Chương 22 - 3
Sau khi xác nhận địa điểm, hắn và Ken phi vù đến đó, đương nhiên Ken là người đảm nhận lái, vì để hắn lái riêng mỗi người 1 xe, Ken cũng không hề yên tâm mà. Vậy thôi chứ thật ra Ken cũng không an tâm để hắn với tình trạng này mà ra gặp bọn đó, thế nên trước khi đi, Ken đã bí mật dặn dò mọi người rất kĩ rồi, tuy là thế, nhưng Ken vẫn lo, thực ra thì tình trạng sức khỏe của hắn vẫn chưa khá hơn là mấy, nhưng hắn là tuýp người vì người mình yêu có thể liều tất cả, kể cả việc đó sẽ khiến hắn mất đi cả quyền tồn tại của bản thân.
Giang hồ mà, cư xử với nhau sòng phẳng lắm, chỉ là sợ hắn sẽ không trụ nổi. Đáng lý lúc đó Ken nên nói hắn suy nghĩ kĩ lại, chẳng biết vì sao lúc đó Ken lại gấp rút như thế, chẳng hề nghĩ cho tình trạng sức khỏe của hắn, đến khi trong đầu xuất hiện suy nghĩ đó thì mọi chuyện cũng không thay đổi được gì nữa rồi ! Vì sao thế nhỉ ? Hình như trong Ken nhen lên 1 chút hối hận ... vì đã quá vội vàng !
RẦM
Tiếng đá cửa vang lên, sau đó là hình ảnh gã ngồi chiễm chệ trên ghế, được đàn em vây quanh.
- Chịu tới rồi sao? Tao biết 2 đứa bây sẽ tới mà ! - dù là 1 căn nhà hoang, chiếc ghế gỗ đã muốn mục vì bị mối ăn mòn nhưng xem ra, điều đó chẳng thể lấn át được bá khí tỏ ra từ hắn.
- Trả người ! - hắn nghiến răng.
- Oh, chẳng phải mày nói nó không phải người yêu mày hả? Thế đòi làm gì ? Vậy theo mày nghĩ, tao để yên cho bọn nó à ? - gã nhếch môi cười, đúng như gã nghĩ, quan hệ không hề đơn giản, không uổng công khi gã cho thời hạn đến 3h, bây giờ còn chưa đến 3h, từ đó lên đây chỉ mất chừng đó thời gian, xem ra vì nóng lòng mà bắn tốc độ rất đáng nể.
- Mẹ nó ! Mày nghe cho rõ đây, đồ của tao, dù là thứ gì, mày cũng không có quyền chạm vào đâu ! Rõ chưa ? - Ken nhào tới định nắm lấy áo cuả gã, nhưng bọn đàn em nhanh chân hơn, đã kịp nhào lại đứng trước gã, không cho Ken tiến sát vào đại ca của mình,
- Ken à, bình tĩnh ! - hắn bình thản - Chỉ là 1 đứa con gái thôi ! Hình như nó hiểu lầm lý do vì sao tao và mày đến đây rồi ! - hắn nhếch môi cười.
- Thôi đi ! Không vì người tình của mày thì vì cái gì ! - gã cười.
- Tao muốn nhân cơ hội này diệt mày luôn thôi ! Đàn bà đối với tao chẳng là cái đinh gì cả ! - hắn cười giễu cợt.
- Thật là không quan tâm ? Kể cả khi 2 đứa nó không còn an toàn ? - mắt gã sáng rực như 1 con mèo trong đêm, ánh mắt chú ý rõ đến từng biểu hiện của 2 người đối diện.
Thái độ hắn lẫn Ken có 1 chút gì đó không còn bình thản như ban nãy nữa, ý của gã là sao chứ, nói mới để ý, Pj và nó không có trong gian nhà này !!! Chỉ sợ bọn nó sẽ không chịu nổi mất !
- Người đâu ? - hắn ngước mặt lên hỏi, ánh mắt hằn lên những tia chết chóc.
- Mày tưởng tao sẽ để người ở đây à ? Lầm to ! Tao để 2 đứa nó ở chỗ khác ! - gã lớn tiếng cười to.
- Ở đâu ? - Ken.
- 1 nơi nào đó, mà theo tao nghĩ, với tình hình sức khỏe của bọn nó bây giờ, sẽ dễ bị ngạt mà chết lắm, hô hấp bình thường đã khó khăn, huống hồ ... - gã vờ như suy tưởng về điều gì đó rồi lắc đầu trêu ngươi.
- Muốn gì? - hắn đang kìm nén cơn tức của mình khi nó đã lên đến đỉnh điểm, tim gan hắn bên trong đang nóng như bị lửa đốt, Ken cũng chẳng khá khẩm gì hơn, nếu chậm trễ không khéo cả 2 đứa nó sẽ chết vì không hô hấp được mất !
Qua được ải của tao ! - gã cười bí hiểm.
Gã vừa dứt lời là cả bọn đàn em của gã xông vào đấm đá túi bụi, còn gã thì đứng ngoài trận khoanh tay đứng nhìn bọn hắn phản đòn mà cười thẩm, ngu xuẩn, chỉ có nước mà chết thôi, khi đó gã sẽ đem 2 đứa nó về làm của riêng.
Bọn hắn khó khăn phản đòn, top này chưa đánh xong thì top khác đã lao vào, chưa nói đến bọn hắn tay không đấu với gậy gộc, chưa được nửa trận thì thương tích cũng đã đầy mình. Vết thương của Jun nhói chết được, hắn còn chưa thay băng đấy, cảm giác như miệng vết thương bị rách ra vậy, không được cử động mạnh mà thế này thì thua rồi ! Không sao, hắn sẽ cầm cự được ! Nói thế thôi, chứ hắn cũng không tự tin mình sẽ qua khỏi, thế giới đâu như môi trường học đường, huống hồ đây là 1 thế giới mạnh thì tồn tại, không thì bị bắt chết đi cũng chẳng phải chuyện to tát gì ! Đó là sự khác biệt rõ ràng nhất, ở mội trường học đường, cùng lắm là bị thương chứ không chết nhưng ở thế giới này, chết chóc là chuyện vô cùng quen thuộc, thế nên, nếu ngày mai hắn hoặc Ken hoặc là cả 2 không được nhìn thấy mặt trời nữa thì đó cũng được xem là 1 chuyện thường thôi, ở thế giới này, mạng sống như trò chơi vậy, bạn thắng thì bạn giữ mạng người ta, nhưng bạn thua thì ngược lại !
Lúc còn sức, hắn may mắn hạ được 1 tên dùng kiếm nhật, kiếm nhật dài, và bén ... nhưng nó lại rơi vào tay 1 tên chẳng thông thạo gì mấy thứ vũ khí này, chắc là vơ bừa đồ người khác rồi ! Nhờ thế, lưỡi kiếm của hắn lướt qua rất "ngọt" 1 số lượng người, góp phần không nhỏ vào việc làm giảm đi số lượng phần tử cản trở. Cái giá hắn trả cũng không phải là ít, có vũ khí trên tay, dù không biết dùng vì nó không phải là thế mạnh của bạn nhưng bạn vẫn có thể khiến người khác bị thương mà ! Vậy là cơ thể hắn lại có thêm 1 vài vết cắt trước khi đoạt được thanh kiếm đó~ Ken cũng không tệ, bằng sức của mình tên đó đoạt được 1 con dao găm nhỏ, nhỏ nhưng có võ, khung cảnh hỗn độn, chẳng ai để ý được Ken có 1 con dao nhỏ trong người, vậy là cứ tiến sát được người nào Ken chẳng ngại ngần đâm thật mạnh vào ngực trái kẻ đó, cứ thế mà lớp lớp người nằm xuống.
Làm như thế chỉ được 1 lúc thôi, chẳng thể nào mà vận động tay mãi được, le que vài bóng, hắn và Ken rút súng ra, chẳng thương tiếc nã đạn vào đầu từng đứa.
Gã hơi ngạc nhiên, vậy mà cứ thiết nghĩ bọn hắn không mang "đồ chơi" theo chứ, rốt cuộc là vì cái gì mà tự ban đầu lại tay không mà liều mạng đấu với người ta như thế ! À, rồi, gã hiểu, vì nếu từ ban đầu dùng súng, với lực lượng nhiêu đây, không chừng lúc bắn giữa chừng mà hết đạn, phải tiếp đạn vào thêm, sẽ bị cả bọn nhào vào mà giết chết, vả lại số người đông thế này, biết bao nhiêu đạn cho đủ, vì chỉ có thể hoàn toàn yên tâm khi đạn ghim sâu vào sọ của bọn đó thôi, bị bắn vào tay, chân chẳng phải là vấn đề, bọn chúng liều nên khi hơi thở của bọn chúng chưa thật sự tắt thì bọn chúng vẫn sẽ quyết liều mạng đến cùng, vì bạn không phải thánh nên vào những lúc hỗn loạn thế này không phải cứ nhắm mắt là bạn sẽ bắn trúng vào sọ người khác, hên thì được, nhưng đâu phải lúc nào cũng hên ! Gã cũng đã kiểm tra rất nghiêm ngặt, đúng là bọn hắn chỉ đến với 2 người thôi, nếu hắn dám trái lời mang theo cả binh đoàn, thì gã sẽ nagy lập tức giết chết bọn nó theo kiểu dã man nhất ! Thế nên gã nghĩ với ngần này số lượng thì với 2 người để chọi lại là quá nhiều, gã nghĩ nếu qua được ải đó thì nhẹ nhất Ken và hắn cũng phải nằm lê lếch dưới đất nói chuyện với gã chứ ! Vẫn đứng trụ được xem ra không phải hạng xoàng chỉ có cái danh như gã nghĩ ! Nhưng bước cuối cùng rồi, sẽ kết thúc nhanh thôi, 1 viên kẹo đồng vào đầu mỗi đứa, vậy là hết chuyện. Hắn xem ra tơi tả lắm, gã nhìn được các vết thương giấu sau lớp áo hắn và gã biết nó đang hành hạ hắn, nhức, nhói buốt và tất cả những gì tệ nhất vết thương đang hành hạ trên cơ thể hắn giờ này, cả những vết chém mới nữa ! Ken cũng chẳng thua đâu, mặt mày sưng vù cả lên, bầm tím, chẳng biết Ken bị thương ở đâu mà quần áo cũng bị loang lỗ những vệt máu, nhưng vẫn còn nhẹ hơn Jun nhiều !
- Nói đi, mày giấu họ ở đâu ! - Jun giương súng thẳng về phía gã.
- Mày nghĩ tao sẽ nói sao? Bước qua xác tao, rồi tính tiếp ! - chẳng vừa gì, gã cũng lấy trong người ra 1 khẩu súng.
Rất nhanh, gã tiến lại cho 1 đòn vào vết thương cũ của hắn, đau đến mức hắn nằm vật xuống sàn cát, vết thương cũ nay bị tác động trực tiếp đã bị hở miệng và máu chảy ròng ra cả lớp băng, thấm vào chiếc áo đang mặc, máu cũ lẫn máu mới ướt đỏ cả 1 vùng. Ken đứng kế bên, thấy thế liền đạp vào tay gã hòng để khẩu súng văng khỏi tay người cảm, nhưng xem ra đó là việc không dễ dàng, gã nhắm vào chân Ken mà bắn nhưng hụt, nhân lúc Ken né đạn không chú ý, gã lại chuyển hướng sang Jun, cũng may là ý thức hắn vẫn còn, nhanh chóng tránh được phát đạn tử thần đó !
Cứ nghĩ cứ nhắm bắn vào gã rồi mọi việc sẽ xong, ai dè gã chẳng phải loại tầm thường, vì nhanh nhẹn mà gã né được 1 vài phát đạn.
ĐOÀNG
Xem ra lần này Ken không may mắn mà né được, tên đó bị trúng 1 phát vào mạn sườn trái, máu chảy ra không ngừng thôi. Súng của Jun cũng đã hết đạn rồi, ban nãy hắn dùng để bắn bọn đàn em khá nhiều, hắn có mang theo băng đạn để thay, nhưng thậm chí bây giờ hắn còn chẳng đủ sức để gượng dậy, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mọi sự việc diễn biến thì sức đâu mà mò túi lấy băng đạn ra để tra vào súng ? Ken cũng đã trúng đạn, máu ra nhiều, xem ra vết thương sâu lắm ... chắc là bỏ mạng tại nơi này thật rồi !
Ken bắt đầu hoa mắt và choáng váng, không thể đứng vững nữa ! Thế là gã cũng nhào vào cướp súng từ tay Ken.
- Tụi bây trông tội quá ! - gã nhếch môi cười.
- Có giết thì giết đi, nói nhiều! - hắn thở nặng nhọc.
- Không dễ dàng thế được, có trò vui cho tụi bây đây !
Nói rồi gã tiến gần lại chỗ Jun nằm, thô bạo xé chiếc áo hắn đang mặc trên người, tháo bung cả lớp băng quấn quanh vết thương, chẳng hề nhân từ mà nắm lấy 1 ngụm cát rải lên đó ... rát ... đau buốt ... có cảm giác như đứt từng đoạn ruột ... lăn lộn !
- Từ đây tới khi tao giết mày, thì mày cứ nằm đó mà tận hưởng cơn đau đi !
Nói rồi gã tiến sang Ken, còn 1 chút muối dư thừa ban nãy, gã cũng cho vào vết thương tên đó, buốt gan buốt thịt ... Ken lùi dần ra phía sau, đụng thật mạnh vào vách ... tê tái ...
- Thế nào ? Cảm giác sung sướng lắm đúng không ? - cười điên dại.
Hắn rơi vào trạng thái mê sản, mắt nhắm nghiền, mọi kí ức như 1 đoạn băng tua chậm rãi trong đầu hắn, khi còn bé, khi sau này, lần đầu đụng mặt nó, cả những chuyện về sau và sau nữa, cảm nhận rõ ràng về những thứ đã trải qua dường như hắn đã biết bản thân bắt đầu để ý nó từ lúc nào ! Môi hắn bất chợt vẽ lên nụ cười hạnh phúc, hạnh phúc lắm ... lần đầu tiên sau bao nhiêu năm hắn có biểu cảm như thế ! Hiện lên cả cái gia đình nhỏ của hắn nữa ... có mẹ hắn cười hiền từ này ... hắn đã phải chấp nhận rằng mọi thứ hắn làm không phải để' dằn mặt' ba mình, chỉ là hắn quá khao khát được yêu thương, làm những hành vi đó chỉ mong được ba dạy bảo lại ... hình như hắn sắp được gặp mẹ rồi ... nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải xa người con gái mà hắn yêu thương nhất ... hắn nên vui hay nên buồn nhỉ ? Người mẹ'hiện thời' , không phải là hắn ghét đâu ... chỉ là hắn không chấp nhận thôi ... hắn ghét vì bà dành vị trí của mẹ hắn ... Nếu lần này còn sống sót, hắn nhất định sẽ theo đuổi song hành ước mơ của mình, trở thành bác sĩ, ước mơ duy nhất của hắn. Hắn sắp phải đi xa rồi nhỉ ? Lại bỏ nó bơ vơ giữa xã hội bon chen này, mặc kệ, chẳng phải nếu hắn chết đi thì nó sẽ an toàn sao ? Hắn đã nói dù bất cứ giá nào cũng phải bảo toàn tính mạng cho nó, dù là mang bản thân ra thế chấp ... nhưng lần này xem ra lời hứa không trọn vẹn ... hắn sắp ra đi nhưng người con gái hắn yêu vẫn chưa biết sẽ ra sao nữa !
- Xin lỗi em ! Người mà tôi yêu thương nhất !
Đó là câu nói cuối cùng hắn tự lẩm nhẩm trước khi rơi vào cơn bất tỉnh hoàn toàn ...
Ken lo cho hắn, lo cho bọn nó ... mất máu quá nhiều khiến Ken choáng váng, mọi thứ xung quanh như 1 lớp sương mù huyền ảo. Ken nghĩ về Pj, chẳng biết nhỏ thế nào rồi, không biết có chịu nỗi hay không nữa ... Đợi cứu viện đến, chắc lúc đó hắn và Ken cũng đã đi bán muối rồi ! Nhỏ hậu đậu, thường dùng sữa thay thế 1 bữa ăn nào đó mỗi khi nhỏ lười, cũng chẳng giỏi chăm sóc bản thân ... Tên đó làm khổ nhỏ nhiều rồi, tự dưng muốn nói 1 câu xin lỗi quá ... Ken bắt đầu thấy lạnh, máu từ mũi cũng bắt đầu chảy ra ngày càng nhiều... Tại sao nãy giờ Pj cứ lờn vồn trong đầu Ken nhỉ? Tại sao không là Xử Nhi, chẳng phải Ken yêu Xử Nhi sao? Nếu còn sống, Ken tự nhủ sẽ suy nghĩ lại vấn đề này thật kĩ ! Bây giờ Ken mệt quá rồi, chẳng thể giự vững lí trí được nữa ... muốn ngủ ... Khó thở nữa~
ĐOÀNG
Đó là âm thanh cuối cùng Ken nghe được trước khi không còn nhận thức được mọi thứ ...
1 phát nhắm thẳng vào tim gã, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, gã chẳng thể nhận ra gì cả ... sao mọi chuyện lại như thế, gã là người chiến thắng mà !
- Jun !!!
- Ken !!!
Tiếng ồn ào phá vỡ đi không khí im lặng, phát súng cuối cùng đã chấm dứt mọi chuyện ! 2 phút nữa đồng hồ điểm 3h sáng !
- Mày tưởng bọn tao ngu đến mức để họ đi 1 mình sao ?
Nan lên tiếng, chính cậu nhóc cũng là người bắn phát súng đó, đụng vào người mà cậu nhóc kính trọng thì cái giá mà phải trả là như thế ! Nan tự trách vì bản thân đã đến quá trễ ...
- Sắp 3h đến nơi, 2 con nhóc đó cũng sẽ phải chết thôi ! - gã cười hả hê.
Nan nhanh chóng nhìn quanh và nhận thức được tình hình.
- Thằng chó !!! - Nan dùng dao găm rơi trên đất gần đó đâm sâu 1 nhát vào tay gã - Người đâu ?
Gã rên lên vì đau nhưng vẫn không thể bỏ đi điệu bộ trêu đùa.
- Mày nghĩ tao sẽ nói hả ? Mơ đi !
Dứt lời, chuông điện thoại hắn reo, đúng 3h ! Nan dùng tay bịt miệng hắn lại, nhanh chóng bắt máy !
- Đại ca ! 3h rồi ! Vậy thì giao nó cho bọn em nhá ! - Nan nghe được 1 tràng cười qua điện thoại rồi cậu nhóc tắt máy.
Nếu nói chuyện thì sẽ bị lộ vậy nên cậu nhóc đã chơi trò gửi tin nhắn, lấy lí do là kẹt mạng, gã không nghe gì cả nên gửi tin nhắn sẽ tiện hơn. Nan giả danh gã, bảo không được đụng đến bọn nó. Sau một hồi nhắn tin qua lại, cậu nhóc đã lấy được địa điểm đó với không 1 chút nghi ngờ nào.
- Nhanh lên ! Nguy lắm rồi !
Nan khẩn trương, cả bọn mang theo Jun và Ken rồi rút ra ngoài ! Cuối cùng là đốt cháy cả ngôi nhà, gã chưa chết và bọn họ cũng không giết gã, cứ để gã đau và cảm nhận cái nóng khắc nghiệt đó đi ! Tàn nhẫn thật, nhưng Nan muốn gã phải chịu như thế !
Nan biết bọn nó đang bị giữ trong 1 hầm xăng cũ, tuy thế nhưng hơi xăng vẫn còn vương lại, chưa hết hoàn toàn, chỉ lo bọn nó bị giữ trong đó lâu như thế sẽ chết vì ngạt mất, mùi xăng vốn dĩ rất độc ! Chưa kể bọn đàn em không có não của gã, cứ bén mảng xuống hầm mà bấm bấm điện thoại, sớm muộn gì cũng sẽ phát cháy ! Gấp rút !
Cả bọn nhanh chóng đến nơi, bọn canh giữ cũng chẳng có gì ghê gớm, giết bọn chúng chẳng hề có trở ngại nào cả !
Xông xuống hầm, cả nó và Pj đều được đưa ra trong tình trạng mặt mày trắng bệch, hô hấp khó khăn, chẳng hề có 1 chút tỉnh táo nào để biết là đã được cứu ra khỏi nguy hiểm, người bê bết máu, trầy sướt, mặt mày lấm lem, đủ cả ! 2 đứa nó được đưa vào bệnh viện nagy sau đó ! Còn Ken và hắn từ sau khi được giải cứu đã được chở ngay về nhà, dẫu sao cũng không thể đến bệnh viện được !
Trên đường đến bệnh viện, xe của họ có trang bị như 1 xe cấp cứu thực thụ vậy ! Nhịp tim của Jun hiện đang rất yếu, Jun bị nặng nhất trong nhóm, mọi người hết sức chú trọng vào tình hình của hắn, vết thương hắn bị nhiễm trùng, xem ra rất nguy cấp! Nghiêm trọng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro