Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21.5

Jun qua đón nó đến bar, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đến nhà 1 đứa con gái để chở người đó đi chơi ... Cũng như bình thường mà nhỉ nhưng dường như hôm nay hắn chải chuốt hơn mọi ngày, vẫn là đi bar thôi mà ... cũng chẳng hiểu vì sao nữa, theo ý thích của nó nên bây giờ hắn nhuộm đen lại rồi nhưng chỉ trong mát thôi, khi có ánh sáng chiếu vào tóc hắn cũng sẽ rực lên 1 màu đỏ ửng như lúc trước ... cái lúc mà hắn và nó mới biết đến nhau ~

Sau tiếng chuông vang lên là ông quản gia chạy ra mở cổng, ông nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mến cứ như đã quen biết từ rất lâu lắm ấy, điều đó khiến hắn có chút khó hiểu, hay là tại vì hắn là người yêu của Zu nên mới nhìn hắn như thế nhỉ, hoặc là với ai ông cũng nhìn như thế cả ?

Nó từng nói với hắn là mẹ nó mất khi nó chừng 5, 6 tuổi gì đó; khi đó ba nó vì thế cũng bỏ đi, căn nhà và số tiền nuôi dưỡng nó đều là do mẹ nó để lại, nhiều khi nó cũng có hơi thắc mắc rằng có phải mẹ nó làm cái gì to lớn lắm hay không mà mọi nhu cầu của nó đều có thể đáp ứng được, đã có lúc như nó tưởng số tiền đó có thể dùng mãi dùng mãi mà không hết, hờ, nhưng có vẻ vô lý thật, đây có phải là câu chuyện thần tiên đâu chứ ! Dù nó đã ráng nhớ ra nhưng hình như dù cố đến mấy nó vẫn chẳng thể nhớ ra hay biết được nghề nghiệp mà ba mẹ nó làm, còn ba nó ... liệu có còn sống hay không ? Cũng đã nhiều lần nó hỏi ông quản gia, nhưng ông chỉ cười hiền và đáp lại nhẹ nhàng, bảo rằng nó đừng lo gì cả ! Cả con Lexus nó đang có nữa, vì chưa đủ tuổi nên chủ sở hữu vẫn là để tên của ông, cũng như chắc nó trông đứng hơn cái tuổi 17 của mình nên nó chưa bao giờ bị công an thổi cả, chẳng phải là nó đua đòi, chỉ là lần đó nó chỉ muốn hỏi thử để dò xem rằng số tiền đó thực sự là có bao nhiêu, nhưng chỉ không ngờ là sau khi nói thử thì ông quản gia đã chẳng suy nghĩ mà gật đầu ngay, rồi đến cả những thứ đắt tiền khác nữa, chính vì thế nó luôn thắc mắc về số tiền đó, thực sự là mẹ nó để lại nhiều tiền nhiều thế à ? Nhưng bà chẳng phải tỉ phú hay triệu phú gì cả, thế nên nó luôn cố tìm 1 câu trả lời đích đáng. Nói đi cũng phải nói lại, chắc cũng vì thế mà nó khá xấu tính, theo kiểu nuông chiều quá riết hư ấy mà, nhưng nó vẫn được giáo dục, vẫn có đạo đức, vẫn biết cách cư xử sao cho đúng, nó chỉ khác người con gái ngoan ở chỗ là có đánh nhau, có văng tục khi bực, dạo này có hút thuốc nữa, vào bar khi chưa đủ tuổi ... Anyway, như Jun thôi, nó hư nhưng không hỏng !

- Tôi chờ cậu lâu rồi ! - ông quản gia cười.

Câu nói đó khiến hắn không hiểu cho lắm ... chữ 'lâu' khiến hắn phải suy nghĩ, tự hắn nhận thấy từ đó còn mang ý gì sâu xa lắm ...

- Zu ... - hắn định lên tiếng nói gì đó nhưng ông quản gia đã chặn lại bằng lời nói của mình.

- Cũng chưa trễ lắm, đúng không? Có phiền không nếu chúng ta nói chuyện một chút?

Hắn chợt nhận ra, dường như ông quản gia có cái gì đó không đơn giản như vẻ ngoài mà ông thể hiện với mọi người.

- Về tôi ... hay Zu ?

- Cả hai. - ông chợt mỉm cưởi.

Nhìn vào mắt ông, hắn cảm thấy bản thân sắp được nghe 1 điều gì đó quan trọng lắm.

- Tôi tự nhủ rằng, nếu 1 ngày nào đó, không cần biết là vô tình hay cố ý, chỉ cần cậu đặt chân vào căn nhà này, thì tôi có trách nhiệm phải nói mọi chuyện với cậu ! - ông nở nụ cười hiền hậu.

- Chúng ta quen nhau sao ? -hắn nhíu mày.

- Tôi là bề dưới, thưa cậu chủ ! - ông kính cẩn, điều đó khiến Jun còn tò mò ơn.

- Vậy nếu ... tôi không quen cô ấy và tôi không ba giờ đặt chân vào ngôi nhà này? - hắn hỏi.

- Do ông Trời sắp xếp cả - ông điềm đạm - thì khi đó bí mật sẽ mãi mãi là bí mật thôi !

- Thế ông muốn nói gì ?

- Chuyện nói ra rất dài dòng, những gì tôi sắp nói hoàn toàn là sự thật, cậu có quyền không tin nhưng tôi khuyên cậu nên tin. Sự thật về Zu, một quá khứ về con bé mà mọi người biết là 1 sự tạo dựng, người mẹ 'giả' ấy mất lúc con bé 5, 6 tuổi gì đó! Bà ta qua đời vì bệnh. - ông thở hắt ra.

- Thế người mẹ thật của cô ấy ? Tại sao cô ấy lại không biết gì hết ? - hắn nhíu mày.

Trước khi kể tiếp câu chuyện dài, ông nhấp 1 ngụm trà.

- Cậu có nhớ quá khứ năm xưa không ? Cái con bé năm xưa cậu hay chơi cùng, cả cái tai nạn năm đó nữa ! Lúc ấy cậu còn rất bé, cậu có còn nhớ hay không ? - ông nhìn thẳng vào mắt cậu.

- Cô bé tôi hay gọi là Mây ? Và hay gọi tôi là Mưa ?- hắn cần 1 sự khẳng định.

Ông không trả lời, thay vào đó là 1 cái gật đầu.

- Vậy ra ... - hắn dường như không tin vào những gì mình nghĩ - vậy thì tại sao ... ?

- Người cha của cô bé vốn là 1 thuộc hạ thân tín của cha cậu, trên vạn người nhưng chỉ dưới 1 người thôi ! Thân phận của ba con bé được che rất kĩ, nhìn vào cái vẻ ngoài hiền lành, mộc mạc ấy chẳng ai nghĩ ông ta lại là 1 xã hội đen hạng nhất được đào tạo chuyên nghiệp. Thế nên ngày nay Zu có tính hiếu chiến và đánh nhau chuẩn như thế chắc là thừa hưởng 1 phần từ ba mình. Năm đó nhà 2 người gần nhau là ý của ba con bé vì thời gian đó ba cậu trong 1 phi vụ mà trọng thương khá nặng, ba con bé vì để bảo vệ ông ấy nên đã chủ động chuyển nhà sang cạnh nhà cậu, đúng là thế thật, ba con bé ra đi trong lúc cố bảo vệ ba cậu, đúng là 1 người trung thành, ba cậu đến bây giờ vẫn rất tiếc thương con người đó. Vì ba con bé bị lộ vậy nên bọn chúng đã tìm ra được cả một gia đình, là con bé và mẹ nó. Lão gia đã tạo điều kiện cho mẹ con con bé có 1 suất đi nước ngoài bí mật, sau đó họ sẽ định cư luôn nơi đó và còn được trang bị vệ sĩ để đảm bảo an toàn nữa, nhưng số trời quyết đã là như vậy, muốn tránh cũng không khỏi. Cài ngày lão gia quyết định đẩy họ ra khỏi cuộc sống phức tạp đó thì ngày kinh hoàng đó xảy ra, con bé vì chạy đuổi theo xe cậu mà ...

- Ông ... có thể nói rõ hơn hay không? Tôi ... lúc ấy đang ngồi trong xe ... ba tôi không cho xe quay lại ... - mọi thứ đến với hắn quả thật là quá bất ngờ, có quá nhiều chuyện hắn đã không biết, tấm màn bí ẩn dường như từ từ được vén lên ... nếu hắn không đến nhà Zu thì không biết bao giờ hắn mới biết được câu chuyện này, đáng lý hắn nên đến đây sớm hơn, từ ban đầu cầm bản điều tra về nó trên tay hắn đã cảm thấy có nhiều điều không bình thường rồi. Chỉ là hắn nghĩ nó cố tình che giấu về mình nên cũng không nghĩ nhiều, dù gì thì Pj, Mon cũng là 1 tay máy tính mà, chuyện đó cũng không có gì là lạ.

- Con bé vì lao ra đường đuổi theo xe của cậu nên đã bị 1 chiếc xe tải đâm trúng, nhưng cũng không hẳn là thế vì ngay lúc đó mẹ cô bé đã liều mình lao tới che cho cô bé nên ... mẹ cô bé chết ngay tại hiện trường tai nạn còn cô bé thì nhập viện trong tình trạng nguy cấp ... chẳng ai nghĩ con bé qua nổi cả ! Vốn dĩ họ được bảo vệ rất kĩ, cả 1 con ruồi cũng không bay tới được chỗ họ. Chỉ là lần đó ... họ trở tay không kịp. Nhân cơ hội đó, ba cậu đã nhúng tay vào, ngụy tạo cái chết giả cho con bé, coi như con bé không tồn tại nữa, sự an toàn của cô bé đã được đảm bảo ! - mắt ông quản gia nhìn vào một nơi xa xăm.

- Tai nạn thật sao ? Nhưng tại sao Zu ...

- Tôi biết cậu muốn đề cập gì - ông chen lời - Không phải tai nạn ... là bọn chúng bày ra cả ... cái bọn chúng không ngờ là con bé còn sống thôi, bọn chúng muốn diệt tận gốc mà ! Zu bị khủng hoảng tinh thần quá độ, mất cha, mất mẹ ... thế nên con bé đã bị mất trí nhớ ... đến tận bây giờ .

- Vậy ra cô ấy không biết chuyện của chính bản thân mình sao ? - hắn tò mò hỏi.

- Đúng, con bé còn không biết mình đang mất trí nhớ cơ mà ! Ngày con bé tỉnh lại trong bệnh viện là có 'người mẹ giả' bên cạnh, con bé như làm lại con người mới sau cơn sốt li bì và mê man đó. Ba cậu muốn bù đắp cho con bé, nếu con bé không nhớ về quá khứ thì càng tốt thế nên ông đã tạo cho con bé một gia đình giả và bù đắp lỗi lầm của mình !

- Bù đắp ? - hắn nhếch mày.

- Đúng ! Căn nhà này, tất cả vật dụng, tiền bạc ... đều là ba cậu chu cấp cho tôi mỗi tháng ! Số tiền rất nhiều, đủ để trang trải cho cả đời nếu sau này con bé lấy chồng ! Thật ra lão gia không biết có nên nói rõ với cậu và con bé chuyện này hay không thế nên ông đã để Trời quyết định, nếu 2 người thiết lập quan hệ đặc biệt với nhau, 1 ngày nào đó cậu đến đây thì tôi sẽ nói rõ với cậu về mọi chuyện, còn nếu 2 người không có gì cả thì bí mật vẫn mãi là bí mật. Ba cậu bắt đầu ván bài này bằng cách tạo điều kiện cho 2 người cùng sinh sống trong một môi trường, nếu 2 người thực sự có duyên thì 2 người cũng sẽ tự tìm đến với nhau thôi, ba cậu hiểu rõ tính cậu, ông biết cậu chỉ đến nhà 1 đứa con gái nếu cậu yêu người đó thật lòng ! Hôm nay cậu đã đến đây, tôi phải giữ lời hứa trong ván bài này !

Mọi chuyện đến với hắn quá bất ngờ, hắn vốn nghi ngờ nó là cô bé trong quá khứ nhưng ' cái chết giả' lại khiến hắn luôn phủ nhận suy nghĩ đó của mình.

- Ông nói thật chứ ?

Nó bước vào căn phòng, họ đã không khóa cửa phòng khi nói chuyện, điều đó thật quá sơ suất ... Mắt nó có vẻ hơi ướt nữa ! Vậy là nó đã nghe hết rồi ? Từ bao giờ nó xuống nhà dưới vậy ?

- Những gì ta nói đều là thật ! - ông cam đoan.

Hắn ái ngại nhìn nó, sợ nó không chịu được cú sốc này.

- Zu ...

Hắn giơ tay ra định chạm vào nó nhưng nó lại rụt người lại.

- Là em ... đã hại chết mẹ của mình ! - cơ thể nó run lên từng đợt.

- Anh ... xin lỗi ... - hắn bất lực thở dài.

- Có phải dính líu tới các người thì luôn phiền phức hay không? Ba tôi vì ba anh mà chết, tôi suýt vì anh mà chết nhưng rốt cuộc người chết thay lại là mẹ tôi, có phải từ đầu tôi không nên có quan hệ với các người hay không ? - nó thở gấp, rốt cuộc nó chẳng biết bản thân đang nói nữa, mỗi khi sau này nó nghĩ lại, nó tự cảm thấy khinh chính mình, nó nhận ra mình như 1 Khánh Hạ thứ hai, đổ hết mọi tội lỗi lên người con trai yêu mình, nó không cố ý nói như vậy nhưng chẳng biết tại sao những lời đó lại phát ra khỏi miệng nữa.

Nghe lời nói của nó, hắn đứng ngây người, chỉ là không biết tại sao nhưng tim thắt lại 1 cái thật mạnh, đau ! Nó nói không sai ... từ ban đầu hắn không nên kéo nó vào cuộc sống này, trước đó hắn đã rất đắn đo về thân phận của mình nên hắn đã suy nghĩ rất kĩ có nên bắt đầu mối quan hệ hay không, hắn đã chấp nhận và tin rằng mình đủ khả năng để bảo vệ người con gái mình yêu nhưng bây giờ thì sao chứ ? Hah, sự thật đau lòng là hắn chẳng bằng ai cả !

- Zu !!! Sao con lại nói thế ? Chuyện đó không ai muốn cả ! Ba con chế vì ông ta quá trung thành, sự ra đi của ba con là 1 mất mát nặng nề cho tổ chức, chẳng ai muốn cả ! Còn chuyện của con và mẹ, chẳng ai ngờ là bọn chúng lại sử dụng thủ đoạn đó cả, thực chất là ông chủ đã cho người bảo vệ 2 mẹ con con rất chặt chẽ !

- Rốt cuộc tôi là ai ? Hm ?- nực cười, suốt mười mấy năm ròng hóa ra chỉ là 1 đứa ăn nhờ ở đậu !?! Trớ trêu !!!

Hắn chẳng thể tiến lại gần ôm nó vỗ về như mọi khi nữa vì ngay lúc này đây, hắn còn cảm thấy bản thân mình ghê tởm nữa mà ! Có phải hắn nên rời xa nó không ?

- Em ... xin lỗi, em không cố ý nói như thế ... Em cần thời gian suy nghĩ ... - nó không dám nhìn vào mắt hắn vì nó biết, mắt hắn đang chứa những tim vỡ vụn ... vì những lời nói tưởng chừng như vô tình của nó. Nó đã làm tổn thương người nó yêu nhất cũng như người yêu nó còn hơn cả mạng sống của mình.

Hắn đang nghĩ những điều nó vô thức nói ra, cũng như câu chuyện trong quá khứ ... cũng là bảo vệ đó, nhưng kết quả sao chứ ? Đâu phải cứ được bảo vệ là sẽ an toàn ? Những người thuộc thế giới như hắn không nên yêu ai cả ... Từ ban đầu có tình cảm với nó có phải đã là sai lầm ?

Trước khi có cái gì xảy ra, chắc là hắn nên rời xa nó. Thế sẽ tốt hơn. Hắn sẽ giúp nó lấy lại kí ức từ từ nhưng không phải trực tiếp, hắn sẽ không tiếp xúc với nó nữa. Phải đẩy nó ra khỏi cuộc sống của hắn trước khi bọn chúng đánh hơi ra được mối quan hệ này !

Hắn nhìn nó, miệng muốn phát ra lời gì đó nhưng không được, cổ họng hắn lúc này nghẹn đắng. Hắn biết, nó sẽ lại tự dằn vặt mình, lại tự bắt mình suy nghĩ ... hắn sẽ nhờ ông quản gia gọi 1 bác sĩ riêng cho nó, khi cố nhớ lại chuyện quá khứ chắc nó sẽ bị đau đầu ... , hắn chợt nhớ về những giấc mơ nó kể, đó là 1 phần kí ức của nó, hắn chắc mẩm rằng chỉ cần có cái gì đó tác động vào nó sẽ lấy lại được miền kí ức đó.

Dạo này hắn bị theo dõi cũng nhiều, hắn biết, nhưng theo tình trạng bây giờ thì hắn cũng không thể giữ nó bên cạnh được rồi ! Gia đình hắn đã gián tiếp gây ra cái chết cho ba mẹ nó rồi, bây giờ hắn không thể nào để nó vì mình mà tổn hại nữa !

Hah, chuyện trên trời rơi xuống !

Biết thế hắn đã chẳng đến đây rồi, biết thế trước đó hắn đã tận dụng thời gian bên cạnh nó, biết thế .... Nếu ai cũng ' biết thế' thì trong quá khứ của mỗi người sẽ chẳng có những sai lầm nào rồi !

" Có đôi khi " buông tay" ... là một quyết định sáng suốt ~

nhưng ...

Điều đó ... chưa bao giờ là dễ dàng . "


Nếu chọn lại 1 lần nữa, hắn nhất định sẽ không nhập nhóm với nó, cũng không để ý đến nó, cũng không .... , chẳng phải hắn sợ mình đau như bây giờ chỉ là hắn sợ nó bị tổn thương như lúc này, nó tổn thương nhiều, hắn biết, nếu 1 ngày nào đó đùng 1 cái, bạn trở về nhà và nghe ba mẹ các bạn nói rằng bạn không phải là con ruột của họ, bạn sẽ thấy thế nào ?

Hắn thả lỏng bản thân, tiến lại gần nó ôm nhẹ nó vào lòng, rồi thả ra, nhìn vẻ mặt thất thần của nó, hắn đau lắm, xót lắm, chạnh lòng lắm ... nhưng tất cả sẽ còn đau hơn nữa nếu bây giờ hắn ích kỉ giữ nó cho riêng mình !

- Tôi đã khiến em mất mát quá nhiều ! Tôi ... xin lỗi ! Tôi thích 1 Zu lạc quan hơn! - hắn cười nhẹ, trông hắn như 1 thiên thần thực thụ - Tôi hy vọng em sẽ mau chóng nhớ lại ! Xin lỗi. - hắn xoa đầu nó.

Hơn ai hết, nó hiểu rõ rằng 2 từ ' xin lỗi' đó là 1 lời chia tay tạm. Nó biết lời nói của nó đã khiến hắn suy nghĩ ... Và nó cũng biết rằng những điều hắn đang làm đều là vì nó. Hắn quay đi rồi, nó muốn mở miệng, nó muốn dùng tay níu về nhưng sao nó cứ bất động mãi như thế ? Có lẽ nó cần thời gian suy nghĩ thật !

Hắn quay đi, 1 giọt nước mắt rơi ra, ừ, hắn khóc ! Đáng lý hắn nên bên cạnh nó lúc này ... nhưng rồi chợt cảm thấy không có mình sẽ tốt hơn ! Cứ để nó suy nghĩ kĩ, nếu thực sự cần hắn thì đến 1 lúc nào đó sẽ gọi hắn để nói rõ mọi chuyện thôi ! Zu của hắn là thế mà !

" . . . Rồi cũng đến lúc em đổi khác đi, soi gương lâu hơn mỗi ngày

1 nửa yêu thương trong em chắc đã thay tên

Khi yêu đương con tim vốn luôn chật chội nên em đặt anh ra xa lồng ngực dẫu đắn đo

. . .

Rồi thời gian sẽ dẫn em đi qua những lỡ làng mà mình đã dấu đi như chưa từng

Nguội lạnh theo hơi ấm nhạt màu

( Giữa bóng tối ánh sang em dứt khoát đi, nơi đâu cho em thật sự yên lành )

Rồi thời gian sẽ nói em rằng bên anh chỉ là mộng ước với nước mắt đẫm đôi bờ mi ..

( Dừng chân nơi giữa bóng tối ánh sáng em dứt khoát đi , nơi đâu cho em thật sự yên lành )

. . .

Anh vẫn luôn mong trong đời này được có

Em cạnh bên anh và mình cùng vượt khó

. . .
Anh tự cho phép mình đi vào bế tắc
. . .

Không xa đâu em ơi nhưng sao chênh vênh

Anh không ra khơi nhưng sao lênh đênh

. . .

Vì thời gian sẽ không trôi êm đềm

Giống như khi đôi môi mềm

Còn ấm đam mê như ban đầu để miền yêu thương khép lại

Uhhh anh đã cố nói em khi bên anh chỉ là mộng ước

Nguội lạnh theo hơi ấm nhạt màu

Nguội lạnh theo hơi ấm nhạt màu "

( Thời gian sẽ trả lời - Tiên Cookie ft JustaTee ft BigDaddy )

" Nơi đâu cho Em thật sự yên lành ?

Nguội lạnh theo hơi ấm nhạt màu. "


Nếu nhạt đi nó sẽ không đau vì hắn nữa ... thế cũng tốt ... thà là hắn đau ... chứ hắn không muốn người mình yêu hơn cả mạng sống phải đau !

Nỗi đau đó, hắn xin nhận tất cả !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro