Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16.7

Vị bác sĩ và ba hắn vừa đẩy cửa bước vào phòng đã bị cảnh vật trước mắt làm cho sững sờ. Chai nước biển vỡ tan thành từng mảnh vụn, từng mảnh thủy tinh nhỏ nhưng sắc bén nằm vương đầy dưới cánh cửa chính, lấp lánh trong dịch nước biển đang chảy ướt sàn, giá treo ngã nghiêng, chăn gối trên giường cũng bị ném tứ tung xuống đất... trên đó có thấm đẫm vài giọt máu, điều đó cho thấy, hắn đã thực hiện những điều đó bằng cánh tay đau của mình... Mọi thứ hoang tàn, chính xác thì phòng bệnh không còn là phòng bệnh nữa ...


Ơn trời là hắn không đối xử tệ với bản thân mình, con dao vẫn còn nằm nguyên đó ...

Hắn nằm đó, phớt lờ đi sự hiện diện của 2 người mới vào, nhìn lên sàn nhà với vẻ vô cảm ... người bê bết máu trông cứ như một con thú vừa bị tấn công. Lượng máu trong cơ thể mất đi khá nhiều, và điều đó khiến hắn thấy chóng mặt.

Nó quyết định không lén lút kiểu này nữa mà bình tĩnh ngồi vào dãy ghế ngoài hành lang, nó định khi nào 2 người đó rời đi, nó sẽ xem xét tình hình rồi vào thăm hắn.

- Cậu đã làm điều ngu ngốc gì thế?

Vị bác sĩ xem xét cổ tay phải của hắn rồi nhăn mặt hỏi.

- Đừng đụng vào!

Hắn lạnh lùng giật tay mình ra, điều đó ảnh hưởng đến vai hắn ... hắn chợt nhíu mày lại vì đau ...

- Vai cậu đã bị tác động khá mạnh, gây nên tình trạng đau buốt. Trong thời gian chờ nó bình phục, cậu nên hạn chế dùng đến nó, nếu cậu cứ ngoan cố không nghe, tay cậu mà phát sinh thêm gì nữa là tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu! Còn nữa, cổ tay phải được sát trùng băng bó kĩ lưỡng, vết cứa rất dài và sâu, nếu cậu không muốn mình bị liệt thật thì tốt nhất ngừng mấy trò dại dột lại đi!

- Lắm lời!

- Yết !!! - ba hắn nghiêm giọng khi thấy hắn vô lễ với vị bác sĩ đó.

Định răn đe thêm gì đó nhưng chuông điện thoại ông lại vang lên.

- A lô?- ông xoay người sang chỗ khác nghe điện thoại.

- ..........

- Chuyện đó để tao giải quyết!

- ...........

- Ngay bây giờ? - ông liếc nhẹ mắt nơi hắn đang nằm - uhm ... - có chút ngập ngừng- tao tới liền!

Trước khi cho điện thoại vào túi, ông liếc sơ qua chiếc đồng hồ nhỏ trên màn hình điện thoại, nhanh thật, 2 h mấy gần 3 h sáng rồi, ông cần gỉai quyết gấp vài chuyện... nếu ông đi bây giờ, hắn sẽ trách ông chứ???

- Đi đi!- lời nói có chút hụt hẫng, thật khó để phát hiện ra sự hụt hẫng trong cái ngữ điệu lạnh băng đó.

- Phiền bác sĩ băng bó vết thương trên tay nó!- ông quay sang nhìn vị bác sĩ với ánh mắt trông chờ.

- Không cần! Biến hết cho tôi nhờ!- hắn cao giọng.

- Nếu cậu không sát trùng thì rất có thể nó sẽ bị lở loét, nhiễm trùng kiểu đó rất nguy hiểm. Nếu nhiễm trùng quá nặng, vết thương sẽ ngày càng ăn sâu vào gây hoại tử, lúc đó phải cưa bỏ nó!- bác sĩ.

Đang nằm, hắn ngồi phắt dậy, đưa mắt nhìn vị bác sĩ, thái độ tỏ vẻ bị làm phiền thấy rõ.

- Chỉ cần tôi sát trùng thôi chứ gì?- hắn nhếch mép.

Cả 2 người đều gật đầu nhẹ, nhưng sao câu hỏi đó của hắn làm cho cả 2 đều cảm thấy có chút gì đó không ổn sắp diễn ra, cả nụ cười của hắn nửa, cái điệu nhếch mép sao quá đỗi quen thuộc, trông nó có vẻ phớt đời, có vẻ như não hắn lại nghĩ ra được cái gì mới chăng?

- Dai như đỉa!- hắn lầm bầm - Tôi làm xong rồi thì 2 người cũng biến giùm!

Dứt lời, hắn lấy chai thuốc sát trùng trong chiếc khay của vị bác sĩ vừa mang vào, cầm lên và từ từ mở nắp, thẳng tay trút vào vết thương trên cổ tay mình, nhiều đến mức những giọt nước cứ đua nhau nhau rơi xuống, ướt đẫm cả vùng cổ tay, thấm xuống đệm ...

nhỏ giọt ...

Người ngoài nếu nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ hắn đổ nước lên tay mình chứ không phải là thuốc sát trùng ...

Đau và rát ... bằng chứng là những giọt mồ hôi đã bắt đầu xuất hiện trên gương mặt góc cạnh đó dù chủ nhân của nó đã cố thả lòng toàn thân và biểu thị ra ngoài một vẻ bình thản, xấc xược nhất có thể ...

Ba hắn và vị bác sĩ đoán không sai, cả 2 chỉ biết đứng nhìn và lắc đầu ... hắn đúng là khó bảo ...

- Xong rồi! Đi đi rồi khép cửa hờ lại cho tôi! Làm phiền tôi thế đủ rồi, tôi muốn nghĩ ngơi!

- Còn băng ...

- Đã sát trùng rồi thì không chết được đâu!- hắn nhấn mạnh.

Vị bác sĩ định lên tiếng giải thích thì ba hắn đã chặn lại, nét mặt ông trở nên khó coi thấy rõ, ông càng ngày càng thấy con trai mình quá đáng và ông không đồng tình với cách cư xử hỗn xược, không coi ai ra gì đó ...

- Chúng ta đi! Ông cứ mặc nó! Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra trong tối hôm nay!

Vị bác sĩ cũng chần chừ nhưng rồi cũng theo ông ra ngoài. Trước khi đi ra hẳn, ông còn để lại cuộn băng vải cho hắn và đồng thời, cũng lấy đi con dao đang đặt trên bàn.

Hai người rời khỏi phòng, bỏ lại sau lưng là cánh cửa khép hờ ...

Đã có ai nói Jun 1 khi điên tiết lên đã rất đáng sợ chưa??? Hắn không chỉ trưng ra bộ mặt ác quỷ với người khác mà ngay với chính bản thân mình, hắn đối xử cũng tàn nhẫn không kém... hắn rất biết cách khiến bản thân mình đau, 1 cái đau mà người khác nhìn vào cũng phải rùng mình, đau xót cho hắn ...

Hắn nở nụ cười khổ, lúc này, tay hắn mới chịu ghì chặt vào tấm drap giường sau những giây phút gồng mình lên mà chịu đựng cơn rát buốt đến tận cùng này, tấm drap nhăn nhúm sau vài giây dù trước đó, nó khá phẳng ... cổ tay hắn ... rát quá ...

- Mẹ ơi!- tiếng gọi ứ nghẹn trong cuống họng bướng bỉnh không chịu vang ra ngoài, đã có lúc hắn muốn chết quách đi cho rồi, nơi đó hắn sẽ được gặp lại mẹ mình, nhưng cứ như có 1 sự thúc ép vô tình nào đó, buộc hắn phải sống, đối mặt với những bon chen của sự đời...

Tận sâu trong thân tâm, hắn vẫn là 1 con người với nhiều nỗi đau chồng chất ... hắn yếu đuối và nhạy cảm hơn bất kì ai, chỉ là hắn đã mang một chiếc mặt nạ quá hoàn hảo và che giấu khuyết điểm một cách quá tuyệt vời... hoàn hảo và tuyệt vời đến mức chẳng ai biết được hắn cũng có yếu điểm của riêng mình ... ai cũng ngỡ hắn bất bại, là 1 con người do trời tạo ra mà không có bất kì " lỗi sai" nào ... Trong thân tâm, hắn cũng muốn tìm được 1 người hiểu mình thực sự, hắn không thích nói nhiều, chính vì thế mà hắn muốn người đó sẽ hiểu và thông cảm cho hắn kể cả khi hắn không nói gì nhiều ... Nhưng có 1 điều hắn biết rất rõ là hắn đã thành công trong việc dựng nên bức tường thành vững chắc cho riêng mình ...

Mỗi khi cánh cửa phòng đóng chặt là hắn lại thấy sợ ... rất sợ ... điều đó cứ ám ảnh mãi lấy hắn ...

Năm đó, Jun 5 tuổi, đó là khoảng thời gian sau khi chuyện xảy ra với cô bạn nhỏ của hắn. Lúc đó hắn đã rất ghét và giận ba mình, hắn cứ ở lỳ trong phòng suốt ngày, không ăn uống gì hết; tối đó, ba hắn đẩy cửa bước vào phòng, do vẫn còn giận ông nên hắn đã xoay lưng về phía ba mình, vờ như đã ngủ, nói mãi mà cũng không thấy con trai mình phản ứng gì nên ông đứng dậy rời đi, vừa lúc đó thì cũng có một bóng người khác đi vào, tiếng giày cao gót vang lên cồm cộp xuống sàn gạch lạnh lẽo, kèm theo đó là 1 tiếng đóng cửa khá mạnh ...

Sau những lời thì thầm to nhỏ gì đó là những tiếng động từ quần áo tạo nên, ý thức của 1 đứa con nít báo cho hắn biết có ai đó đã cởi bỏ quần áo của họ ... rồi nối tiếp sau là những tiếng va chạm thân thể, những tiếng rên la ... điều đó khiến thằng nhóc mới 5 tuổi như hắn cảm thấy rất sợ và sởn gai ốc, âm thanh đó thật là khủng khiếp ... hắn vẫn còn nhớ rất rõ mình đã cắn chặt vào chiếc gối ôm thế nào, nhớ cả cảm giác nóng ấm bởi những giọt nước mắt cứ đua nhau tuôn khỏi khóe mi, chịu đựng nỗi sợ hãi 1 mình ...Lúc đó hắn vốn không biết họ đã làm gì mà đã phát ra những thứ âm thanh ghê tợn đó, mãi cho đến sau này, khi đã hiểu được, hắn cảm thấy kinh tởm điều đó, kinh tởm hành động của ba mình ... Làm việc đó trong phòng con trai mình với 1 ả đàn bà - không - phải- vợ- hợp - pháp, ti tiện quá rồi ...

Dù đã lớn, đã hiểu, đã chối bỏ nhưng sao cái điều đó cứ ám ảnh mãi trong trí nhớ hắn, nỗi ám ảnh được dệt nên từ hồi còn nhỏ ... Chính hắn đôi khi luôn cố khắc phục nỗi sợ hãi của bản thân bằng cách làm chuyện đó với những đứa con gái ham sắc mê tiền ... nhưng quả thật ... vẫn cảm thấy có chút gì đó kinh tởm, thật tanh tưởi ... sau những lần làm việc đó, hắn đều tắm gội lại kĩ càng, cứ như chậm 1 phút nào nữa là những gì thứ dơ bẩn kia sẽ xâm nhập vào mình ... đó là lí do tại sao hắn luôn ít quan hệ và qua lại với những đứa con gái ... nhưng điều to lớn nhất mà hắn mãi không khắc phục được trong mười mấy năm qua đó chính là đóng cửa phòng mình, mỗi khi đóng lại, dù sáng hay đêm ... thì hắn luôn cảm thấy mình lại trở về là cậu nhóc 5 tuổi ngày nào ... nỗi ám ảnh đó thật khủng khiếp, cứ vây mãi lấy hắn...

Là ba hắn đã sai, 1 lỗi sai mà ông không tài nào biết được. Lúc đó, trời đã khuya, lay mãi mà con mình không dậy, cứ ngỡ là nó đã ngủ nên ông cũng định ra ngoài nhưng người đàn bà đó- " mẹ" hắn ở thời điểm hiện tại- lại bước vào choàng lấy cổ ông nói những lời đường mật gì đó... Chỉ là lời nói, nguyên nhân chủ yếu cũng chính là do bản thân ông đã không kìm được cơn ham muốn của bản thân mình. Ông biết rằng, 1 đứa trẻ khi đã ngủ say sẽ rất khó để làm nó tỉnh giấc nhưng ông không biết rằng đứa trẻ đó chưa hề ngủ dù là 1 giây, Jun vẫn còn rất tỉnh táo và hắn còn là 1 đứa trẻ nhạy cảm ... Ông cũng thừa biết ám ảnh là 1 gánh nặng khó trút bỏ của mỗi người bị ám ảnh nhưng ông lại không biết rằng bản thân đã vô tình tạo nên một nỗi ám ảnh đáng sợ cho con trai mình... 1 nỗi ám ảnh mãi không bao giờ xóa bỏ được ... lúc đó, hắn còn quá non nớt ...

Con nít dễ quên... nhưng khi đó điều gì quá giới hạn của nó thì nó sẽ nhớ mãi

Jun là người... hắn cũng có nỗi sợ của mình ... hắn đã diễn quá tốt và nhập tâm với cái mặt nạ mà mình đeo ...

Mệt mõi hắn chìm vào giấc ngủ ...

~

Đợi đến khi căn phòng thực sự yên tĩnh, chắc chắn rằng người nằm trên giường đã hoàn toàn yên giấc nó mới đẩy cửa bước vào...

Khung cảnh bao quát của căn phòng khiến nó không khỏi sững sờ, như bãi chiến trường ... hắn nằm đó, gương mặt khá nhợt nhạt ...

Nhẹ nhàng đặt ghế cạnh giường hắn, nhìn kĩ lại mới thấy những vết máu loang lổ trên tấm nệm - phía dưới cổ tay phải. Cẩn trọng cầm cổ tay phải đang úp xuống nệm lên xem xét, nó chợt thấy nhói lòng... vậy là hắn định tự tử thật ... sao hắn lại coi rẻ mạng sống của mình như thế ??? Đây là kết quả của cuộc đối thoại đó sao? Tại sao ban đầu ba hắn lại không chịu gạt con dao ra mà để nó tạo thành 1 đường dài như thế? Ông ta định thử độ gan dạ của hắn sao? Jun đã nói thì dù có tổn hại đến bản thân ra sao hắn cũng sẽ làm! Đừng dại mà thách thức hắn!

Nhìn chai thuốc sát trùng nằm chỏng chơ dưới nền đất, nó đoán hắn đã sát trùng vết thương, còn tại sao hắn không băng thì nó không biết ... chắc hắn muốn hành hạ bản thân mình. Lấy cuộn băng mà vị bác sĩ để lại, nó nhẹ nhàng băng tay hắn.. Cố gắng làm nhẹ nhất có thể để hắn không phải chịu thêm bất kì đau đớn nào ...

Hài lòng với những đường băng đúng kĩ thuật và đẹp mắt, nó đặt tay hắn ngay ngắn lại trên giường ... nhìn vào gương mặt đang ngủ đó mà không khỏi mũi lòng... nó đang biểu hiện những cảm xúc thật của mình trên gương mặt, chỉ tiếc là ... hắn chẳng có cơ hội để chứng kiến điều đó ...

Gương mặt say ngủ đó thấm vẻ mệt mỏi, có chút gì đó không yên bình như mọi khi ...

Nó vô tình thấy 1 giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt hắn, trượt dài, thấm vào gối ... đó là lúc nó nhận ra hắn cũng chỉ là 1 tên con trai bình thường, chỉ biết âm thầm gánh lấy nỗi đau cuả mình, tạo sự cách li với mọi người xung quanh... ai đó đã nói... những người như thể là những người cần được quan tâm hơn bất kì ai khác ...

Rốt cuộc trong giấc mơ của hắn đã có gì xảy ra ...

Hắn ... là thiên thần hay quỷ dữ ??? Có chăng chỉ là 1 kẻ bình thường không chút gì đặc biệt ???

Mái đầu bạch kim lem luốt bởi máu... đỏ sẫm ...

Dù là đang ngủ nhưng hắn vẫn toát lên vẻ cuốn hút và khó gần ...

Sao bây giờ nó mới nhận ra điều này nhỉ, khi ngủ hắn chẳng khác gì 1 đứa nhóc cấp 2; thường ngày, đôi mắt xám tro sắc lạnh kết hợp cùng với những đường nét trên gương mặt tạo nên 1 hình tượng lạnh lùng, bây giờ đôi mắt xám đó đã khép lại, nét lạnh băng cũng theo đó mà tan đi, chỉ còn những đường nét trên gương mặt kết hợp với nhau tạo nên một "hình tượng" khác hẳn ... nó tự hỏi, nếu hắn phồng má thì sẽ thế nào? Đôi môi đó sẽ được dịp vểnh lên nhỉ? ... Kể cả cặp mắt xám tro đó, nếu bớt đanh lại đi 1 ít, bình thường thì nó cũng đã đẹp lắm rồi, chỉ cần như thế mà mở mắt to ra xí nữa là đúng chất 1 đứa nhóc thực thụ... Ngẫm lại những ý nghĩ của mình mà nó không thể không mỉm cười nhẹ, từ bao giờ mà nó lại mong thấy được Jun mang hình tượng 1 đứa con nít thế? Nếu như thế thì chẳng phải hắn không men nữa sao? Đời nào mà Jun lại như thế chứ! Jun vốn dĩ lạnh lùng, không đời nào lại làm những trò con gái + con nít đó! Phồng má hả ??? Đợi hắn vài kiếp đi ... mở to mắt ngạc nhiên sao? Hắn cũng muốn lắm đấy nhưng chưa có gì đủ khả năng để khiến hắn ngạc nhiên đến mức " khiếp" như thế đâu!!! Mà đôi môi ấy bây giờ nhợt nhạt lắm ... mất máu khá nhiều đã dẫn đến điều đó ... như thế dù có vểnh môi cỡ nào cũng sẽ chẳng có gì hay ho ... Đôi mắt xám đó, dẫu có mở to mà nó cứ vô hồn như thế thì cũng không có gì đặc biệt!!! Nghĩ thế... nó lại cười buồn ...

Nhưng dù gì nó cũng muốn thử ... mắt môi không được thì nó sẽ làm cái khác thú vị hơn nhiều ... cảm tưởng cuả hắn khi nhận ra điều mà nó sắp làm hẳn sẽ là gì nhỉ? Nó không đoán được, nhưng chắc là sẽ rất ấn tượng ...

...

Chuyện cần làm đã xong, có lẽ nó nên ngủ 1 ít ... sáng nó sẽ dậy sớm rồi rời đi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro