Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22.5

Tối quá, nó chẳng thể thấy gì cả, nó tự hỏi có phải mình đã chết đi rồi không, lần cuối cùng kí ức nó còn ghi lại là cơ thể nó đau rát đếnmức liệm đi, gió lạnh từ bên trên luồn xuống thổi qua những vết thương sưng tấy khiến nó nhức nhối hơn bao giờ hết, đau, lạnh, rátcả đói và khát nữa. Vậy mà bây giờnó lại ở 1 nơi không có tí ánh sáng nào, sợ thật, nó cũng chẳng biết cóphải mình đã rời bỏ thế gian hay không nữa, chỉ là lúc này nó cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả mọi đau rát, vết thương trên cơ thể cũng không còn cảm nhận được nữa ? Vốn dĩ nó đã lường được trường hợp này rồi ... chết thôi mà, có phải cảm giác sau khi chết là thế này không, nó tự hỏi bản thân điều đó, cơ thể nhẹnhưng nỗi lòng bên trong chẳng hềnhẹ đi chút nào, là 1 chút luyến tiếc và không chút can tâm, nó còn chẳng thể thấy hắn ...
Đôi chân cứ thúc giục nó phải bước đi, dẫu sao thì nó cũng muốn thoát ra khỏi cái bóng tối đầy đáng ghét này, nó sợ bóng tối ... nhưng vào giờ phút này nó không cho phép bản thân bị nỗi sợ đó đánh lùi, thayvì ngồi đó mà run rẩy sao không cất bước đi tìm ra 1 lối thoát ?
Nó lại là Zu của ngày nào ~
Đầu bên kia có hắt lại những tia sáng, cứ theo đó mà nó bước, chẳng lâu sau trước mắt nó hiện racả 1 cánh đồng hoa rộng lớn, nó còn thấy cả 2 đứa bé cơ, 2 đứa trẻ trông vô tư thật nhưng mà sao nó chẳng thể chạm vào được, có cái gìđó xa lạ nhưng cũng quen thuộc lắm, cả khung cảnh này nữa, dường như đã gặp ở đâu rồi ... nhưng nó chẳng thế nhớ rõ ràng làlúc nào cả.
Ơ ... cái con bé đó sao lại giống nó đến mức như thế chứ ? Còn cái thằng nhóc đang cõng nó nữa, cơ mà thằng nhóc đó dễ thương thật, thằng nhóc đó trông giống Jun lắm, nhất là đôi mắt ấy, nhưng chứa trong đôi mắt đó là những tia ấm áp và tươi vui, thằng nhóc cứ cười mãi ý, nụ cười đến tận mang tai cơ, cơ mà nhìn yêu lắm ... Jun của hiện tại không như thế, hắn có đôi mắt lạnh, băng lãnh và vô hồn, chưa kể hắn rất kiệm nụ cười, mà so sánh gì chứ, nói thế thôi chứ nhìn vào là biết Jun khi bé rồi, từ bé đến lớn hắn chỉ có 1 khuôn thôi. Con bé đó là nó nhỉ ? Nhìn 1 lúc lâu,

nó tự hỏi bản thân, có phải đó là quá khứ nó đã quên đi hay không~
' - Yết à, cõng em đi ! - con bé mè nheo vươn 2 tay ra đòi thằng nhóccõng.
- Sao anh phải cõng trong khi em có thể tự đi ? - thằng nhóc chống nạnh nhìn con bé.
- Vậy là không cõng chứ gì ? Biết mà ! - con bé xụ mặt trông đáng yêu hết biết.
- Chán em quá, lên đi này ! - thằng nhóc vờ than vãn nhưng vẫn khum lưng xuống cho con bé trèo lên, trên môi còn không giấu nổi nụ cười. '
Khung cảnh mới trước đó còn rất vui nhưng sao bây giờ trước mắt nó lại xảy ra 1 vụ tai nạn kinh hoàng đến như thế này, cái cảnh này ... hay xuất hiện trong giấc mơ của nó lắm ... Tai nạn đó, đầy máu ... nó thấy con bé vừa nãy nan nằm ngay đó, con bé được chechắn bởi 1 người phụ nữ nom có vẻ hiền lành, còn chiếc xe mà con bé đuổi theo cứ chạy mãi chạy mãi...
Cánh đồng, thằng nhóc, tai nạn, xe,máu, vui, buồn ... mọi thứ lẫn lộn, chúng cứ xoay vòng, tái hiện nhanh chậm trước mặt nó, chúng ngổn ngang và hỗn độn, mọi thứ cứ tua đi tua lại đến đáng sợ, nó ngồi bệt xuống, dùng tay ôm chặt lấy đầu, đầu nó đau quá, đau quá ...
' - Em phiền quá đấy, cứ theo anh là sao hả ?
- Anh không thích hả ? - con bé đang nối bước sau thằng bé bất chợt đứng lại hỏi, mắt đượm buồn.
- Ừ, không thích, anh với em có thân lắm đâu, chúng ta chỉ mới biết nhau có 3 ngày thôi ! - thằng nhócnhíu mày.
Con bé nhìn thằng nhóc rồi im re, mặt con bé buồn xo, xụ hẳn xuống không còn nét tinh nghịch nữa, đột nhiên con bé chẳng nói chẳng rằng quay đối lưng lại với thằng nhóc rồi đi luôn, mặc cho thằng nhóc đứng đơ mặt ra đó chẳng hiểu cái mô tê gì đang diễn ra.
Con bé buồn hiu, nó thích thằng nhóc lắm luôn, thằng nhóc dễ thương cực, đẹp mà chảnh quá, người ta chỉ muốn làm bạn thôi mà, cái đồ khó ưa, biết nhau 3 ngày cũng là quen chứ bộ.
Con bé lại cánh đồng hoa ngồi 1 mình ở đó, nói là lại chứ thật chất là chẳng xa nhà con bé bao nhiêu cả, cách vài ba căn thôi.
Con bé cứ không bứt hoa thì cũng bẻ lá những khóm hoa nhỏ ngay chỗ mình ngồi.
- Em đang phá hoại tự nhiên đấy ! Mẹ anh bảo hành động đó là hư ! -

thằng nhóc khẽ tay con bé.
- Ai cho anh đánh em chứ ! - con bé dùng tay cào vào mặt thằng nhóc.
- A, đau quá, anh về méc mẹ nè ! - thằng nhóc hăm dọa.
Bất chợt con bé òa lên khóc, không được, thằng nhóc mà về méc mẹ, nhỡ đâu mẹ thằng nhóc qua nhà méc mẹ con bé nữa, ba mẹ 2 bên quen nhau mà, nó không thích bị la đâu. Không dưng con bé òa lên khóc làm thằng nhóc chẳng biết làm gì, phải vài giây sau thằng nhóc mới vội an ủi làm đủ trò để con bé nín.'
Nó chợt phì cười khi thấy những điều đó, đúng là con nít mà, ngây ngô thật ! Giá như ai cũng là con nít mãi nhỉ, không phải lớn lên rồi phảiđối mặt với nhiều chuyện đau đến nát lòng, lúc còn bé ai cũng muốn bản thân trở thành người lớn, cứ nghĩ là làm người lớn sẽ thích lắm,nhưng khi lớn lên rồi, mới hiểu được rằng, làm người lớn thật chẳng đơn giản xíu nào, có quá nhiều thứ để lo và để nghĩ, lúc ấy, lại muốn trở về làm con nít ! Con người được hình thành từ 1 chuỗi mâu thuẫn !
Ư ... nó chẳng thể thấy gì nữa hết, lại là 1 màu tối đen, đầu nó đau như búa bổ vậy, rất nhiều kí ức vây lấy nó, đau quá ... rất nhiều thứ trước đó nó chưa từng biết lầnlượt xuất hiện trong suy nghĩ của nó rõ ràng đến lạ.
Rồi nó lại thấy hiện tại, thấy hắn của những ngày mới quen, của cả những lần sau đó nữa ...
Nó nghe tiếng ai đó gọi nó, nó mất phương hướng rồi, có cái gì đó hút lấy nó đi này ...
~
Bất ngờ nó mở mắt ra, là quang cảnh của bệnh viện ... hóa ra nãy giờ nó bị trôi dạt trong mớ kí ức của mình, đáng sợ thật, nhưng nhờthế mà lấy lại được hồi ức đã mất thì xem ra cũng đáng lắm chứ !
- Zu, không sao chứ ? Zu làm Pj sợ lắm, cứ thét lên mãi, rồi cứ rên la ư ử, tay cứ bóp chặt phần trán, có khi là đầu, Pj sợ lắm ! - Pj nói mà không ngăn được nước mắt của mình, xem ra Zu làm nhỏ sợ thật.
- Zu nhớ ra hết rồi ! - nó cười nhẹ, xoa đầu Pj.
- Thật ...thật... thật chứ ? - Pj lắp bắp chẳng thể nói thành lời.
Nó đáp lại bằng 1 cái gật đầu.
Trời đã quá trưa.
Ken được người dìu qua phòng nó,tên đó đi từng bước tập tễnh mà nhìn thấy thương, cứ 1 bước chạmđất là cơ mặt tên đó cứ co lại.

Nó và Pj đang nói chuyện với nhaucũng trở nên im lặng, nhỏ thấy Ken xuất hiện như thế cũng không nóigì, thái độ cũng không còn niềm nở như trước.
- Cảm ơn. - Pj gật nhẹ đầu thể hiện sự biết ơn.
Tự nhiên Ken thấy thái độ nhỏ có vẻ xa lạ quá.
- Cái đó - Pj nhìn vào vết thương Ken - Không sao chứ ?
- Không sao ! - Ken.
Lại là 1 khoảng im lặng xuất hện trong căn phòng, Ken muốn hỏi rõ về việc ban sáng nhưng lại chẳng biết nên nói sao cho phải, không khí này căng thẳng quá...
Nó nghĩ ít nhất nó nên rời khỏi đây để 2 người họ nói chuyện ...
- Zu, muốn đi đâu hm? Pj dìu Zu đi nhá ? - thấy nó đứng dậy rời khỏi giường Pj cũng đứng dậy theo.
- Không cần, 2 người cứ tự nhiên.
Đợi đến khi Zu ra khỏi phòng kéo theo bọn đàn em thì cả 2 người mới cảm thấy tự nhiên được 1 chút.
- Tôi muốn qua nhà Zu ở 1 thời gian, dẫu sao cũng làm phiền anh nhiều rồi ! - nhỏ nhoẻn miệng cười.
Tim Ken hẫng đi 1 nhịp, tại sao lại xuất hiện cảm xúc này nhỉ ? Là vì nhỏ hết thích Ken hả ? Vô lý ... mới ban sáng nhỏ đã có những hành động đó thì chứng tỏ nhỏ vẫncòn tình cảm với Ken rất sâu, thế tại sao lại như vậy chứ ? Cảm giác này là gì đây ?
- Tại sao ? - Ken nhíu mày - Nhà tôi phục vụ cô không tốt sao ?
- Tôi nói rồi mà, chỉ là làm phiền nhiều quá rồi ! Vả lại mọi chuyện cũng khác nhiều, người quan trọngtrong tim anh cũng đã trở về, tốt nhất đừng khiến chị ấy hiểu lầm, tôi nghĩ thế sẽ tốt hơn . - Pj phân tích rõ ràng.
Những điều Pj nói quá ư là hợp lý, Ken cũng chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ là bản thân không muốn nhỏ rời đi, thấy khó chịu lắm, à, biết rồi ...
- Dẫu sao vẫn còn lời hứa với mẹ cô chăm sóc cho cô mà, muốn đi thì khi nào hết bệnh rồi đi chắc cũng không muộn ? - Ken hỏi.
- Tôi có bệnh gì đâu chứ ? - Pj cười nhạt, hóa ra chỉ là vì lời hứa mới giữ lại, nói vậy là thân tâm Ken chắc cũng thấy phiền phức khigiữ nhỏ lại nhỉ ?
- Không, ý tôi là lành các vết thương !- Ken hướng ánh mắt đến những nơi băng gạt trắng trên người Pj.
- OK, sao cũng được ! - dẫu sao thìthịt Pj không độc, thế enn6 vết thương thường thì lành nhanh lắm,ở lại 1 thời gian rồi biến đi cũng tốt.

Ken định nói gì đó nhưng Pj lại chen ngang.
- Tôi nghĩ anh nên về phòng, Xử Nhi chắc chờ anh bên đó ! - Pj nhắc nhở.
- Sao ? Cô gọi cô ấy ? - Ken.
- Ừ ! - Pj gật đầu bình thản.
Chẳng hiểu tại sao ngay sau đó Pj thấy Ken đứng phắt dậy rồi quay đi 1 nước chẳng nói gì thêm, có phải vì vui quá khi nghe tin Xử Nhi đến không ? Ken vừa ra khỏi phòng thì nghiến răng keng két, nhỏ đã nghĩ gì mà hành động vậy chứ, ai cần nhỏ làm thế đâu ! Phiền chết được ! Qua thăm bệnh mà thế này tức chết mất !
Ơ hờ, mà hình như Ken cũng chẳng nhận ra bản thân vừa bất bình vì Xử Nhi vào bệnh viện thăm mình.
Pj ngồi trong phòng mà cười buồn,có phải là vì Xử Nhi nên mới đi ngay như thế không? Vội đến mức chẳng nói thêm lời nào mà gấp rútrời phòng ngay lúc đó !
- Tôi đã lạnh lùng như thế ? Anh có nhận ra không ? Có ngạc nhiên không ? Chắc không nhỉ ? - nghĩ gì đó rồi Pj lại tự nhủ với bản thân - Pj à, mày đã mạnh mẽ lắm rồi ! - lại 1 nụ cười ngu ngơ.
Đau đến mất đi cảm giác ~
.
Tối đó họ ở lại bệnh viện thêm 1 đêm nữa, sáng hôm sau họ xuất viện nagy, trừ Ken. Pj và Zu rời đi từ sớm, có nói với bọn đàn em nhưng lại chẳng báo cho Ken biết, khỏi biết làm gì, cũng sẽ có người báo lại cho Ken thôi, huống hồ Xử Nhi ở đó thì 2 người họ còn trong viện không cũng đâu quan trọng.
Pj là người bảo với mọi người không cần báo với Ken.
.
Nó chẳng về ngay nhà mà tạt ngang qua luôn nhà hắn, nó chẳng vội vào phòng hắn mà chỉ đứng bên ngoài để hỏi thăm tình hình, mọi người kể rằng hắn đã nguy kịch ra sao, thế nào ... hên là sau mọi chuyện hắn vẫn ổn, may là tình hình của hắn không tệ đi ..., chắc là có người báo với hắn về sự xuấthiện của nó rồi, thế nên nó vừa bước vào phòng là tất cả mọi người trong đấy đều kéo nhau ra ngoài cả.
Nó bước vào hắn cũng chẳng mảy may quan tâm, mắt chỉ lo dán vào cuốn sách đang cầm trên tay.
- Tôi nhớ ra hết rồi !
Lời nói của nó phát ra nhẹ thôi nhưng đã nhanh chóng thu được sựchú ý của hắn, hắn buông ngay quyển sách đang cầm mà nhíu màynhìn nó, nhưng rồi sau đó lại đâu vào đấy, mắt hắn vẫn dán vào quyển sách như bình thường.
- Nhớ ra thì giải quyết được gì ! - hắn buông lời nhận xét.
- Tôi thấy được ! - nó.
- Ừ, kệ em! Hết chuyện thì về đi, đến giờ tôi nghỉ ngơi rồi !
Nhưng dường như nó không có quyết định đi thì phải, cứ ngồi đó mà trơ mắt ra nhìn hắn, hắn bị nó nhìn đến mức muốn thủng da mặt, cuối cùng vẫn phải quay sang trừng mắt nhìn nó, cơ thể hắn đau quá rồi, chẳng thể dùng hành động được nữa !
- Có biết là không nên làm phiền bệnh nhân không ? - hắn nghiêng đầu hỏi.
- Tôi chỉ ngồi đây chứ không làm gì cả! Thế sao gọi là làm phiền ? - nó thản nhiên trả lời.
- Cô nhìn tôi thủng cả da mặt này !- hắn quắc mắt.
- Thế sao ? Vốn dĩ nghĩ mặt anh dày lắm chứ ! - móc xong 1 câu đã đời nó còn cười tỏ ý trêu ngươi.
- Cô ...
Hắn định nói gì đó đáp lễ lại nói của nó nhưng câu tiếp theo nó hỏi làm hắn phải im lặng trong vài giây.
- Chẳng thể quay lại ?
- Vô ích ! - hắn nhếch môi cười nhạt rồi lại đưa mắt vào cuốn sách.
- Tại sao ? - nó.
- Em đã thấy rồi đó, những gì đã diễn ra, tôi chẳng thể làm gì được cho em cả ! Quen 1 thằng như tôi làm gì có tương lai ? Đi ra xã hội đi, ở đó bon chen vậy mà tính ra còn sạch sẽ hơn 'thế giới' này ! Đi đi, tìm 1 người nào đó tốt hơn tôi, sạch sẽ hơn tôi ! Đừng nhớ về tôi nữa ! - hắn nhìn vào mắt nó nói, nó cảm nhận được hắn đã rất cố gắng để nói ra những lời xua đuổi đó.
- Anh còn yêu em không ? - nó thẳngthừng.
- Không ! - hắn trả lời khi mắt nhìn vào sách, trả lời nahnh không 1 chút phân vân.
- Anh nhìn vào mắt em mà nói này! - nó kéo mặt hắn lên đối diện mình.
Môi hắn mở ra định nói nhưng rồi lại khép lại, rốt cuộc hắn đã tự nghiêng mặt mình ra khỏi bàn tay đang đặt trên mặt hắn.
- Không nhất thiết ! Nhảm nhí !
- Không nói được, chứng tỏ anh còn yêu em ! Là anh không chấp nhận quay lại nên em sẽ như thế ! Lần cuối, quay lại không ? - nó cười mỉm.
- Không ! - dù không hiểu lắm câu hỏi của nó nhưng hắn vẫn giữ nguyên quyết định của mình.
- Rồi anh cũng quay lại thôi ! Chỉ vì anh sợ em bị liên lụy thôi, đúng chứ ? Nếu em có cách dung hòa thì anh sẽ suy nghĩ lại ! Anh sẽ hối hận đấy ! Tạm biệt ! Hẹn gặp lại ! - nó nhếch môi cười.

Vậy là nó đứng dậy rồi bước ra ngoài, những lời nó nói khiến hắn hoang mang, rốt cuộc nó đang nghĩ cái gì vậy chứ, nó định làm trò gì nữa thế ? Vì nó TỪNG là người yêu của hắn nên hắn chắc mẩm nó đã suy tính cái gì đó trong đầu rất kĩ càng rồi, phong thái của nó ngày hôm nay rất tự tin và ngạo nghễ. Hắn đang lo, thực sự rất lo ~
Cách tốt nhất để tiếp nhận là hoà hợp !
- Em đang nghĩ gì vậy chứ ? Đến bao giờ em mới chịu hiểu là tôi đặtan toàn của em lên trên cả mạng sống của mình ?
Yên tâm, nó chẳng đau đâu, nó bận cho kế hoạch sắp tới rồi, những cơn đau này đáng là gì so với việc cố chịu dựng nó để sẽ được bên hắn chứ ! Được thấy và biết hắn khỏe mạnh là nó rất vui rồi, vì hắncòn yêu nó, nên nó tin hắn cũng sẽquay lại thôi, vì hắn còn yêu nó, nên đó sẽ là 1 động lực rất lớn cho nó, chỉ cần có niềm tin thì mọi thứ sẽ tồn tại thôi mà !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro