Chương 22.2
- Sao ? Anh Jun đã cư xử như thế à ? - Pj nhíu mày trong tay vẫn ôm chặt lấy nó, đây là lần đầu tiên nhỏ thấy nó xuống tinh thần như thế, nói ra thì có hơi quá nhưng Pj đã nghĩ Zu là con người không có cảm xúc cơ - Ngoan ngoan, chúng ta đều biết nỗi khổ của Jun mà ... anh ấy cũng không vui gì khi nói ra những điều đó đâu ! - Pj vỗ về cô bạn đang thút thít trên vai mình.
- Chỗ này ... - nó ôm lấy ngực trái của mình - đau ! - cơn đau này chẳng thể diễn tả bằng lời được, buốt đến tận tim, cứ như bị hàng ngàn mảnh vỡ ghim vào vậy, nhói lắm ~ Biết là hắn cũng chẳng sung sướng gì khi buông ra những lời phũ phàng như thế nhưng bản thân nó vẫn khó mà chấp nhận được cái cảm giác bị xua đuổi như tạt gáo nước lạnh vào mặt như vậy, mới hôm qua hắn còn đối xử với nó nhẹ nhàng lắm, vậy mà ... , cứ như người hôm qua và cả những thời gian trước là 1 con người khác, người ban sáng là 1 người khác vậy !
- Có đi nữa không ? - Pj nhìn thật sâu vào mắt nó.
- Phải đi ! Đó là cả 1 quá khứ có lẽ ... rất đẹp nhưng chứa nhiều nước mắt ! - Zu gạt nước mắt khỏi mặt mình.
- Vậy ... đi bây giờ nhé ? Zu biết đường không ? - nhỏ tò mò hỏi.
- Không biết thì hỏi dần cũng đến thôi ! Không sớm cũng muộn ! Có muốn về nhà thu xếp không ? Chừng 2, 3 ngày ! - nó lấy lại vẻ mặt lạnh tanh thường khi, nếu mắt nó không sưng thì chẳng ai biết được nó đã khóc đâu.
- Về ? À thôi không cần ! - Pj mỉm cười, nhỏ đi đâu cũng vậy thôi, chắc là Ken cũng chẳng quan tâm đến đâu, không cần phải chăm sóc tên đó làm gì, bên cạnh đã có Xử Nhi rồi đó thôi !
Trước khi lên đường, Pj có gọi cho Ken bảo là sẽ không về nhà 2, 3 hôm, nhỏ bịa lý do là muốn đi đâu đó, cũng may là đang trong thời gian trường bọn nó cho người về để nâng cấp các thiết bị dạy và học nên tạm thời cả bọn được nghỉ, Ken cũng muốn hỏi nhưng lại không thốt lên bất kì câu từ gì cả.
~
Sau hơn nửa ngày băng băng trên đường, lúc xế chiều 2 người cũng đến nơi, đó cũng như là 1 vùng đồng quê vậy, nhưng khung cảnh đẹp lắm ! Nhờ những lời căn dặn, chỉ dẫn của ông quản gia, rốt cuộc nó cũng đã đến nơi.
- Là ngôi nhà này ?
Trước câu hỏi của cô bạn thân, nó nhẹ nhàng gật đầu. Ngôi nhà đã bám đầy rêu phong, nó được thiết kế bởi những gam màu rất hài hòa và đẹp mắt, bây giờ chỉ trông cổ hơn 1 chút, vốn dĩ ngôi nhà này vẫn được ba hắn giữ lại, vẫn có người dọn dẹp thường xuyên ý chứ ! Nó và gia đình đã từng gắn bó với ngôi nhà này khá lâu !
Nó và Pj bước vào ngôi nhà, ngôi nhà trống không nhưng vẫn gợi cho nó có cái cảm giác giác gì đó quen thuộc lắm, bất giác nó thấy chạnh lòng.
- Có ấn tượng không? - Pj hỏi nó.
Nó khẽ lắc đầu, cảm giác thì có quen thuộc thật nhưng đáng tiếc là ấn tượng nó hoàn toàn không có.
Được 1 lúc, 2 người họ rời khỏi nhà và đến quãng đường đã từng xảy ra tai nạn.
- Ông quản gia nói tai nạn xảy ra ở đoạn này- nó đứng trên lề đường nhìn xuống.
- Nơi đó ? - Pj.
Đáp lại là 1 cái gật đầu.
Chết tiệt, đi lại nơi này cũng không khá hơn, hoàn toàn không có 1 chút ấn tượng, nơi này cũng như mọi nơi nó đã đi qua, không có gì đặc biệt, vậy thì làm sao mới nhớ lại đây chứ, làm sao để lấy lại hồi ức bị mất ? Đầu óc nó trống rỗng !
- Vẫn không có ấn tượng sao ? - Pj.
Nó khẽ lắc đầu rồi quay lưng đi đến chỗ đỗ xe.
- Từ từ sẽ nhớ lại thôi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đã ! - Pj cố động viên nó - Ở đây đồng hoang cũng nhiều, đất bỏ trống cũng không ít, đúng là ngoại ô ! Không biết chỗ trọ có gần đây không nữa ! - Pj ngán ngẩm nhìn xung quanh, màn đêm bắt đầu nuốt chửng không gian xung quanh, mặt trời dần lặn xuống từ luc nào.
- Không đâu, khi xưa nơi đây cũng nhộn nhịp, chỉ là không bằng thành phố, dần dần theo nhu cầu cuộc sống, họ cũng rời đi hết ! - nó chậm rãi đáp lời khi tra chìa khóa vào ổ.
- Ở đây không làm ăn được à ? - Pj tròn mắt nhìn nó.
- Được, nhưng con người vốn dĩ rất tham lam mà ! - nó nhếch môi cười rồi cho xe chạy đi.
Hình như có cái gì đó không bình thường, tốc độ xe nhanh hơn mọi khi.
- Zu chạy nhanh hơn thường ngày ? - Pj nhíu mày khi nhận ra điều kì lạ.
- Zu không giảm xuống được, kẹt thắng rồi ! Mẹ kiếp ! - nó cố thắng lại nhưng dường như không được.
- Phía trước là nhà hoang đó, nhảy ra đi Zu, nhanh ! - Pj hét lên rồi nhảy ra khỏi xe, đồng loạt nó cũng nhảy cùng, nhảy ra rồi cả 2 còn bị va chạm với mặt đường khá nặng, khi tiếp đất còn lăn vài vòng rồi cơ thể mới nằm yên được 1 nơi, tay chân trầy trụa không nhẹ tí nào, máu bắt đầu rỉ ra từ các vết thương. Chiếc xe va vào căn nhà tạo nên 1 tiếng động lớn, sau đó là tiếng những bức tưởng đổ vỡ.
Cả 2 gắng gượng đi lại phía nhau, ban nãy xe đã rất ổn, trước khi khởi hành đến 1 nơi xa thành phố như vậy ông quản gia cũng đã rất cẩn thận cho người sơn sửa chỉnh trang lại chiếc xe của nó, sao lại có thể xảy ra chuyện như thế được ?
- Zu, có nghĩ giống Pj không ? - Pj nhìn vào mắt nó.
Nó hiểu là Pj đã nghĩ gì , mà hình như tình hình vốn dĩ là như thế thật ... Căng rồi đây ! Kì này không chết cũng sẽ bị thương, đảm bảo ! Nó hiểu là sự an toàn của cả 2 đang bị đe dọa, bọn nó đang gặp nguy hiểm !
- Zu xin lỗi ... - nó ngập ngừng, thở hắt ra 1 cái- Không nghĩ bọn chúng sẽ ra tay vào lúc này !
Còn có thể là ai nữa ? Là bọn đối đầu với Tổ chức nhà Jun đã gây ra chuyện này, bọn chúng nắm được điểm yếu của hắn rồi thì dại gì mà không ra tay ngay khi thời cơ đã chín mùi chứ ! Kì này 1 mũi tên mà bắn trúng được 2 con nhạn, bọn chúng không chắc Pj là người yêu của Ken vì Ken vốn dĩ chỉ 'chơi qua đường' thôi, nhưng xem ra Pj trụ lâu nhất chắc cũng phải có giá trị nào đó chứ, nếu không có giá trị thì thôi, giết cũng không muộn mà ! So ra thì bọn chúng ghét bên Jun hơn nhưng như thế không có nghĩa là ưa bên Ken, cả 2 tên này đều là người kế thừa tương lai của 2 Tổ chức lớn, vốn dĩ là định diệt Jun trước, từ từ đối phó từng người, nhưng xem ra kì này thuận lợi thật ! Bội thu ! Bọn chúng bám sát nó và hắn lâu rồi nhưng không có cơ hội ra tay, lần này cơ hội đã đến thì xem ra phải biết chụp lấy chứ !
- Nếu không có Pj, Zu sẽ còn tệ hơn ! Có chịu chịu chung ! Chúng ta chạy đi, nhanh lên !
Nó và Pj dùng hết sức để chạy, quả là thế thật, tiếng chân người rượt đuổi theo sát phía sau, xem ra bọn chúng bắt đầu hành động rồi ! Trời đêm vốn tối, vào những khu không có đèn đường chíu rọi càng khiến không gian mù mịt hơn, bọn nó chạy theo quán tính cả ! Ánh đèn của đèn pin soi ráo riết quanh khu vực, kì này muốn thoát cũng khó khăn.
Chắc là sẽ mang phiền phức đến cho cả hắn và Ken đây ... Nó chợt lo sợ, hắn là 1 người không có gì là không dám, nhưng tình trạng hắn đang không tốt, nếu lúc này mà đối đầu thì e rằng người bất lợi là hắn thôi. Nó không muốn hắn bị gì đâu! Chỉ nghĩ đến cái viễn cảnh tồi tệ nhất, tim nó đã muốn ngừng đập rồi, bọn này vốn dĩ chẳng tốt lành gì, nó chỉ sợ bọn chúng lại giở chiêu trò ra làm cho hắn 1 vố ...
- A ! - vấp phải gò đất nhô lên giữa đường, Pj trượt dài trên mặt đất, vậy là lại xuất hiện thêm vài vết thương ở vùng khuỷu tay và đầu gối nữa.
Nó biết Pj bị té, nhưng chẳng biết rõ là Pj đang ở phía nào của nó nữa, nhưng do có những ánh đèn pin của bọn người đó rọi vào, nó đã nhanh chóng thấy được, tuyệt nhiên vào lúc đó, họ chỉ tập trung chíu ánh đèn vào Pj chứ không rọi lung tung tìm nó nữa. Nó hiểu, họ đang dùng Pj để nhử nó.
- Chạy đi ! Nhanh lên ! Pj không sao ! - Pj nói to, nhỏ cũng chẳng biết nó đang đứng ở đâu nữa.
Nó chẳng thể bỏ Pj mà chạy được, nó có chạy cũng chưa chắc nó sẽ thoát, nhưng nó sẽ thử, có điều là nó sẽ kéo Pj chạy chung ! Nó chạy về phiá ánh đèn, kéo nhanh Pj đứng dậy, lúc này bằng cảm nhận, nó và Pj biết mình đã bị bao vây ! Tối thế này, 2 người chẳng thể làm gì được, khi giác quan cảm nhận được có người lại gần mình thì tay chân bắt đầu hoạt động, xem ra đông lắm, đông hơn bọn nó rất nhiều, chẳng nói dài dòng làm gì, dù 2 đứa nó có đánh thế nào, có phòng thủ hay tự vệ ra sao đi chăng nữa thì điều bị bắt là không thể tránh khỏi.
Sau khi được gấp viên đạn ra và sát trùng băng bó lại vết thương, hắn tỉnh dậy lúc giữa trưa, không bao lâu sau đó là tiếng trách mắng vang lên:
- Các người làm ăn thế nào mà để mất dấu họ chứ ? - hắn nghiến răng.
- Cô ấy chạy nhanh quá ! Đường lại đông, chúng tôi không thể bám sát được ! - những người phụ trách bảo hộ cho nó cúi đầu.
Hắn đập mạnh tay xuống bàn tạo nên 1 tiếng động lớn khiến mọi người ai nấy cũng giật nảy mình, ai cũng biết là hắn đang cố kìm nén cơn tức giận sắp trào dâng, hoạt động đã lâu, biết hắn từ khi hắn còn bé xíu, chưa bao giờ họ thấy hắn kích động như thế, dù là với ba hắn, hắn có những thái độ tiêu cực đi chăng nữa thì cũng không bao giờ nó đạt ngưỡng tới mức này, trước mọi người, hắn luôn được nhận xét là 1 người giấu mọi cảm xúc vào bên trong dù đó là sự tức giận, đôi khi nó được bộc lộ nhưng chỉ ở 1 ngưỡng nhất định. Chưa bao giờ họ lại cảm nhận được trong mắt hắn lại chứa những ngọn lửa muốn thiêu sống cả người nhìn như thế, vốn dĩ đôi mắt đó vốn băng lãnh, trống không và không hề biểu lộ bất kì cảm xúc nào dù là nhỏ nhất, như vậy cũng đủ nhận ra, nó trong hắn chiếm vị trí quan trọng thế nào !
- Cậu chủ, ông quản gia của cô ấy nói cô ấy trở về nơi ngày xưa !
- Các người xuống đó tìm dấu cô ấy ngay lập tức ! - hắn liếc mắt qua từng người, ánh mắt sắc đến gai người, chẳng ai có can đảm để nhìn sâu vào mắt hắn.
Ken đột nhiên tự cảm thấy sẽ có điều chẳng lành, có khi nào Pj đã đi với nó hay không ? Điện thoại cả 2 không thể liên lạc được, quả thật họ không muốn bị làm phiền rồi !
Lúc này, Ken và hắn có cùng chung 1 suy nghĩ, cùng chung 1 nỗi sợ ... nỗi sợ đó vô hình nhưng càng ngày càng lớn lên trong lòng mỗi người ... Ở trong thế giới này, nên hắn và Ken biết rất rõ, bọn chúng hành xử rất dã man, coi mạng sống con người không là cái que gì cả, thế nên trong lúc giữ lại mạng sống người khác mà làm tổn hại đến cơ thể người đó cũng không phải là chuyện không thể !
Jun thề, nếu có chuyện gì xảy ra thật thì Jun sẽ bắn nát sọ cả bọn !
Trời càng xế chiều mà tin tức của nó và Pj không nghe ai báo về cả, điều đó khiến lòng hắn và Ken nóng như lửa đốt,chẳng thể ngồi yên được.
Hắn chưa từng sợ điều gì cả, kể cả việc phải từ bỏ mạng sống của mình, nhưng giờ đây hắn đã biết thế nào là sợ, là trông, là mong, là ngóng; hắn sợ nó gặp phải chuyện không hay, từ ban đầu đáng lý hắn không nên để nó bước vào cuộc sống của mình như thế ! Là hắn sai, tất cả đều do hắn ! Hắn sai vì đã yêu nó nhiều hơn bất kì những người con gái khác. Bên hắn ... chỉ có thế này thôi ! Chỉ mong nó sẽ không bị gì, chỉ mong mọi linh cảm của hắn là sai ... thì khi đó mọi lo lắng bây giờ của hắn là dư thừa, hắn cũng chấp nhận. Nó thật biết cách làm đảo lộn cuộc sống của người khác.
Ken cũng đứng ngồi không yên, thật chẳng hiểu vì sao bản thân lại xuất hiện loại cảm xúc này ! Bỗng dưng Ken lại muốn nghe tiếng nhỏ lúc này, cứ chí chách chí chách, có khi cãi cọ với nhỏ vậy mà vui tai ... Ken cũng đã điều động người lần tìm dấu vết của 2 người họ, bây giờ cũng không có tin tức gì cả. Thật muốn bóp nát cái điện thoại. Tên đó sợ Pj sẽ không chịu được mất. Chuông điện thoại Ken vang lên, chẳng nhìn qua màn hình tên đó đã ấn nút đặt vào tai hỏi dồn dập:
- Sao ? Tìm được rồi hả ?
- Tìm được gì vậy anh ? Em là Xử Nhi mà, trời tối rồi, sáng giờ anh đi đâu thế, không về nhà ạ ?
Ra là Xử Nhi chứ không phải người đưa tin.
- Không có gì thì đừng gọi làm phiền tôi ! Về được tôi sẽ về, không thì thôi ! Bận !
Sau chữ "bận" là Ken cúp máy cái rụp không để Xử Nhi kịp ú ớ gì, đầu dây bên kia Xử Nhi tức muốn trào máu vì cắt điện thoại ngang như thế ! Đã thế còn sử dụng cái thái độ đó để nói với chị ta, rốt cuộc không biết có chuyện gì mà lại quan trọng như thế ?
Điện thoại Ken vừa dứt là điện thoại hắn lại đổ chuông, nhìn dãy số lạ trên màn hình, hắn đưa mắt nhìn Ken, không khí xung quanh bắt đầu lắng đọng lại, tim hắn đập từng nhịp liên hồi.
- Xin chào ! Lâu lắm rồi tao với mày không gặp nhau ! - kèm theo đó là 1 tràng cười to.
Mẹ kiếp, biết ngay mà, linh cảm của hắn chưa bao giờ là sai cả !
- Ý mày là thế nào ? - Jun biết rõ ý của người ở đầu dây bên kia muốn gì nhưng vẫn vờ như không.
- Mạnh miệng dữ ! Có tin vui cho mày đây ! Con người yêu của mày và thằng chó kia, đang trong tay tụi tao đây này ! Haha - gã cười 1 cách điên loạn.
- Thế thì sao ? - hắn cố tình phớt lờ.
- Là người yêu mày đang trong tay bọn tao đấy, ****** ! - gã tức giận,hét to qua điện thoại.
Hắn cười khẩy rồi nói to sang Ken.
- Nó bảo nó đang giữ người yêu của tao và mày !
- Người yêu ? Tao có người yêu bao giờ ? - Ken thể hiện sự ngạc nhiên qua lời nói.
- Đó, mày nghe chưa ? Bọn tao chả hiểu mày đang nói cái chó gì cả ! Mày nghĩ bọn tao ngu đến mức để lộ người yêu cho tụi bây biết sao ? Bọn tao đếch có ngu như thế !
- Chơi qua đường cả đấy ! Không ngờ mày tưởng thật ! - Ken cũng góp giọng vào.
- Nghe rồi đấy, đừng có mà xỏ mũi bọn này !
Nói rồi hắn nhanh tay cúp máy, thái độ bình thản ban nãy không còn nữa.
- Mẹ nó, biết ngay mà ! Nan, bật máy lên chuẩn bị dò tìm nơi phát ra tín hiệu.
- Mày chắc nó sẽ gọi lại chứ ? - Ken nghi hoặc hỏi, không dưng hắn lại cúp ngang hông như thế. Nhưng chỉ còn cách đó thôi, ban nãy cả bọn chưa chuẩn bị gì cả, nếu tên đó có gọi lại, dựa vào khả năng của Nan, cả bọn không chừng sẽ tìm ra nơi phát ra cuộc gọi, chỉ cần hắn chịu khó kéo dài thời gian thoại 1 chút thì sẽ ok cả.
- 100%.
Hắn vừa dứt lời thì quả đúng là như vậy, số điện thoại đó gọi lại thật, đương nhiên phải gọi thôi, vì bên đó đang giữ con tin và đặc biệt là có ý định đe dọa bên hắn cơ mà.
- Mày và thằng kia không đến đây tao giết 2 đứa nó thật đấy !
- Không liên quan đến tao, không có gì phải đến cả !- hắn hờ hững đáp.
- Đừng đùa với tao ! Tao cho mày thời gian từ đây đến đúng 3h đêm, mày phải gọi cho tao, cho mày suy nghĩ là nhân nhượng lắm rồi ! Không tao sẽ giết chết 2 đứa nó bằng cách đau đớn nhất ! - gã tiếp tục đe dọa tinh thần.
- Thích thì chiều ! Tao đến hốt xác giúp mày ! Thấy ý kiến đó good không ? - hắn tỏ ý mỉa mai.
- Đừng đùa với tao ! Nếu mày đã nói thế thì qua 3h đến đây nhận xác!
Lần này gã là người cúp máy.
Vừa cúp máy, hắn nhìn sang Nan, Nan dùng tay ra hiệu ý bảo OK ! Đã lần tìm ra, lần theo đó là sẽ ra thôi ! Xem chừng vị trí này cũng nằm đâu đó ở nơi mà nó đã đến ! Hên là gã cho hạn đến 3h, bây giờ phóng tốc độ đến đó sẽ vừa kịp. Hắn không nói không rằng bỏ vào phòng thay đồ rồi mang theo 1 va li chứa những thứ cần thiết ra, cả bọn chợt can ngăn hắn lại.
- Vết thương !!!
- Sẽ không sao đâu ! - hắn lờ đi mọi lời can ngăn.
- Hay cậu ở nhà, cứ giao việc này cho Ken và Nan là ok thôi mà ! Không thì để chúng tôi đi theo ! - 1 người lo lắng nói.
- Ở nhà ? - hắn cười khinh thường - Người bị nguy hiểm là người yêu tôi đấy ! Kêu tôi đừng quan tâm được sao ? Đùa !
- Vậy chúng tôi sẽ bố trí lực lượng ! - 1 người lên ý kiến.
- Không được, sẽ hỏng hết việc ! - hắn bác bỏ- Ken, mày có muốn đi không ?
- Hỏi thừa ! - Ken cũng nhanh chóng đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, không thể nào không đi được.
- Nhưng không chừng sẽ mất mạng, vết thương cậu chỉ mới hôm qua thôi ! Chưa lành đâu! Bọn chúng rất đông và không phải dạng tầm thường như những đám côn đồ đầu đường xó chợ, cậu biết chứ ? - nhiều người nháo nhào lên ý kiến, họ không an tâm và họ lo cho hắn.
- Chết là hết ! Nói với ông ta tôi đi rồi !
Chỉ ngắn gọn 1 lời như thế hắn đã rời đi. Chẳng ai dám ngăn cản hắn dù họ cho lời khuyên và can ngăn, vì họ đã chứng kiến được hắn đã nổi điên thế nào từ khi họ để mất dấu nó đến tận bây giờ. Nếu dùng 2 từ để diễn ta thì đó là "Đáng sợ" , nhìn thái độ Ken cũng không khá hơn gì, phần giữa 2 chân mày cứ xô vào nhau, không cần thiết là không hề lên tiếng lấy 1 lời, chưa bao giờ họ thấy Ken mang 1 vẻ trầm lắng đến rợn người như thế, mỗi lần tên này xuất hiện ở nhà Jun là cứ nói không ngớt, Ken có thú vui là chọc tức Jun mà, họ có cảm tưởng như nếu như Ken không nói thì tên đó sẽ chết ấy ! Họ từng nghĩ 1 người như Ken làm sao có thể làm bạn với hắn và được đề cao như vậy ! Mọi thắc mắc đều được giải đáp kể từ khi có vài người thấy được nụ cười ác quỷ hiếm hoi nở trên môi Ken trước khi tên đó rời đi ! Họ chỉ có thể ví Ken bằng 1 câu duy nhất: Nhìn vậy mà không phải vậy ! Sau đó họ tức tốc gọi cho 'ông chủ lớn' để thông báo tình hình, nghe xong ông nói ông sẽ về để giải quyết.
.
Gã nhìn 2 đứa nó, ban nãy gã bật loa ngoài, cốt là để cho 2 đứa nó nghe, nghe rồi, cũng đã quan sát biểu hiện của nó và Pj nhưng xem ra không có gì là không bình thường cả ! Mặt 2 đứa nó vẫn thản nhiên như thế ! Đó là cách thông thường mà người ta hay áp dụng mà, hắn nói như thế là thường thôi, dễ hiểu ! Chẳng qua là thái độ bọn nó tạo dựng lên quá thật và cả 4 đứa phối hợp quá ăn ý thôi ! Nó đang rất lo lắng, nó sợ hắn sẽ liều mình mà đến đây mất, nhưng nó cũng 1 nữa nghĩ rằng hắn sẽ không đến, cho đàn em ập vào cũng được, đó là cách tốt nhất để đẩy nó ra khỏi cuộc sống của hắn, cơ mà nếu như vậy thật ... nó sẽ đau lắm ! Nhưng thà là đau 1 chút ... thế nên hắn đừng xuất hiện hay gọi cho gã nhé ? Pj cũng nghĩ tương tự như nó, nhỏ không nghĩ Ken sẽ đến, chỉ là, còn nhiều thứ khác quan trọng với Ken ... hơn Pj ~ Xử Nhi dạo này bám Ken lắm, cũng không chừng Ken không thể từ chối được ! Chẳng dại gì phải lo lắng ngược xuôi, hay cất công này nọ cho người dưng ... Đúng mà nhỉ ? À không, em của người con gái tên đó yêu mới đúng !
- Nó mà không gọi cho tao, cũng không có ý định đến đây ! Thì mày và mày - chỉ vào nó và Pj - sẽ không thấy mặt trời vào ngày mai đâu !
- Đại ca ! Giả sử như 2 thằng đó không đến, bỏ phế 2 cô em xinh đẹp này ở đây, có thể cho bọn em 'hưởng' trước khi thủ tiêu không ? - 1 tên nói với vẻ gain tà.
- Bọn chó ! Nhân cách thối tha hệt như cách suy nghĩ ! - Pj nghiến răng.
Sau đó là nhỏ lãnh trọn cả 1 bạt tay vào mặt vì tội dám sỉ vả bọn đó, cơ mà gã đã ngăn lại, tuyệt đối từ đây đến 3h gã sẽ không làm gì cả, qua 3h, dù chỉ là lố 1p thôi, thì mọi chuyện sẽ thế nào cũng được ! Kì này nhất định phải sống chết với nhau, không là hắn chết thì là gã chết, thế thôi !
K.hốn nạn nhất vẫn là mỗi khi bọn nó thiếp đi vì đuối sức thì gã tuyệt nhiên không cho bọn nó nghĩ ngơi lâu, không quá 30p, gã sẽ có cách khiến bọn nó tỉnh dậy, đổ nước lên người sao ? Quá xưa rồi, gã có cách khác, sát muối lên vết thương !
Phải nói là thấu đến tận tim gan, rát ... rát lắm ! Cơ mà nó với Pj không hét lên chỉ rên la ư ử trong miệng, chính điều đó càng khiến gã thích thú hơn, gã thật muốn biết, đau đến cỡ nào bọn nó mới kêu gào thống thiết và lạy lục van xin. Hah, tự nhiên gã lại muốn hắn và Ken khỏi gọi để gã thử 1 số chuyện với 2 người đẹp này !
Nó và Pj tỉnh hẳn sau lần bị sát muối vào những vết trầy sướt, các cơ nóng ran cả lên, thịt giật giật, quả thật là đau đến cùng cực. Cơ mà bọn nó ráng cầm cự không rên la vì gã càng muốn thấy bọn nó hoảng sợ thì bọn nó tuyệt đối sẽ không để gã đạt được điều đó. Tự nhiên cả 2 người bọn nó đều phát sinh ra ý niệm sợ chết, sợ trước khi chết đi ... sẽ không được thấy người mà mình yêu nhất ~ Không được chợp mắt, quả thật rất mệt, rất mệt lạnh nữa, cũng chẳng biết bọn nó đang ở đâu nhưng gió lùa vào lạnh lắm ! Gió thổi qua các vết thương càng khiến chúng tê buốt hơn gấp vạn lần, cứ như có hàng trăm con kiến kim đang châm chích dưới da vậy !
Bất giác vào những lúc này, kí cứ về người mà bọn nó yêu thương hiện ra 1 cách vô cùng rõ rệt, bọn nó cũng rất đói ... từ khi ăn bữa trưa ... thì nó và Pj không nhét gì vào bụng nữa, biết thế trưa nó đã ăn nhiều hơn rồi, hah, tự cười thầm bản thân, ra cũng có lúc nó có những suy nghĩ thế này ! Đói, khát, lạnh và đau rát, gió đêm vốn dĩ rất lạnh, huống hồ nơi đây nhà cửa thưa thớt ! Nó sợ cả cái bóng đêm đang nuốt chửng mọi thứ, trời tối nên gã chẳng thể thấy được những cơn run của nó ... May mà nó còn có Pj bên cạnh vào lúc này! Bóng tối cứ như 1 cơn ác mộng kinh hoàng bao lấy nó, nó sợ, rất sợ, Pj cũng như nó mà thôi !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro