Ngoại truyện 3
Mỗi lần nhớ đến chuyện ngày hôm đó, Nan đều không giấu nổi nụ cười, mà cũng phải nhờ ngày hôm đó họ mới có được mối quan hệ xác thực như bây giờ.
Chuyện xảy ra cũng khoảng 2 năm sau đó kể từ ngày họ cùng nhau du học bên đất nước xa lạ. Theo thông lệ, đó là ngày Nan và Mon gặp nhau, họ ấn định là ngày cuối tháng. Nan bắt chuyến xe sớm nhất của ngày để đến thành phố Mon đang sinh sống, nếu là thường khi thì trong Nan sẽ rạo rực lắm, ấy vậy mà lần này trong lòng cậu nhóc lại tràn đầy bất an, chính vì những lo lắng đó mà quãng đường trở nên dài hơn bao giờ hết. Vừa lúc lấy điện thoại ra xem giờ thì nó cũng đồng thời đổ chuông, nhìn trên màn hình dãy số lạ hoắc, suy nghĩ trong vài giây, cậu nhóc rốt cuộc cũng bắt máy. Những gì trong điện thoại sau đó Nan cơ bản là không tiếp thu được nữa, sắc mặt Nan trở nên vô cùng khó coi, cả người trở nên cứng ngắc,. Khi xe vừa đến trạm thì Nan đã vội vàng rời đi, nahnh bắt lấy 1 chiếc taxi rồi thúc giục vị tài xế chở đến nơi mà cậu nhóc muốn đến nhất vào lúc đó.
Thật không may là trong tình huống gấp rút như thế lại gặp phải tên tài xế gàn dở, gã thoáng nhìn là biết Nan không phải dân ở đây, so với gã thì nhỏ con hơn rất nhiều, chính vì thế mà gã đối xử với khách hàng của mình không tốt chút nào, Nan càng thúc gã tăng ga thì gã lại cố tình chạy chậm lại, chưa kể đến gã còn to tiếng với cậu nhóc, có chút ý muốn bắt nạt, chạy không nhanh lại còn vòng vèo qua các ngã đường để tăng thêm phí xe, Nan biết rõ điều đó là vì những đoạn đường này cậu nhóc và Mon vẫn thường đi cùng nhau, hơn nữa Nan tìm hiểu về khu vực Mon sinh sống rất kĩ nên một vài nơi ở khu này cậu nhóc biết rõ như chính khu mình sinh sống vậy.
Nan vốn không phải là người có kiên nhẫn cao, tính tình lại khá nóng nảy, đùa với sự kiên nhẫn của nhóc nhóc thật không phải là kẻ khôn ngoan !
Gã cảm nhận được vật gì đó vừa áp sát vào gáy mình, lạnh toát, ngay sát bên tai, gã còn nghe rất rõ tiếng lên đạn rất rõ ràng. Thông qua kính xe trước mặt, người tài xế thấy rõ từng đường nét của khẩu súng ngắn màu đen đang chĩa thẳng vào gáy mình, nét mặt đáng ghét vừa nãy giờ trở nên xanh ngắt, đến tận lúc này gã mới biết bản thân đã động sai người !
- Súng ... vũ khí ... - gã không thốt nên lời.
- Nhanh lên hoặc chết ! - giọng Nan trong phút chốc trở nên trầm lại, không khí trong xe vô cùng căng thẳng..
Cây kim vận tốc trong phút chốc tăng vọt lên, chiếc xe dần hòa vào làn người đông đúc trên đường quốc lộ, chẳng lâu sau chiếc xe đã dừng lại trước cổng bệnh viện.
Trước khi rời đi, trả cho gã tiền thôi là chưa đủ, Nan còn nhấn giọng:
- Nếu dám hó hé với cảnh sát thì ông nên mua quan tài đi ! Còn nữa, đừng nghĩ ai cũng có thể bắt nạt !
Cậu nhóc nói loại ngôn ngữ kia vô cùng chuẩn xác, hơn nữa lại rất biết nhấn giọng nơi đâu khiến gã không khỏi xám mặt, đối với sự áp bức bức người kia, gã căn bản là không có cơ hội để lắc đầu !. Thấy người đó hợp tác như thế Nan phút chốc chuyển sang nở nụ cười, nụ cười vô cùng tốt đẹp không mang chút đáng sợ nào, sự thay đổi như trở bàn tay đó chỉ khiến gã thấy sợ hơn chứ không hề đỡ hơn chút nào.
Nan rất ghét phải đe dọa người khác như thế nhưng tình huống ép buộc cậu nhóc không còn cách nào khả quan hơn.
- Mẹ kiếp !
Nan rủa thầm trong miệng rồi xoay người chạy vào sảnh chính của bệnh viện.
- Tôi muốn biết về tình hình của bệnh nhân Song Ngư, người vừa vào đây không lâu !
Thấy Nan như thế người giữ quầy có chút hoảng hốt, cậu nhóc thở hồng hộc, đến nơi không để bản thân kịp thở đã hỏi dồn dập thêm 1 tràng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào người y tá đứng đó khiến cô cũng có chút luống cuống, ánh mắt đó có phải cảnh báo rằng nếu như cô còn chậm chút nào nữa thì sẽ bị cậu trai nhỏ tuổi trước mặt dùng ánh mắt mà giết chết hay không.
- À, có .... - cô nhìn lại danh sách rồi cất lời.
- Người đó bị gì ? Không vòng vo, chỉ nói ý chính !- cô y tá còn định nói thêm gì nữa nhưng lại bị Nan ngắt lời.
Cô y tá nhìn thoáng qua Nan như dò xét điều gì đó rồi quyết định thông báo tình hình:
- Người đó bị tai nạn xe rất nặng, lúc được chuyển vào thì tình hình rất tệ !
Người y tá đó định nói tiếp nhưng khi ngầng lên nhìn thấy nét u ám trên gương mặt cậu nhóc thì im bặt, chỉ sợ nếu nói nữa thì cậu nhóc sẽ nổi điên lên thật hoặc là sẽ có gì đó vô cùng tệ xảy ra.
- Khoan đã, nhưng rốt cuộc ... - dẫu sao thì người y tá vẫn muốn làm rõ, trong lời hỏi có chút bất mãn vì cậu trai trước mặt cơ hồ không còn nghe cô nói gì nữa.
- Nan ?
Chất giọng kia khiến Nan quay trở về hiện thực, Nan xoay vội người lại thì chạm phải ánh nhìn ngạc nhiên của Mon, thấy dải băng trắng trên đầu con bé cùng những xây xát ở tay chân mày Nan có đôi chút nhíu lại nhưng rất nahnh sau đó, cậu nhóc chợt thở phào nhẹ nhõm. Nhớ ra gì đó, cậu nhóc trừng mắt nhìn người y tá với vẻ oán hận.
- Là cậu không chịu nghe tôi nói hết ! Thậm chí cậu còn không cho tôi nói, tôi chỉ muốn nói rằng có đến 2 bệnh nhân họ tên như vậy chuyển vào viện sáng nay, khi tôi định nói thì cậu lại chặn lại, đến khi tôi sắp nói thì cậu không tiếp thu !- người đó nói với vẻ bất mãn.
- Thế vì cái quái gì mà không đề cập đến tình hình cô ấy trước mà lại nói đến người kia, chẳng phải người ta thường nói đến những thứ nhẹ nhàng trước sao ? - Nan vẫn cố chấp.
- A ... đúng rồi, là cậu ... - cô ta đập tay lên quầy - trước đó tôi gọi điện, tôi chỉ kịp thông báo là cô ta nhập viện thì cậu đã ngắt điện thoại, tôi gọi lại thì không ai bắt máy ! Hơn nữa thái độ cậu khi vào đây cư xử như bị... táo bón vậy, cau có cau có, nói chuyện thì như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, bầu không khí xung quanh cậu thì u ám như thể biết tin mình sắp mất người thân vậy, thử hỏi như thế sao tôi không nghĩ đến trường hợp cô gái kia ?- cô y tá oan ức nói.
Rõ ràng là lúc cô ta gọi điện thoại thông báo, người con trai trước mặt không để cô nói hết câu đã ngắt máy trước, khi xuất hiện ở bệnh viện thì điệu bộ vô cùng gấp rút, trên trán vẫn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, cả hơi thở cũng gấp gáp, điều đó khiến lòng cô đột nhiên phát sinh câu hỏi: khẩn trương như thế có phải người thân bị cái gì nặng lắm hay không ?
Nan mường tượng lại dáng vẻ ban nãy của mình, đúng là bản thân có chút khẩn trương ... nhưng là khẩn trương nhưng không đến mức như người y tá nói là bị ... ' táo bón' chứ ...Nhưng quả thật là tin tức con bé bị tai nạn cộng với cái bất an len lỏi từ ban sáng thì cậu nhóc không thể nào bình tĩnh và an tâm được, trống lồng ngực cứ thế mà đánh từng hồi dồn dập, đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng, bộ não vốn rất thông minh đó như bị vô hiệu hóa tạm thời chẳng thể vạch hướng cho bản thân nên làm gì hay suy nghĩ gì, chỉ có 1 câu nói quanh quẩn trong đầu Nan lúc ấy, duy nhất câu ấy: phải đến bệnh viện càng nhanh càng tốt ! Sống ở đây gần năm trời như thế, Nan chưa bao giờ có hành động gì quá khích, dù là bực tức hay giận dữ thì mọi hành vi đều nằm trong tầm kiểm soát, chỉ duy nhất lần này là cậu nhóc để cảm xúc vượt qua giới hạn của nó, chính là vì không muốn có chuyện không hay xảy ra nên Nan không bao giờ hành động tùy tiện, dù là gì thì tổ chức của hắn bên đây chỉ là 1 thế lực nhỏ, không phải đất nhà càng không nên manh động, một sai sót nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến tổ chức vậy mà lần này ...
Nan cuối cùng cũng nhận sai, là do tuổi trẻ bồng bột quá thể, vị y tá đó không chấp nhất, còn mỉm cười khoái chí với cậu nhóc, trên suốt chuyến xe, cả 2 không nói gì với nhau, Mon biết Nan đang tức giận nên con bé không dám hó hé 1 lời nào, Nan cứ nhìn ra cửa sổ suốt thôi !
Thông qua kính từ cửa sổ, cậu nhóc thu được hết vào tầm nhìn những hành động của Mon, con bé cuối đầu, 2 tay đan vào nhau, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, dù là những thứ phản chiếu từ cửa sổ của xe không rõ ràng lắm nhưng Nan nghĩ là con bé nhìn mình !
Về đến nhà Mon, cả 2 vẫn giữ nguyên sự im lặng như thế, Nan ngồi trên sopha, 2 tay đan vào nhau, khuỷu tay tựa lên 2 đầu gối đang dang rộng, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc bàn trước mặt. Mỗi lần Nan như thế là những khi cậu nhóc thực sự nổi giận, Mon không dám lên tiếng, bởi vì trong mắt Mon, Nan nổi giận là điều vô cùng đáng sợ, dù là so với ngày xưa, con bé đã mạnh mẽ hơn rất nhiều nhưng khi đối mặt với Nan, Mon vẫn là Mon- cái con bé ngốc nghếch đáng yêu đó !
Duy trì bầu không khí kì quái gần 15p, Mon đột nhiên đứng dậy rời khỏi phòng, Nan có vẻ như cũng không chịu được mà hướng phía cửa rời đi, vừa đến cửa thì đã có 1 lực va vào, sau đó thì cảm giác nóng rát lan ra khắp vùng bụng, lúc nhìn lại cơ thể mình nét mặt Nan còn tệ hại hơn.
' XOẢNG'
- A ! - tiếng kêu the thé của Mon nhanh chóng bị sự tĩnh lặng của căn phòng nuốt vào- Xin ... xin lỗi !
- Đây là lần thứ mấy cậu làm đổ cà phê vào người tôi như thế ? - cậu nhóc vuốt mặt mình, câu hỏi gầm nhẹ trong cổ họng.
Mon cuối đầu không nói, con bé lại hậu đậu nữa rồi.
- Im lặng, cứ im lặng rồi cuối đầu là sao hả ?- Nan tức giận đấm tay mình vào phần tường phía sau lưng Mon, thấy tay cậu nhóc rướm máu, Mon hốt hoảng giơ tay bắt lấy nhưng lại bị cậu nhóc giằng ra- Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi ? Ở đây là đường lớn, ở Việt Nam cậu còn lái xe chưa vững thì sang bên đây tuyệt đối đừng nên lái xe, vậy mà cậu không nghe lời !- mặt Nan đỏ gay, hẳn là tức giận, đây là lần đầu tiên sang đây trong suốt bao nhiêu đó tháng ngày mà cậu nhóc giận dữ như thế.
Nan lớn tiếng, tay lái Mon vốn dĩ không vững vàng, ở Việt Nam, việc đi lại của Mon hầu như phụ thuộc vào người khác, chỉ thỉnh thoảng có những việc cá nhân hoặc di chuyển đến những nơi gần thì con bé mới dùng đến chiếc đạp điện của mình, có thể khái quát rằng, ngoại trừ việc vào quán bar khi chưa đủ tuổi ra thì Mon là người duy nhất trong nhóm không hề 'lách luật' : không bia rượu, không lái xe khi chưa đủ tuổi, không vượt đèn đỏ, cả việc qua đường cũng được con bé tuân thủ nghiêm minh bằng cách đi lên những vạch trắng... Chính vì thế mà Nan không an tâm khi để Mon lái xe như thế, quả thật rất nguy hiểm ...
Cũng may chỉ là va chạm nhẹ ở đầu, tay chân trầy sướt chút đỉnh mà Nan đã phát điên như thế vậy thử hỏi nếu như hậu quả nặng nề hơn thì Nan sẽ làm những trò gì đây ?
Mon chính là bị 1 kẻ đi ngược chiều khi bị cảnh sát rượt mà xảy ra va chạm, may là con bé kịp cho tay lái sang hướng khác nên chỉ va đập nhiêu đây, nếu lúc đo không bình tĩnh và không nhanh tay thì e là ... Nan đã từng căn dặn rất nhiều lần rằng nếu cần thiết cứ bắt xe mà đi !
Với thái độ của Nan hiện tại, Mon có chút sợ hãi mà lùi về sau, Nan nhận ra bản thân có chút lỗ mãng, xem ra đã ít nhiều dọa con bé sợ rồi nên không nói gì nữa, nét mặt cũng dãn ra chút ít, kế đó thì cậu nhóc quay đi, hẳn là đi về !
- Đừng đi !
Cảm nhận được có bàn tay giữ lấy vạt áo mình, mặt Nan thoáng chốc kinh ngạc nhưng cậu nhóc vẫn không xoay người lại.
- Siêu thị gần đây ... tôi chỉ muốn mua vài thứ về nấu cho cậu ... vả lại ... lái xe chỉ là 1 việc cỏn con, không làm được ... chẳng phải vô dụng lắm sao ... - giọng Mon càng lúc càng nhỏ, lời nói có chút run rẩy, thật ra thì Mon biết mình là đứa con gái vô dụng nhất trên đời này, chẳng thể làm cái gì ra hồn, thế nhưng tay nắm lấy áo Nan chặt hơn chứ không lỏng đi.
Nan thở dài, tức giận gì chứ, mọi chuyện con bé làm đều là vì cậu, không an ủi hỏi thăm thì thôi sao lại giận dữ như thế !?! Nan hơi xoay người, định gỡ tay Mon ra nhưng xem ra quyết tâm con bé rất cao, vẫn giữ khăng khăng góc áo, dường như không có ý định buông mà còn siết chặt lại. Nan gỡ mãi không ra bèn nở ra nụ cười có chút khổ sở:
- Nếu không buông thì làm sao tôi xoay người lại đây ?
Mon lúc này mới lúng túng bỏ tay ra, goác áo bị túm chặt trở nên nhăn nhoe đến buồn cười, con bé nãy giờ chỉ dám nhìn vào tấm lưng cao rộng ấy chứ không dám nâng mắt nhìn lên phiá trên, đến khi chạm vào đôi mắt đó chỉ còn thấy chứa đựng những tia dịu dàng và đau xót.
- Không nên khiến cậu sợ ... xin lỗi ! - Mon có chút ngỡ ngàng, con bé vẫn tròn mắt nhìn Nan như thế - Tôi xem, có sao không ? - Nan rút ngắn khoảng cách bằng cách kéo Mon lại gần mình.
Mon thấy Nan xem xét mình từng nơi như thế trong lòng cảm thấy dâng lên hạnh phúc, khóe môi bất giác mỉm cười, Nan vô tình trông thấy nụ cười đó, tim cậu nhóc trở nên nhẹ nhõm, rốt cuộc thì con bé cũng cười rồi.
- Đừng như thế nữa ! - Nan đột nhiên ôm ghì Mon vào lòng, giọng nói như thỏ thẻ.
- Đã biết ! - Mon nghỉ là cậu nhóc có ý bảo con bé đừng làm những chuyện không nghe lời như thế nữa, thật ra thì không cần Nan nói, lần sau Mon sẽ không lái xe như vậy nữa, tự bản thân con bé cũng cảm thấy nguy hiểm, thấy người đó lo cho mình như thế, từ tim lan ra 1 cảm giác dịu ngọt chảy đều đi khắp cơ thể, 2 tay Mon cũng ôm siết lấy người con trai trước mặt.
- Đừng khiến tôi phải lo lắng như thế nữa ... đừng thêm lần nào nữa ...
Nan ghì chặt con bé vào lòng mình, Mon định ngước lên nhìn nhưng tay cậu nhóc đã áp sát đầu con bé vào lồng ngực mình, Mon nghe rất rõ từng nhịp tim của Nan vang lên sau bờ ngực đó, những nhịp đập mạnh mẽ và hối hả, con bé đã khiến Nan lo lắng đến như thế sao ...
- Nhưng mà ... những việc nhỏ như thế không thể nào không làm được ... - Mon rầu rĩ nói - Không phải ai cũng có thời gian để chở tôi đi đây đó, những địa điểm gần nếu cứ muốn đi lại thì phải bắt xe ... như thế rất phiền phức ...
- Không sai ... nhưng không phải bây giờ ... thời gian này tôi không ở gần cậu, thế nên tôi không an tâm ... khi nào chúng ta ở cùng một chỗ thì khi đó tôi sẽ giúp cậu lái xe thật vững ... - Nan nhẹ giọng.
Mon ngoan ngoãn gật đầu.
- Không tập cũng được ... quãng đường sau này muốn đi đâu ... tôi sẽ dắt cậu đi ...
Câu nói kia Nan thì thầm thật khẽ vốn không nghĩ là con bé lại nghe được mà ngẩng đầu nhìn Nan mới ánh mắt vô cùng sửng sốt, từ ngày rời đi cho đến nay, họ tựa như đều bên nhau âm thầm như thế, mọi hoạt động gặp nhau dần hình thành như một thói quen, cả 2 đều đã biết tình cảm của đối phương dành cho mình nhưng không ai lên tiếng phá vỡ đi mối quan hệ không rõ ràng kia, lần này Nan nói như thế có thể xem như là cậu nhóc đã khẳng định lòng mình không ? Một lời tỏ tình gián tiếp ?!?
- Nan ? - Mon tìm 1 lời xác nhận.
Cậu nhóc chợt lúng túng, mất đi nét nghiêm nghị và đĩnh đạt thường ngày, mang tai ửng lên nét đỏ trông rất dễ thương, Mon muốn cười nhưng con bé nén lại, nếu bây giờ mà cười thì đừng hòng Nan sẽ mở miệng ra nói gì nữa. Nan nới vòng tay thả con bé ra, bản thân lùi về sau một bước.
- Vừa rồi là khẳng định tình cảm đúng không ? - dù là biết rõ câu trả lời nhưng Mon vẫn có chút hồi hộp, thật ra thì thỉnh thoảng mới được gặp nhau, thời gian gặp nhau và bên nhau cũng không dài, trao đổi thường qua cuộc gọi hoặc nhắn tin với nhau, vì thế mà Mon cũng có khi lo lắng, lo sợ một ngày nào đó phía bên kia nơi cậu nhóc sinh sống có một người nào đó khiến cậu nhóc chú ý hơn con bé ...
- Con mẹ nó, tôi không định ... sớm như vậy !
Nan bóp trán, mắt nhắm chặt lại, thật sự là cậu nhóc đang ngượng. Mà ý Nan có phải muốn nói là không định bày tỏ tình cảm sớm như vậy đúng không ?
Mon toe toét cười.
Nan bất mãn với thái độ của Mon nên có ý đi ngược vào trong phòng, con bé thấy thế liền thu lại nụ cười, níu vội cánh tay cậu nhóc, gương mặt tỏ vẻ hối lỗi.
- Đừng đi đừng đi, chưa nói xong mà ! Tôi không cười nữa ! Xin lỗi !!!
- Tôi chỉ định nói khi nào tôi chắc chắn rằng bản thân sẽ cho cậu được cuộc sống sung túc ... sớm muộn gì cậu cũng là của tôi thế nên tôi nghĩ nói trễ 1 chút cũng không có vấn đề gì !
Cậu nhóc lúc này đã bình tĩnh trở lại, rành rọt nói ra từng chữ, trong trường hợp này, người ngại ngùng đáng lý phải là cậu nhóc mới đúng, vậy mà những lời nói phát ra từ cái miệng kia nghe vô cùng hiển nhiên, chẳng có vẻ gì như bị người khác bắt thóp, ngược lại, cái kẻ vừa mấy phút trước tỏ ra thích thú, nụ cười kéo đến tận mang tai giờ trở nên xấu hỏ vì con người tự cao tự đại trước mặt !
- Đồ ngốc nhà cậu ! Gì mà sớm muộn tôi cũng là của cậu chứ ... - lúc lặp lại những lời này Mon đã tự biết mặt mình đã ửng hồng.
- Hóa ra là tôi nhầm lẫn sao ? Vậy là tôi đơn phương ? - cậu nhóc trêu chọc, dù là tỏ ý trách cứ nhưng môi đã cong lên thành nụ cười như khiêu khích.
- Đáng ghét !
Tiếng cười vang vọng khắp không gian nhỏ hẹp, họ chính là đã tiếp nhận đối phương vào cuộc sống của mình bằng những lời lẽ như thế, đôi khi chỉ là một sự vô tình nhưng đã khắc ghi lại một dấu ấn rất sâu trong cuộc đời mỗi người !
Kì nghỉ cuối khóa họ quyết định cùng nhau về nước một chuyến, dẫu sao thì họ cũng muốn biết tường tận về chuyện của Pj ngày hôm đó, cũng như là về xem xét tình hình thế nào, ở bên đây họ chỉ nghe đàn em báo cáo lại là Pj kể từ khi rời đi đến nay cứ như là đã bốc hơi hoàn toàn vậy, không hề tìm ra bất kì tung tích nào, còn Ken thì rất khác so với trước ...
Rời đất nước bao nhiêu đó năm, nay trở về mọi thứ cũng không có gì thay đổi, vì là bay chuyến bay đêm nên hắn và không đến được vì phải lo chuyện hợp đồng, họ có cuộc hẹn với đối tác, chỉ có những đứa cùng nhóm ngày xưa, 2 đứa nhỏ có chút ngạc nhiên và cảm động vì tình bạn giữa mọi người vẫn còn bền chặt như thế, vốn dĩ đi máy bay rất mệt nhưng khi nhận được những lời hỏi thăm đầy chân tình, những cái quàng vai bá cổ quen thuộc thì cảm giác mệt mỏi đột nhiên bay biến, trong tâm chỉ còn niềm vui.
Chuyện bọn nhóc thành đôi, 2 người chưa định thông báo cho mọi người biết, họ sẽ đợi đến lúc Pj quay về mới công khai thể hiện tình cảm với nhau ... họ muốn một niềm vui trọn vẹn ... Mon định mai sáng sẽ dọn hành lí về nhà, tạm thời con bé ở tạm nhà Nan một đêm vì trời cũng đã khá khuya, con bé không muốn làm ảnh hưởng đến ba mẹ mình.
Về nhà được một lúc, cả 2 lại đến quán bar của Pj ngày trước, không khí vẫn náo nhiệt như vậy, tâm tư đột nhiên trở về những ngày tháng trước còn ở đây, ngày nào đêm nào cũng tụ tập cùng nhau, trải qua biết bao nhiêu là chuyện, cả đám người bọn họ đã cùng nhau vượt qua 1 quãng đường rất dài ... giờ phút này nhìn nhận lại hóa ra thời gian đã trôi qua lâu như thế !
- Trời ơi! Tin lớn rồi ! - 1 đứa chạy hồng hộc lại bàn thông báo.
Cả đám lao nhao hẳn lên, họ muốn biết vì sao người kia kinh hãi như vậy !
- Anh Jun, chị Zu cùng bàn với đối tác về hợp đồng ! Hợp đồng có giá trị rất lớn !
- Rồi ? - Nan tiếp lời.
- Chẳng biết lão già bụng phệ đó đã làm gì Jun phật lòng nên nghe đâu lão bị anh bẻ gãy tay rồi !
Cả bọn chưa kịp tiếp thu hết thì từ phiá trong dãy những căn phòng có 2 kẻ đang đi khập khiễng dìu theo 1 tên bụng phệ béo ú đang ôm lấy tay la làng, tiếng nhạc ác đi khiến họ không nghe gã nói gì nhưng họ chắc chắn rằng đó là những lời nguyền rủa.
- Chuyện gì vậy ? - Mon nhíu mày.
Cả bọn như loạn cả lên, hắn là kẻ không có thời gian rảnh, sáng lên giảng đường, đóng vai học trò ngoan, thời gian chiều và tối thì đổ hết cho tổ chức, hắn đã tiếp nhận tổ chức dần dần, đó là xem xét hợp đồng, xem xét những mối làm ăn... thế nên hắn luôn là người đi gặp đối tác, không phải hắn không tin tưởng mà là hắn quá cẩn thận, trọng trách dần được trao lại cho hắn hẳn nội bộ có những kẻ chẳng ngồi yên, phải là đích thân hắn ra mặt hắn mới có thể an tâm. Vì vậy nên bất kì hợp đồng nào hắn đồng ý kí kết thì chứng tỏ rằng nó rất có giá trị, cũng là kinh doanh qua lại, hắn tuyệt đối không phải kẻ để vụt mối tiền lớn trước mắt, nhưng vì sao lần này hắn lại cư xử như thế, chẳng lẽ lão già kia đã mạo phạm đến hắn sao ? Hắn là người rất bình tĩnh, ít ai có thể khiến hắn nổi giận, xem ra khiến hắn nổi giận đến mức hất đổ hợp đồng bạc tỷ thì cũng có bản lĩnh lắm !
- Để tôi vào xem thử !
Khỏi phải nói là cả bọn đều gật đầu đồng tình, ai cũng tò mò nhưng thấy hắn như thế thì không ai dám hỏi, nay có người đi tìm hiểu tin tức thì ngại gì không hùa theo.
Cánh cửa chỉ khép hờ nên cậu nhóc thuận tiện đẩy vào tạo thành 1 khe hẹp đủ để quan sát bên trong, đáng lý là cậu nhóc sẽ không làm 'kẻ thứ ba' như thế, đáng lý là cậu nhóc phải quang minh chính đại bước vào hỏi chuyện nhưng diễn biến của 2 người kia khiến Nan muốn quan sát hơn là bước vào.
- Vì cái gì mà hành động vậy chứ ?- nó có ý trách cứ.
- Không thuận mắt !- hắn châm lửa cho điếu thuốc trên môi.
- Anh không phải là người tùy hứng ! - nó không đồng tình với cách trả lời của hắn.
- Chứ thế nào ? Tôi không thích cái cách gã cứ nhìn chăm chăm vào bộ ngực em, vì cái hợp đồng chó m.á đó mà tôi mới phải nhượng bộ, không là tôi đã sớm móc mù 2 mắt lão rồi, con mẹ nó nhưng rốt cuộc lão ta không biết điều !- hắn rít lên, lời nói đay nghiến nhưng âm vực giọng nói lại ngang bằng, không chứa bất kì thanh âm cao thấp nào, nhưng qua lớp khói mờ ảo của thuốc lá, có thể bắt gặp được ánh mắt hắn vô cùng đáng sợ, long lên sòng sọc.
Nghe lý do đó của hắn, nó ngớ người, hóa ra là vì như vậy ... nó biết thế nên cũng dịu lại, trong lòng dâng lên sự xúc động không nhẹ, là vì nó nên hắn hủy đi hợp đồng ! Nó nghiền ngẫm lại lời nói của hắn rồi nhận thức ra được điều gì đó, đây mới là nguyên nhân chính:
- Anh bẻ gãy tay lão chỉ vì lão đã lỡ chạm vào tay em thôi ?- nó nhướng mày, dù là vừa mất đi một bản hợp đồng giá trị nhưng không hiểu sao môi nó hiện rõ nụ cười.
- Lão cố tình chứ không phải 'lỡ' ! Nếu lão không còn giá trị lợi dụng thì vừa nãy đã cho lão phát đạn xuyên tim rồi ! - hắn nắm chặt tay lại, đó là hắn đang kiềm chế cơn phẫn nộ của mình.
- Nhưng đã động đến gã ... xem ra ... - nó có chút lo ngại.
- Không phải khinh địch nhưng chúng ta đã bành trướng thế lực như vậy, trừ phi lão có 10 cái mạng mới dám chống đối !- hắn xoay xoay chiếc chẫn trên tay.
- Mà ...
- Không cho em nói nữa !
Hắn dụi điếu thuốc vào bờ tường bên cạnh, đồng thời áp người nó xuống sopha, phủ lên môi nó những nụ hôn thật sâu, nó xem ra cũng không có chút gì là phản kháng, còn phối hợp rất tốt vòng tay qua cổ hắn hưởng ứng.
- Hợp đồng không quan trọng, sau này bất kể thế nào, em được quyền tấn công ! Tương lai em là vợ anh, sẽ không để em chịu thiệt !
Hắn thì thầm vào tai nó trước khi nhấn chìm nó vào vũ điệu của những nụ hôn liền kề, thấp thoáng trên môi nó có nét cười !
Hóa ra hắn ghen, điều đó khiến nó không khỏi cảm thấy vui vẻ, từ trước đến giờ nó vốn nghĩ hắn không biết từ đó là gì nhưng bây giờ thì tận mắt thấy rồi, đã cảm nhận rồi ! Nhờ vậy mà nó nhận ra, không phải hắn không biết ghen, chỉ là hắn luôn tin tưởng nó, tin vào tình yêu nó dành cho mình, dẫu có cùng với ai làm gì, dẫu cho người khác có bàn tán soi mói thì hắn vẫn tin nó sẽ không làm chuyện gì có lỗi với hắn ! Nhưng với tính chiếm hữu mạnh mẽ như thế thì không ai dám cướp nó đi đâu, hắn tự tin về điều đó, chỉ là lần này lão ta không hiểu điều đó mà phạm phải ranh giới của hắn ! Hắn không phải con Bò Cạp, hắn chỉ là 1 kẻ thuộc cung Bò Cạp- ngang tàng, mạnh mẽ, liễu lĩnh, tự cao tự đại nhưng không kém phần hoàn hảo ! Hắn và nó như nhau, không là Bọ Cạp nhưng mang trong mình kịch độc khiến người khác nể sợ, trúng độc thì không thể giải được, trớ trêu là hắn đã nhiễm loại kịch độc của nó từ lâu rồi ~
- 2 người họ có chuyện gì thế ?
Câu hỏi của Mon khiến Nan khẽ giật mình, điệu bộ cậu nhóc rất thong dong, đứng nghiêng người, 1 phần vai hơi dựa vào vách cửa, tầm nhìn theo hướng đó bao quát được cảnh trong căn phòng, dù không bao quát hết nhưng đủ để cậu nhóc thấy được những gì bản thân cần thấy, đối với loại hành động trao yêu thương như thế Nan cơ hồ không ngại ngùng, không đỏ mắt, chỉ cảm thấy thú vị với 2 con người đang hôn nhau trên ghế sopha kia, vô tình nghe được đoạn đối thoại đó vậy mà lại khắc ghi vào não bộ, Nan bật cười, hắn trước đó có thể là người hùng, một kẻ thông minh khó đoán, nhưng chỉ là trước khi gặp nó thôi, hóa ra khi yêu những kẻ tỉnh táo thế nào cũng trở thành kẻ ngốc ! Hắn vì nó mà tùy hứng, là lần đầu tiên tùy hứng như thế, sự tùy hứng của hắn khó chơi thật, từ lâu đã biết hắn khó chơi, nhưng giờ chứng kiến cảnh đó lại phải thêm vào 2 từ, hắn cực kì khó chơi ! Tùy hứng quả thật đáng sợ !
- Muốn biết ? - Nan rời mắt khỏi căn phòng, quay sang nhìn Mon.
- Ừm !- ánh mắt cóc hút lo lắng.
- Cậu lo lắng dư thừa rồi ! Họ chính là đã làm hành động này !
Nan đột nhiên xoay người áp con bé vào tường, cuối xuống hôn ngấu nghiến vào đôi môi đó ! Mon trong phút chốc không tiếp nhận được điều đang xảy ra mà mặc cho người đó càn quấy trong khoang miệng của mình, đến khi nhận ra thì môi cũng trở nên đau buốt ! Mon không nghĩ nhiều, sau đó cũng đáp lại ! Trong phút chốc Nan hơi sững người lại, nhưng chỉ là 3 giây thôi !
Đây là nụ hôn đầu tiên của họ, theo đúng nghĩa ! Không phải là nụ hôn rụt rè như những lần đầu các cặp đôi hôn nhau, không ngại ngùng, cứ như thể đó là cái hôn thứ 2, thứ 3 ,... của họ ! Mãnh mẽ, đầy sự sỡ hữu và mang đối phương đến tầm cao hạnh phúc ! Mon không quan tâm đến xung quanh nữa, cũng không quan tâm có bao nhiêu ánh nhìn, nếu bản thân cảm thấy thích thì chối bỏ làm gì ? Con bé chỉ biết là để được bờ môi của người con trai kia áp lên môi mình, con bé đã phải trải qua biết bao nhiêu là khổ sở, trải qua biết bao nhiêu là nỗi đau, bao nhiêu tháng ngày ~ Trái tim Mon nhảy cẫng lên trong lồng ngực, xem ra nụ hôn đầu của họ rất đáng nhớ !
- Nhóc con, học đòi là hư lắm !
Chất giọng hắn vang lên kế bên khiến Nan hơi sững lại, nhưng cậu nhóc vẫn 'quyết tâm' làm tới cùng nên một lúc sau mới buông ra ! Lúc này Mon mới cảm thấy thật sự ngượng ngùng, Nan biết nên kéo con bé ra phía sau lưng mình !
- Chỉ là phản ứng tự nhiên thôi, haha !
Sau đó họ cùng nhau trở lại bàn, nói vu vơ vài chuyện rồi chuông điện thoại hắn reo, ba hắn gọi, hẳn là khi về nhà phải tốn nhiều nước bọt rồi đây !
- Tụi này có chút chuyện, phải về ! Hẹn ngày mai !
Hắn cùng nó rời đi, Nan và Mon bất giác lại nhìn nhau cười. Được một lúc Nan và Mon cũng tạm biệt mọi người, Nan đưa con bé về nhà mình, cả 2 cùng ngồi trên giường trò chuyện, cũng không hẳn, chỉ có mình Nan ngồi thôi, con bé nằm trên giường, vì là giường đơn, lúc trước chỉ có mình Nan sinh hoạt ở đây nên giường khá nhỏ, cậu nhóc bảo Mon nằm giường, còn cậu nhóc sẽ trải đệm dưới đất.
- Nan, biết lần đầu mình gặp nhau là lúc nào không ?- Mon hỏi khẽ.
- Nhớ ... là tôi cứu cậu !
Mon nghe được đáp án liền cười tít mắt, vậy là Nan có ấn tượng với con bé !
- Tôi thích cậu là từ lúc đó ... thật vẫn muốn biết cậu thích tôi từ khi nào ? Vốn dĩ rất không có thiện cảm với tôi, dần dần lại như thế ?- Mon nói lên thắc mắc trong lòng mình.
- Từ lần cứu cậu là đã để mắt đến cậu ... chỉ là để mắt thôi ... rồi sau khi 2 nhóm sát nhập mới lún sâu hơn ... - Nan vuốt tóc con bé.
- Nói dối ... cậu rõ ràng rất ghét tôi ... theo đuổi cậu quả thật rất khổ sở ... - Mon trầm giọng, mặt xụ xuống trông rất đáng thương.
- Không có ... là vì tôi luôn muốn chối bỏ cảm giác lạ trong lòng ... kể từ lần đó giúp cậu thì trong đầu luôn có bộ dáng yếu ớt của cậu, sau khi sát nhập lại thì trở nên kì quái hơn, mắt tôi không rời khỏi cậu được, cảm giác rất lạ ... cả những lần khiến cậu bị tổn thương về tinh thần lẫn thể xác tôi đã rất đau đớn, tôi không biết vì sao lại như thế nên tôi không can tâm ... - Nan mím môi- Tôi biết cậu có tình cảm với tôi, thế nên tôi đã từng nghĩ những cảm giác tội lỗi, đau xót là do tôi thấy có lỗi với cậu và tôi đã nghĩ là bản thân đã thương hại cậu ! Đó là lần đầu tiên tôi có tình cảm với người khác ! Mãi cho đến khi tôi thấy cậu vì tôi mà gặp quá nhiều đau đớn, lần đó cậu mất tích và bị Mei bắt tôi như muốn nổi điên lên, tôi không biết làm sao để cậu được an toàn, tôi không có tự tin về bản thân mình ... rồi tôi đã cắt đứt mọi hy vọng của cậu ... cả tôi cũng đau ! 1 khoảng thời gian sau đó tôi mới lí giải được những vướng mắc trong tim mình, nhờ nhiều chuyện mà tôi đã nhận ra ... hên là không quá trễ !
Nan cuối xuống nhìn Mon, con bé mỉm cười nhẹ nhàng rồi rất nahnh đi vào giấc ngủ, hẳn là đã rất buồn ngủ và mệt mỏi rồi nhưng vì muốn biết chuyện của Nan nên mới gắng gượng như thế !
Cậu nhóc cuối xuống hôn vào trán Mon, cẩn thận chỉnh lại tư thế ngủ của con bé rồi khoác tấm chăn lên !
- Ngủ ngoan ! Tôi thích cậu !
Sau khi hôn nhẹ vào trán Mon, cậu nhóc khom lưng đứng dậy, nhẹ nhàng tiến về chỗ ngủ của mình, lần đầu tiên sau ngần ấy năm sinh sống trong ngôi nhà này, đây là lần đầu tiên Nan cảm thấy ám áp đến như thế !
' ...
Bước đi thôi
dẫu có mây mù giăng khắp lối
thì anh vẫn giữ hẹn ước của mình.
Là anh hứa sẽ mãi mãi luôn ở đó chở che
một nơi khoảng cách như chẳng còn.
Sẽ không lo
nếu có mây mù hay bão tố vì em đã trót tin anh rồi.
Cứ ở đây và chờ anh tới một nơi hai ta vun xới.
...
"Qua bao lâu ta mới tìm được nhau.
Yêu thương nhau anh chẳng ngại gì đâu.
Em ơi!
Anh hứa với em chỉ cần em muốn bên anh là sẽ có anh bên cạnh.
Qua bao lâu ta mới tìm được nhau.
Khi bên nhau em chẳng sợ gì đâu.
Anh ơi!
Em muốn nói với anh em sẽ mãi bên anh và muốn có anh bên cạnh."
( Nắm tay anh nhé- Ông Cao Thắng ft. Đông Nhi )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro