Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25.3

Có một vấn đề lớn diễn ra sau đó, Pj bị sốt cao đến mức phải nhập viện, bỏ cả kì thi đang dang dở lại phía sau, người đưa nhỏ vào viện là 1 nhân viên trong quán bar, họ thấy Pj ngồi úp mặt xuống bàn trên quầy bar ngủ, vì thế có ý định kêu nhỏ dậy, thế nhưng khi chỉ vừa đưa tay lay nhẹ thì cơ thể nhỏ đã ngã ra suýt nữa thì chạm đất nếu người nhân viên đó không giữ lại kịp, dường như nhỏ sốt đến mức hôn mê vì khi đó không có dấu hiệu gì ở mi mắt cho thấy nhỏ tỉnh lại, cơ thể nhỏ cũng đã nóng bừng.

Bọn nó cũng một phen rớt tim khi thấy Pj vắng mặt ngày thi hôm nay, hỏi Ken thì tên đó chỉ bảo là họ không còn liên can gì nữa, mọi người nhìn thái độ của Ken, dù rất muốn biết những gì đã xảy ra nhưng họ tự hiểu rằng hỏi Ken những điều đó vào lúc này là không hề khôn ngoan chút nào ! Không khí hào hứng như lúc bàn bạc về đề thi như hôm qua không còn nữa, thay vào đó là 1 sự căng thẳng đến choáng ngợp.

Ken rất lo lắng, dù là ngoài mặt tỏ ra thờ ơ và bất cần, chính những sự việc của ngày hôm qua đã ngăn cấm bản thân Ken không được biểu lộ ra bất kì cảm xúc gì về những thứ có liên quan tới người con gái đó nữa, đối với Ken, ít ra đó là chút lí trí cuối cùng còn xót lại.

- Điện thoại không liên lạc được !

Sau câu nói có kèm theo tiếng thở dài khe khẽ của nó thì bầu không khí còn căng thẳng hơn gấp vài lần, Ken bỏ lại chiếc điện thoại vào túi sau một hồi lâu nắm chặt nó trên tay, ngay vừa lúc chiếc điện thoại chạm vào đáy túi thì tiếng chuông báo hiệu cuộc gọi đến lại vang lên. Chẳng biết là có gì xảy ra, dù là vẻ mặt Ken không biểu lộ cảm xúc nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt kia thì đó là 1 nỗi niềm lo lắng dâng đầy có chen lẫn cả những tia phức tạp không lí giải được; phức tạp vì sự mâu thuẫn của chính bản thân mình, biết thế nào khi lý trí và trái tim không còn mang những tư tưởng thống nhất nữa ?

Đôi mắt không biết nói dối....

- Pj nhập viện !

- Hả ? - cả bọn đồng thanh.

Ken thuật lại toàn bộ cuộc gọi, họ đã gọi điện báo từ sớm nhưng không liên lạc được, cũng đúng, vì theo quy định của Bộ giáo dục thì không được mang điện thoại vào phòng thi mà, huống hồ cả đám bọn nó đứa nào cũng tắt nguồn điện thoại !

Cả bọn cùng nhau vào viện thăm Pj, duy chỉ có Ken là từ chối đi chung với nhóm, nhìn qua tình hình đó, bọn nó hiểu rằng sự việc kì này không còn đơn giản như mấy lần cãi vã trước của 2 người.

- A, cái này chắc do hôm qua con nhỏ tí tởn nổi hứng thích bơi này !

Cả đám nghe xong thì nhíu mày, chẳng ai hiểu hành động của nhỏ, huống hồ Pj cũng chẳng phải người tùy tiện mà hành động vô ý như thế, mặc đồng phục ' bơi' sao ? Không hợp lý cho lắm ! Chưa kể đến là dạo này có những cơn mưa đầu mùa nên nước hồ lạnh hơn bình thường.

Có 1 suy nghĩ vừa lóe trong đầu Ken nhưng đã mau chóng bị Ken bác bỏ, làm gì có chuyện nhỏ xuống đó tìm nhẫn chứ, chẳng phải chính nhỏ là người đã quăng chiếc nhẫn xuống sao ? Ken rất muốn tin nhỏ, hàng vạn lần muốn, nhưng hiện thực của ngày hôm qua không đáp ứng được ước muốn của Ken, nhỏ đã hành xử như vậy và còn mang thái độ như thế ! Khi đó, chỉ cần nhỏ giải thích hay biện mình dù chỉ 1 lời thì Ken sẵn sàng bỏ qua hết, kể cả vào lúc xảy ra chuyện có mảnh thủy tinh trong giày Xử Nhi, chiếc cúc áo cả nhỏ tại hiện trường, Ken cũng đã bỏ qua cả mọi sự nghi ngờ, quyết giữ vững niềm tin về người con gái cho mình cảm giác yêu thương lần nữa và cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp ... Thế nhưng tại sao giờ đây mọi thứ lại như thế ? Có những vết thương chưa lành này lại bị thứ khác tác động, khoáy sâu hơn vào vết thương khiến nó ngày càng loét rộng và rỉ máu nhiều hơn, đau đớn ! Vẫn là tổn thương thể xác vẫn đau hơn tổn thương tinh thần rất nhiều ... rất nhiều ! Làm sao tin tưởng được khi nhỏ đã thừa nhận là mình đã tự tay ném chiếc nhẫn đó xuống hồ ? Thái độ cũng chẳng có gì là hối hận ?

Nhưng Ken à ! Anh chẳng nhận ra nụ cười xảo trá xuất hiện trên môi Xử Nhi khi anh quay lưng lại chỉ trích người con gái yêu anh đến nát lòng. Anh cũng chẳng suy xét, chỉ không ngừng hỏi tại sao rồi lại nở ra nụ cười như muốn chấm dứt tất cả, anh có biết rằng chỉ cần lúc đó anh kiên nhẫn thêm 1 chút, chịu tra rõ ràng hơn 1 chút và bảo rằng anh biết cô ấy không phải là loại người như thế thì mọi việc bây giờ hẳn đã không tệ đến đến chừng này ! Những lời cô ấy nói là thật, chỉ là nói với 1 thái độ khác thôi mà, chẳng lẽ chỉ vì sự khác biệt đó mà anh kết cô ấy là kẻ có tội sao ? Cô ấy không hề đánh chị ta, là chị ta TỰ ĐÁNH MÌNH ! Còn cuộc gọi đó, hẳn là người giúp việc nhà anh bị chị ấy mua chuộc rồi, phòng của chị ta, cô ấy còn chưa một lần chạm đến vạch cửa thì làm sao bảo là vào phòng ? Anh pahi3 biết là người con gái anh yêu có thể không đẹp nhưng bụng dạ thì không xấu xa như vậy ... Cô ấy có thể yêu anh đến phát điên nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy sẽ làm mọi điều dơ bẩn để đạt được anh ! Anh tệ lắm !

' Em khóc- em tự lau

Cô ấy giả vờ đau, anh vội vàng chăm sóc .'


Là chị ta đã tính trước mọi chuyện, thật đáng tiếc là mọi chuyện đều đi theo hướng chị ta đã vạch ra, chị ta biết nếu không thấy Pj, Ken nhất định sẽ đi tìm, chỉ cần như thế thì câu chuyện sẽ mở màn, chỉ cần chị ta dựng được phần mở đầu rồi khi thấy Ken xuất hiện từ xa, chị ta chỉ việc diễn vai của mình thật tốt ! Thế nên cho dù lúc đó, Pj có ném nhẫn chị ta xuống hồ hay không, có dùng thái độ gì đi nữa thì cũng vô dụng cả thôi ! Vì đã có 1 khoảng thời gian quen tên đó nên tính cách Ken chị ta khá hiểu, để tạo lập nên 1 kế hoạch dựa vào tính tình của Ken thì xũng không phải là 1 chuyện khó khăn gì !

Mọi người lúc này đều có mặt tại bệnh viện để thăm nhỏ, nhỏ nhìn 1 lượt ngườ rồi nở nụ cười yếu ớt. Hah, xem ra Ken kinh tởm nhỏ thật ! Vậy cũng tốt, bây giờ giữa bọn họ cũng không còn gì, nhỏ đang chờ 1 số thông tin mới từ cuộc điều tra về chuyện của Xử Nhi, xem ra Xử Nhi đã làm nhỏ 1 cú như vậy thì dù mọi chuyện có giải quyết xong, chưa chắc Ken và Pj đã trở lại được bình thường !

Huống hồ khoảng cách 2 người đã quá xa như thế !?!

' Bong bóng muốn bay

Hay do người cầm tay không muốn giữ ? '


Nhưng trái đất tròn những người yêu nhau rồi cũng sẽ về với nhau, nếu là yêu thương thật sự thì 1 ngày nào đó, số phận sẽ đẩy họ lại gần ... 1 lần nữa ! Còn nếu có duyên mà không có phận thì dừng lại ở đây là lẽ đúng nhất trên đời !

' Rồi đến 1 ngày có thể sẽ tự quên ... hoặc nhớ mong sẽ đem tin yêu trở lại !!!

... vì có những điều dù thay đổi cũng là mãi mãi ...

... vì trái đất tròn nên yêu nhau xa mấy cũng sẽ về lại với nhau ... xóa không hết dấu vết 1 lần ...

Nếu còn là của nhau em sẽ lại yêu anh như nỗi đau chưa bao giờ tồn tại ! '

Có bạn bè là quá đủ rồi, không cần phải nhiều chỉ cần đó là những người bạn tốt ! Đâu nhất thiết phải có người yêu chứ, bọn con trai phiền phức đó không có cũng được mà ... Thấy mọi người đối tốt với mình như thế nhỏ rất cảm động, đời này tự hào nhất là không nhìn nhầm bạn. Nhưng lỡ như họ nghe được câu chuyện đó thì họ có còn nhìn nhỏ bằng ánh mắt thân thương và quý trọng hay không ?

- Chuyện thi cử tính thế nào ? - Jun hỏi thăm, 1 lời hỏi thăm ' hiếm hoi'

- Em định thi lại, nếu không có gì bất trắc xảy ra sau đó ! - Pj nhoẻn miệng cười.

- Bất trắc ? - hắn có vẻ không hiểu ý Pj.

- Ah, không có gì ! Em nói nhảm !

Sau đó Pj lái câu chuyện sang hướng khác, cơ thể nhỏ chưa hết bệnh, nhiệt độ hạ xuống được đôi chút nhưng cơ thể vẫn vô cũng uể oải và hô hấp vẫn gặp chút vấn đề. Được một lúc thì bọn nó cũng dần ra về, về ôn bài để thi môn kế tiếp vào ngày mai nữa ! Nó bảo muốn ở đây chăm Pj nhưng nhỏ không chịu, nhỏ còn nhờ hắn kéo 'hộ tống' nó về giúp !

Mọi người lại về hết, người chăm nhỏ thì nhỏ cũng bảo người ta về trông quán rồi, giờ thì ở đây 1 mình, nhỏ vẫn còn vận động và di chuyển được nên 1 mình thế này cũng không khó khăn mấy ! Nghĩ đến Ken môi nhỏ bất giác nở nụ cười mang đầy đau đớn, đã là quá khứ rồi nhỉ ?

Nhỏ thích Ken từ lần đầu tiên cơ, lần đó gặp Ken tại bữa tiệc trà tại nhà, mẹ nhỏ có mời các đối tác đến, vậy là ba Ken dắt theo tên đó, nghe hơi tầm thường nhưng đúng là nhỏ bị ấn tượng bởi vẻ ngoài của Ken, lúc đó lớp 7, 8 gì đấy, còn bé chán, cứ tưởng chỉ là thứ tình cảm ngô nghê của con nít rồi sẽ vơi dần theo thời gian nhưng rồi nhận ra sự thật không phải như thế khi biết tin Ken quen người chị họ mà mình luôn rất mực yêu quý, bản thân đã run lên từng hồi vì biết điều đó, cả cái vật đang đập nơi ngực trái cũng thấy nhói ... rồi mãi sau đó, hình ảnh về người con trai đó vẫn cứ in sâu vào tâm trí không gạt ra được nữa - cho đến tận bây giờ và có lẽ là sẽ kéo dài đến vô tận !

- Đáng lý từ lúc đó, tôi phải tự hiểu là mình không nên dây vào anh ! Từ đầu đã là sai lầm ! - Pj lấy cánh tay che ngang mắt mình, để nước mắt rơi trượt xuống gối, lần đầu tiên sau chuyện đó Pj rơi nước mắt - Khốn kiếp ! Đã nói là không rơi nước mắt nữa ! - Pj thẳng tay quẹt ngang mắt theo đường chạy của những giọt nước mắt.

Cứ suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ ... chính bản thân Pj đã ngủ lúc nào cũng không biết, cơ thể dù sao cũng đang rất mệt mỏi. Chẳng biết có phải vì bệnh khiến bản thân mệt quá hay không mà nhỏ đã thấy 1 giấc mơ đẹp như trong cổ tích, ước gì được trong đó mãi, khỏi phải tỉnh dậy đối mặt với hiện tại khốc liệt kia ! Rõ ràng là đang trong 1 rừng cây nhưng chẳng biết lông vũ từ đâu bay xuống cả 1 trời, rất đẹp, lấy tay chạm khẽ cảm thấy rất mịn, rồi có 1 lông vũ to lướt khẽ qua má, ấm lắm, rất thích ... vậy là tham lam dùng tay níu lại, ban đầu lông vũ cứ muốn bay, không cho nhỏ giữ lại nhưng nhỏ cứ ngoan cố mà nắm lấy vậy là một lúc sau, chiếc lông vũ ấy ngoan ngoãn nằm im, để nhỏ áp vào má mình ... quả thật ấm lắm, hơi ấm rất quen thuộc ! Cho nhỏ giữ mãi chiếc lông vũ này và ở mãi nơi đây có được không ? Nơi đây quá đỗi yên bình, khác xa cái xã hội bon chen ở thực tại ! Tự dưng chiếc lông vũ này làm nhỏ nhớ đến Ken quá, hơi ấm như thế ... vậy là chợt khóc, nước mắt tự chảy ra, cơ hồ bản thân cũng không ngờ tới ! Chẳng còn là gì của nhau nữa !

Ken thấy nhỏ khóc trong lúc ngủ như thế cảm thấy lòng se thắt lại, rốt cuộc nhỏ đã mơ thấy những gì mà lại phản ứng như thế ? Chỉ là muốn nhìn sơ qua một chút nhưng rốt cuộc lại không cầm lòng được mà vuốt nhẹ lên má, vuốt được rồi nhưng lại không rút tay ra được, bản thân cũng bất ngờ vì bị níu lại chặt như thế, dùng cách nào cũng không thể lấy tay ra được !

Mi mắt nhõ khẽ lay rồi nhỏ tỉnh dậy, chắc là do khóc nhiều quá trong tình trạng bệnh như thế nên mũi bị nghẹt, vì thế mới thoát khỏi giấc mơ màu hồng. Nhận thức được mình nắm lấy tay Ken, nhỏ lúng túng buông ra. Ken ngồi im nhìn thẳng người con gái trước mắt, người con gái vụng về như thế mà có thể là người như vậy sao ?

- Tôi chưa có chết đâu ! Thế nên đừng nhìn tôi như thế ! Đến làm gì ?- nhỏ xoay đối lưng lại Ken.

- Hừ, đừng tưởng ai cũng mang cái ý nghĩ đó như cô ! Tôi không xấu xa đến mức đó đâu ! Bọn họ nhờ tôi gửi thức ăn và vật dụng cần thiết cho cô !

Nói dối ... Ken vào viện xem tình hình của Pj không ai biết cả, đều là đồ do tên đó tự mang đến !

Rõ ràng là đang miả mai, Pj cắn chặt môi chế ngự nỗi đau đang hoành hành nơi tim vì thứ tình cảm đó và nơi bụng, nếu thế thì đến đây làm gì chứ, muốn thuyết giáo hay xoắn nhau ?

- Xong việc thì về đi !

Ken chẳng nói gì, thẳng thừng đứng dậy hướng đến cửa mà bước, lúc chuẩn bị đóng cửa lại, có liếc mắt nhìn lại, Ken cảm thấy dáng nằm của nhỏ không bình thường chút nào, nằm co lại như con tôm vậy, đã vậy người lại không ngừng run lên.

- Đau dạ dày tái phát sao ?- lời nói có chút khẩn trương.

Không có tiếng trả lời, chỉ có những tiếng thở gấp như thay cho lời đáp.

Ken vội vàng chạy đi tìm bác sĩ, bác sĩ khám xong nhỏ cũng ổn được đôi chút, Ken và Pj không nói gì nữa, ở hành lang, Ken có hỏi thăm tình hình của Pj. Bác sĩ bảo sốt cao do ngâm nước quá lâu và để nước thấm vào mình, vì thế dẫn đến cảm nặng. Não Ken bắt đầu hoạt động, nói thế là nhỏ đã xuống hồ bơi thật, nhưng để làm gì chứ ? Tìm nhẫn sao ? Chắc không phải đâu ... Ken nhớ lúc nhỏ về nhà trên người vẫn là bộ đồng phục, khoan đã !?! Nó vậy chẳng lẽ nhỏ để đồng phục ướt như thế cho đến lúc về nhà mà không thay ra sao ? Đúng vậy, với người ướt sũng như thế taxi không chứa ... Ken đang nghĩ, có phải nhỏ đã cuốc bộ về nhà với quần áo ướt sũng như thế không, chính quãng đường về nhà đã khiến quần áo nhỏ được hong khô ! Cái đồ ngốc này ! Rốt cuộc là đang nghĩ cái gì chứ ?

.

Lúc cả bọn về, Nan bắt chuyện cùng Mon, xem ra cô nhóc thi ok lắm, Nan hỏi sơ qua về chuyện du học, Mon bảo cô bé cũng chưa biết rõ ràng gì cả nhưng tình hình xem ra thì mẹ Mon làm căng lắm ! Đó là chuyện không sớm cũng muộn !

- Đã chuẩn bị hết giấy tờ rồi ? - Nan.

- Ừm ... còn 1 số thứ, chỉ cần kết thúc kì thi chừng vài tuần là đi rồi ! - Mon có vẻ không vui khi nhắc đến chuyện đó.

- Chuyện cô với Kii ... - im lặng 1 lúc Nan mới nói tiếp - thật ra 2 người không phải quan hệ đó ! - Nan dừng lại và quay mặt sang nhìn Mon.

- Ừ ... không phải ... - giọng Mon thấp dần.

Rồi 2 người tiếp tục bước, Nan không nói thêm gì nữa.

- À, Lin có Kii rồi ! Cậu đừng buồn nữa ... - Mon an ủi.

- Tôi với Lin không như cậu nghĩ ! - Nan bất giác đỏ mặt rồi nở cáu vô lý.

- Ơ ...

Nan cứ đưa tay lên vò đầu, trong mấy chốc thì tóc không còn theo nếp nữa, cứ như 1 ổ quạ vậy ! Đột nhiên Nan tuôn ra 1 tràng giải thích, nói cả những vướng mắc mà Mon đã hiểu nhầm, về nụ hôn, về những lần Mon thấy 2 người đó đi chung vói nhau ... bla bla ...

- Tại sao tôi phải nói những điều ngu ngốc này với cô chứ ! - Nan xoay mặt sang chỗ khác.

Mon chợt mỉm cười, một nụ cười tươi vui thật sự, hóa ra là những thứ đó không như con bé nghĩ, cảm giác với Nan vẫn như vậy thôi, vì giờ đây Nan không có ý xua đuổi con bé nữa nên Mon cũng không còn ý định trốn tránh cậu nhóc làm gì, huống hồ nhỏ phải đi du học, nên nhỏ phải tận dụng hết thời gian này để tạo nên những kỉ niệm thật đẹp và đáng quý !

- Cậu có nghĩ cứ cố gắng thì sẽ đạt được thứ mình muốn không ? - Mon bất giác hỏi.

- Maybe ! - Nan trả lời sau một hồi suy ngẫm.

Mon cũng chẳng biết mình hỏi thế để làm gì, thời gian không còn bao nhiêu, cho dù có cố gắng thì ai biết đến sự cố gắng của mình đây ?

- If you go, i will miss you ...

Câu nói đó như 1 cơn gió nhẹ thoảng qua nơi Mon đang đứng, cơn gió thổi nhẹ qua tim làm thay đổi chu kì đập của nó, có nhịp điệu nhanh hơn, gấp gáp hơn ... Mon không chắc mình nghe đúng, chỉ sợ bản thân bị hoang tưởng nhưng khi quay sang nhìn người con trai kế bên, chỉ thấy cậu nhóc nhìn sang hướng khác với vành tai đỏ bừng ...

Môi khẽ cười ! Có phải có kết quả rồi không ? Dù là không rõ ràng ?

- Mai thi môn cậu kèm rồi ! Vẫn chưa ôn ! Giúp tôi ôn, được chứ ?

- No problem !

Hah, đây là lần đầu Nan cười với nhỏ thân thiện như thế, cảm thấy tâm tư nhẹ nhõm và bình yên đôi chút !

Bầu trời kéo mây đen giăng mù mịt, nhưng đâu đó nơi phiá cuối chân trời, vẫn còn tàn dư của 1 chút ánh sáng còn le lói...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro