyển qua giường bên kia, nhìn thấy một bé trai nằm ở trong nôi bên giường, ngủ yên ổn.
Hắn đi tới đó, nhìn đứa bé, suy nghĩ làm sao để đưa tay ôm nhóc lên.
Minh Hưởng luyện tập mấy lần trong lòng, hắn vụng về ôm con lên, đặt nhóc bên cạnh Đông Hách.
Đông Hách chịu đựng cơn đau ở bụng, giơ tay về phía mặt con trai.
Minh Hưởng nhìn đôi lông mày đang nhíu lại của cậu, hắn nắm lấy tay Đông Hách đặt lên mặt con trai mình.
Đông Hách cảm nhận được làn da mềm mại và ấm áp dưới tay mình, trong lòng cũng mềm nhũn. Đây là con của cậu và Lý Minh Hưởng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro