Chương 21.3
Sáng hắn ngủ dậy, nét uể oải hiện rõ trên gương mặt góc cạnh ấy, đôi mắt băng lãnh thường ngày hôm nay như bị che bởi 1 lớp sương mờ, chẳng ai biết hắn đã phải vật lộn qua 1 đêm thế nào ... dù là thiên tài cũng thế thôi, vấn đề sinh lý ai mà chẳng 1 lần mắc phải, hắn cũng đâu ngoại lệ, huống hồ hôm qua hắn bị người con gái mình yêu chơi 1 vố nặng như thế ...
Hắn ở bar tận 2h sáng mới về, chật vật loay hoay mãi cũng không sao ngủ được, hắn còn tắm nữa cơ, đúng là nhiệt bên ngoài cơ thể có tỏa ra nhưng bên trong thì ... vẫn cứ bức rức, nóng nóng mãi ... tới tận chừng 4h sáng hắn mới chợp mắt được, đáng lý hắn chẳng chợp mắt được đâu ... chẳng qua là đuối quá nên cơ thể ngủ quên lúc nào không biết thôi.
Cầm chiếc điện thoại lên xem giờ, nổi bật trên màn hình là dòng báo có tin nhắn đến, là mess từ nó.
" Ngủ ngon ? "
Hờ, ngon sao ? Cố tình trêu hắn à, rõ ràng chơi khăm hắn mà, đúng là chỉ có nó mới làm cuộc sống của hắn đảo lộn đến mức như thế, nhưng có 1 điều không thể phủ định là chỉ khi chạm vào cơ thể nó, hắn hoàn toàn không bị ám ảnh gì cả, không hề có cái cảm giác ghê tởm - cái cảm giác mà trước đó hắn từng có khi chạm vào những đứa con gái khác; dáng nó đúng chuẩn, hơn nữa lại rất quyến rũ nữa, cơ mà hắn quen nó, yêu nó không phải vì thứ ấy cũng chẳng phải vì nhu cầu tình dục của bản thân hắn yêu nó vì nó chính là nó . Hắn hư nhưng chưa bao giờ hỏng, hắn có thể buông thả bản thân nhưng chưa bao giờ đánh rơi nhân cách của mình.
Giả sử như nó không còn nguyên vẹn nữa hắn vẫn sẽ yêu nó như thế thôi vì khi yêu 1 ai đó thật lòng bạn sẽ tự nhận ra được, điều đó quan trọng hơn hay người mình yêu thương quan trọng hơn ! Hắn chỉ cần biết 1 điều là ở hiện tại, trái tim của người con gái đó thuộc về hắn, thế thôi ! Yêu nhau thì đừng nên để tâm đến quá khứ của người mình yêu, biết đến quá khứ đó là để yêu , để che chở cho nhau nhiều hơn chứ không phải là để nó ăn sâu vào não rồi khi có chuyện lại mang ra chỉ trích người ta !
Loại con trai chỉ biết đánh giá nhân phẩm của người con gái qua điều ấy là 1 thằng con trai tồi !
Anyway, dù sao thì trước đó nó chưa từng yêu ai thế nên với nó sẽ không có những chuyện đó đâu, giả sử thôi ! Nhưng qua đó đủ để nhận ra hắn dù ích kỉ, độc tài, quyết đoán, tàn nhẫn ... thì trong đó vẫn có 1 phần nhân cách hiếm có thằng con trai nào có được !
" Tương đối ! "
Rep nó lại 2 từ như thế rồi hắn từ từ đi xuống nhà dưới, người đầu tiên xỏ mũi hắn là nó, người đầu tiên bước vào phòng hắn là nó, người con gái đầu tiên khoác quần áo hắn lên người cũng là nó, người con gái đầu tiên solo ngang sức và ra tay không nhân nhượng với hắn là nó, người con gái đầu tiên khiến hắn đau đến muốn chết đi sống lại cũng là nó, người đầu tiên .................. , hah, suy cho cùng thì người có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc sống của hắn vẫn là nó...
Chấp nhận là ban đầu hắn tiếp cận nó chủ yếu mua vui thôi, chỉ là thấy nó thú vị, muốn vờn nó 1 chút, nhưng chẳng thể ngờ là cuộc mua vui đó không đơn thuần mang ý nghĩa như thế nữa rồi ...
" Có bao giờ bạn bắt đầu bằng 1 cách dối trá
Để rồi khi nhận ra mình đã quá thật lòng ? "
Hắn từng nói bản thân đừng vướng vào tình yêu, vì đó sẽ là điểm yếu rất lớn của bản thân, phải biết rằng xã hội đen có cuộc sống thế nào, huống hồ hắn sắp lên kế thừa vị trí của ba mình rồi ! Nhưng lỡ yêu rồi không thoát ra được đâu , hắn sẽ bảo vệ người con gái này hết sức mình, dù cho phải trả bằng chính mạng sống của mình !
Jun dám yêu, dám hận !
Chỉ cần đừng phản bội hắn, không thì cái giá phải trả rất lớn ...
- Cậu chủ ! - bà quản gia cuối đầu.
Hắn im lặng chờ bà nói tiếp, hiểu ý, bà trình bày.
-Bạn cậu chủ tới ạ ! Họ đợi cậu chủ từ sáng đến giờ, hiện đang ngồi ở phòng khách ! - Nói rồi bà đi làm tiếp công việc của mình.
Hắn bước ra phòng khách, thấy có mặt khá đông đúc, chỉ thiếu nhóm nhỏ của Ken thôi !
- Tới sớm ? Chuyện gì ?- hắn đảo mắt 1 lượt.
Nhận ra còn 1 chiếc ghế trống, hắn định tiến lại ngồi thì có 1 đứa nhanh chân chạy đến xí chỗ, nhường lại cho hắn vị trí ngồi kế nó.
- Chuyện đám hôm qua ý mà ! Mà sao trông mày mệt mỏi vậy ?- 1 đứa trong nhóm hỏi thăm.
Nhắc tới đám đó là hắn nhớ tới con nhỏ đó ... mà nhớ tới con nhỏ đó là lại gợi lên nguyên nhân khiến hắn uể oải như bây giờ ... tự dưng không thể ngăn đôi mắt khẽ lướt qua nó 1 cái ...
- Đám đó thế nào ?
- Những đứa đi theo bổ trợ nghe nói chuyển trường hết rồi !, nói chính xác hơn là những đứa đó sẽ không thể chuyển đến bất kì ngôi trường nào thuộc khu vực quận này đâu ạ ! Còn nhỏ cầm đầu hôm qua thì thê thảm hơn nhiều lắm, gia đình nó sắp phá sản rồi, nghe nói bây giờ hiện chật vật lắm, trong một đêm mà giá cổ phiếu của công ty đó giảm mạnh, bắt đầu phát sinh nợ, mà tới mức như thế thì làm gì còn khả năng học ở ngôi trường này nữa ...
- Ai làm ? - hắn.
- Tụi em hiện cũng không rõ ạ ! Mà tụi em nghĩ là anh Ken, hề hề.
Hắn khẽ nhếch môi cười, chứ ngoài ra thì còn ai chứ, chỉ có thể là Ken thôi ! Har, xem ra kì này làm con nhà người ta thê thảm dữ, dẫu sao thì cái giá đụng chạm vào người của Ken đắt thật ! Một lần lỡ dại mà phải đánh đổi bằng cả sản nghiệp và gia đình người ta sao ? Như vậy có nặng quá không ?
- Hơi đắt ... - hẵn nói thầm.
- Từ bao giờ biết thương xót người khác ? - nó cũng ' bâng quơ ' nói vài chữ.
Hắn quay sang nó, vô thức nói ra suy nghĩ của mình thôi ... mà nói nhỏ thế vốn không nghĩ nó nghe được ...
Được 1 lúc, cả bọn cũng kéo nhau về, chỉ còn nó là ở lại.
- Chẳng phải ngủ được sao ? Sao lại mệt mỏi như thế ? - nó tựa người vào tủ lạnh khi hắn uống nước.
- Em trêu tôi ? - hắn.
- Hah, người yêu ngoan ngoãn làm sao mà dám chứ ! - nó cười, rõ ràng là cười khẩy - Chịu không nổi sao không quơ đại đi ! - nói móc.
- Hay nhỉ ? Tôi hiểu em quá mà ! - hắn liếc xéo nó.
Nó nhún vai tỏ vẻ vô tội.
- Về, tối qua đón !
Thế ấy, chẳng cần biết hắn ừ hử ra sao, nó vẫn quay lưng đi ! Hắn uống nước vừa xong mà muốn sặc ngược ra, nhìn theo dáng nó, hắn lại vò đầu mình, tóc vốn dĩ đã chẳng ' đẹp' mấy khi ngủ dậy rồi bây giờ lại bị hắn vò trông như 1 nhúm tơ.
- Em giống mẹ tôi hơn là người yêu đấy ! Chẳng ai dám dùng cái thái độ đó với tôi như em đâu ! - hắn càu nhàu.
.
Dạo này Pj cũng âm thầm làm vài chuyện, rốt cuộc thì cố công lắm hôm nay cũng có kết quả rồi, không uổng công sức thức khuya dậy sớm hổm nay của nhỏ, quả thật là dạo gần dây nhỏ gầy hơn trước nhiều ... nhìn những thông tin hiện ra trên màn hình laptop mà nét mặt nhỏ thay đổi thấy rõ ...
- Tôi không khoanh tay đứng nhìn đâu ! Tôi sẽ không để anh bị xỏ mũi đâu ... có thể nó sẽ khiến vết thương lòng anh ...
Chung phòng với Ken thế này có hơi bất tiện thật, dạo này quên mất chuyện tách phòng ra, không thì để nhỏ trở về nhà cũng được ...
Off máy, nhỏ xuống nhà uống sữa, sáng nào chẳng có 1 ly sữa để sẵn đó cho nhỏ ... Uống sữa rồi chắc phải nằm nghỉ xíu ... dạo này mất ngủ trầm trọng rồi ! Uống xong chẳng biết thế nào mà nhỏ lại để hụt ly sữa, thay vì để xuống bàn thì nhỏ lại để ra khoảng không gần đó ... tiếng ly vỡ làm nhỏ chợt giật mình nhìn lại ...
- Vỡ rồi ! Khỉ thật, sao đầu óc cứ ong ong thế này !- nhỏ vỗ nhẹ vào đầu mình, níu lấy cạnh bàn để giữ thăng bằng.
Thường thì nhỏ sẽ tự dọn mọi thứ nhưng tình hình này chắc không được rồi, bất đắt dĩ phải nhờ người giúp việc rồi.
Dạo này lâu lâu uống sữa vào là lại thế, nhưng hôm nay là không thấy trời đất gì nữa, khoảng không trước mắt trở nên đen kịt trong vài giây, xém chút là nhỏ mất thăng bằng mà té rồi ! Phải nghỉ ngơi thôi ! Nghĩ mới có sức để tính tiếp ...
Mấy phút sau khi Pj đi nghỉ là Ken về nhà .
- Cậu chủ ! - người hầu gái cuối đầu.
- Chuyện gì ? - Ken nhướng mày.
- Hình như cô Xử Nhi không khỏe, ban nãy thấy sắc mặt cô nhợt nhạt lắm ! Cô chưa ăn sáng, chỉ uống mỗi ly sữa rồi lên phòng rồi ạ !
Ken chỉ ậm ừ cho qua rồi lên phòng, chắc tại nhỏ thức khuya quá, dạo này Ken thấy nhỏ hay cuối đầu vào máy lắm, dù là về nhà trễ hay sớm gì cũng thế, cứ về là sẽ gõ lách cách trên bàn phím, trông bận rộn lắm !
Sáng nay ra ngoài, đi ngang qua các sạp báo thấy trên báo có dòng chữ to đùng ở trang bìa, hóa ra là gia đình nhỏ con gái kia đang đứng trước bờ vực phá sản. Ít nhất phải thế chứ ! Nói ra có vẻ tội lỗi nhưng Ken không thấy thương xót gì cả, có trách thì hãy trách nhỏ đó đã quá nông cạn. Đôi khi tên đó cũng tự hỏi bản thân về tình cảm của mình, hắn không biết mình còn tình cảm với Xử Nhi hay không, hận thì có đó ... nhưng nếu hết yêu thì đâu hận, nhỉ ? Nhưng nếu nói không có cảm giác với Pj thì là nói dối ... chỉ là không biết cảm giác đó là thật hay ngộ nhận thôi, tình cảm mà, thứ dễ khiến con người ta bị ảo tưởng lắm ! Tình cảm là thứ không phải cứ xác định trong 1 sớm 1 chiều là được ! Còn cảm xúc với Xử Nhi mơ hồ lắm, chẳng rõ ràng, cảm xúc đó chẳng biết có phải theo thói quen hay không.
Nhìn người nằm trên giường, Ken khẽ lắc đầu, nhỏ dễ bị nhiễm bệnh lắm, đi mưa 1 xíu thôi là cũng đủ nằm liệt giừng rồi ! Chung phòng chứ không có nghĩa là họ ngủ chung giường, nhà vẫn còn mấy phòng ấy, cơ mà không biết tại sao tên đó vẫn để nhỏ ở đây, chắc tại nhỏ ở đây ồn ào lãi nhãi quen rồi, nếu nhỏ dời đi thì tĩnh lặng lắm ... vả lại , không gian cũng ấm cúng nữa ... Ken thích sự ấm cúng đó ... thích thì thích thôi, chẳng biết tại sao nữa ...
Bây giờ ngẫm lại, đáng lý không nên lôi Pj vào trò này làm gì ! Ken biết Pj có tình cảm với mình ! Chỉ là tên đó gải nai thôi ! Thực sự thì cũng có chút tò mò, không biết là tình cảm người con gái này dành cho mình nhiều bao nhiêu nữa, dù Ken có làm nhỏ tổn thương thế nào và bao nhiêu thì nhỏ vẫn cứ cười, vẫn cứ yêu Ken như thế ! Có quá ngốc hay không ? Chắc không ! Vì nếu thế thì Ken cũng không ngoại lệ ! Chung quy là lụy tình !
Cái Ken cần xác định là cái cảm giác bây giờ với Pj có phải do Pj giống với Xử Nhi hay không ? Nếu Ken tự tìm ra câu trả lời đó thì xem ra mọi chuyện sáng tỏ rồi ! Ken chắc chắn là mình không phải dạng 2 lòng, c hỉ là đang có sự nhầm lẫn nhỏ ở đây thôi !
Trong tình yêu vốn dĩ không có khái niệm 1 tim mà trao cho 2 , 3 người đâu ! Cứ như ban phát tình cảm ! Mà thứ tình cảm đó rẻ rúng lắm ! Chẳng ai cần thứ tình cảm như bố thí đó !
Mỗi người 1 cách yêu, chẳng ai giống ai cả, nhưng nếu đang yêu 1 người mà trong đầu lởn vởn hình bóng của 1 người khác thì hãy buông tay người yêu hiện thời ra đi, vì nếu thực sự yêu người đó thì bạn sẽ không cho hình bóng của người nào khác lạc vào tim mình đâu ! Hoặc là buông tay hết cả 2 đi, bạn không xứng đáng để có ai cả !
Dạo gần đây Ken bị ám ảnh bởi câu nói đó ... chẳng biết vì sao nữa ...
' Một là có Em thôi và không ai cả
Hai là có tất cả nhưng trừ Em ra ! '
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro