Chương 16.4
Tối nay Pj không ngủ trong phòng mình, phòng đó trước kia vốn là phòng Khánh Hạ, biết đâu lỡ cơn say của Ken vượt quá giới hạn của bản thân tên đó thì tên đó l;ại qua phòng Pj, tưởng nhỏ là Khánh Hạ thì sao? Chẳng lẽ nhỏ phải trở thành nhân vật " đóng thế " nghe những lời đầy đau khổ của Ken sao ? Nhỏ đâu phải Xử Nhi chứ !
Con người thì phải biết tránh khỏi những đau thương mà bản thân đã lường trước !
Nhỏ tựa mình xuống chiếc ghế ngoài phòng khách, những cô hầu gái cứ đua nhau hỏi han vết thương trên tay Pj đang bị cắm sâu bởi những mảnh thủy tinh, nhỏ không thể nói gì hơn ngoài cố nặn ra một nụ cười méo xẹo và mếch mó. Cứ như sợ bị tiếp tục làm phiền, nhỏ lấy 1 chiếc gối chắn gương mặt mình lại, bên dưới đó là những giọt nước mắt đu nhau rơi ra khỏi khóe mi ...
Thấm đẫm ...
Nhỏ mặc kệ vết thương trên tay mình, nhiễm trùng thì sao, mắc quá thì cưa bỏ đi 1 cánh tay thôi mà! Lo gì chứ! Nếu sống mà không cảm nhận được bất kì một tình thương trọn vẹn nào thì cho dù có bị gì đi chăng nữa thì đó cũng không phải là mối bận tâm của bất kì ai! Nhỏ từng trách ông trời sao lại không công bằng với nhỏ! Mọi thứ dành cho nhỏ hầu như không có gì là trọn vẹn ...
Mệt mỏi ... cuốn vào dòng suy nghĩ ...
Nhắm mắt lại ... lạc bước vào những cơn mơ không phải là cổ tích ...
.
Người con trai có vẽ đã tỉnh rượu sau mấy tiếng đồng hồ, dường như bị đau rát ở cổ họng do uống những chai rượu nặng quá nhiều nên tên đó đi xuống nhà dưới tìm nước uống. Có cái gì đó không bình thường ở phòng khách, người nào lại ngủ ở sopha giờ này nhỉ?
Ken tò mò tiến lại gần, cái tay còn đọng lại nhiều vết máu khô, trong vết thương còn chíu lên những cái gì đó lấp lánh, điều đó được nhận thấy khá rõ dưới ánh đèn mờ mờ của căn phòng
- Chẳng lẽ ... - Ken.
Ken nâng nhẹ cánh tay nhỏ lên, có lẽ một chút lí trí mơ hồ còn sót lại đủ để Ken biết có gì đó đã xảy ra ...
Ken lấy chiếc gối ra khỏi mặt nhỏ, lúc này trông nhỏ bình yên thật ... vô tình sướt nhẹ tay trúng vết thương của nhỏ, mày nhỏ chợt xô vào nhau i ... 1 bàn tay vội vàng rụt lại ...
Ken thở dài rồi đứng dậy, điều hòa đang ở mức trung bình nhưng về tối thì mức này có thể khiến người ta thấy lạnh, bằng chứng là nhỏ co người lại như 1 con tôm luộc ...
- Vì cái gì chứ? - giọng nói có hơi khàn vì do nốc rượu quá nhiều, nhưng chất khàn đó cũng rất hấp dẫn.
Ken quay đi ... sau khi quay lại là 1 chiếc chăn to và một hộp cứu thương trên tay ...
Chiếc khăn to được phủ trọn người của Pj, có vẻ như tìm được sự ấm áp, nó rút sâu đầu mình vào đó, trông như một con mèo con đang tìm lây hơi ấm ...
Ken dùng 1 vật gì đó lấy những mảnh vỡ nhỏ ra khỏi tay Pj, tên đó cố làm mọi chuyện thật nhẹ, cơ hồ như sợ Pj sẽ thức tỉnh vì đau ...
Coi như là một hành động chuộc lỗi vậy ...
- Khóc??? Vì cài gì???- 1 lời nói khẽ được bung ra nhưng lại bị nén lại ngay cổ họng.
Linh tính của Ken mách bảo cho tên đó biết về một thứ cảm giác gì đó, đáng lẽ tên đó phải thấy hả dạ chứ? Nếu đó là kế hoạch từ ban đầu đã vạch ra thì tên đó đã thành công rồi còn gì! Sao không cảm nhận được sự hả dạ mà chỉ là 1 cái gì đó khó có thể diễn tả thành lời ... Chỉ là khi nhìn vào gương mặt sở hữu nụ cười đó, Ken tự hỏi có khi nào mình đã làm vấy bẩn 1 thiên thần ...
Mà tên đó đang nghĩ gì thế? Thương xót cho một đứa con gái sao? Đùa !!!
Nhưng dù gì thì trò chơi này cũng cần phải có sự kết thúc, sẽ kết thúc nhanh thôi ...
Ken quay trở lại phòng mình, sau lưng là người con gái với chiếc chăn to và 1 cánh tay đã được sát trùng kĩ lưỡng ...
.
Có 1 trận đánh cũng vừa diễn ra, đối thủ có lẽ khá mạnh, bọn nó chắc chắn mình sẽ thắng nhưng số bị thương cũng không ít, bọn nó cần leader ở đây để cũng cố lại tinh thần ... Nó hiểu những gì mà đàn em mình nghĩ, leader của bên kia xuất hiện trong khi nhóm nó tự chỉ huy lẫn nhau, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy hụt hẫng một chút ... thế nên nó không thể khoanh tay đứng nhìn được. Mấy đứa bào tin không dám gọi cho Pj và Ken vì bọn nó sợ sẽ làm phiền 2 người họ, ai chẳng biết hôm nay Pj với Ken ra sân bay tiễn mẹ nhỏ, Jun thì không gọi được nên bọn đó đành gọi cho nó thôi! Tụi nó phần lớn đều thiếu sự quan tâm, vì thế chỉ cần sự hiện diện của 1 leader, dù chỉ là xuất hiện chứ không làm gì cả, cũng khiến tụi nó cảm thấy ấm lòng rồi!
Hiễn nhiên, nó xuất hiện giải quyết tình hình.
Băng trên dường với 1 tốc độ cực nhanh, 1 tay giữ chặt vô lăng, 1 tay không quên dựng đứng cổ áo mình lên che đi vết màu đỏ. Khốn thật! Không nói chuyện để rồi gặp nhau lại như thế này đây! tự hào chưa! Cả tuần nay như người mất hồn, với 1 kẻ như hắn tội tình gì nó lại thế! Nguyên nhân? Vì hắn không coi trọng nó? Vì hắn đã " trả " nó mọi thứ bằng những tờ tiền nhơ nhuốc đó? Nói trả là trả được sao? Muốn quy thành tiền là quy thành tiền? Những thứ đó đâu phải bụi, thổi nó có bay đi đâu! Ừ, mà ccũng đúng, cái mối quan hệ " bay " rồi ý chứ, nó phải vui nhở? Sao có cái gì cứ day dứt mãi trong lồng ngực trái này, nếu đã bay, sao không bay hết ???
" Tôi đã cho anh những gì để rồi anh trả lại tôi những thứ đó? "
cho đi niềm tin để rồi trả lại dối trá ...
Có bao giờ hắn coi nó là bạn, chính miệng hắn cũng lạnh lùng thốt ra chỉ là người quen ...
Cho hắn 1 " trò đùa" mất tích vào hôm đi chơi để rồi hắn trả nó ...
Hắn đội mưa tìm nó, hắn ghi nhớ rõ điều đó không? Mưa hôm đó lạnh bao nhiêu? Sao bây giờ hắn lại trả nó cái lạnh đến phiêu người như vậy? Nếu tếh thì làm ơn đừng bao giờ đội mưa tìm nó nữa, nó đã chịu lạnh đủ lắm rồi!!!
Lỡ mang cho hắn phiền phức, hắn trả lại nó ...
Lần đầu tiên đến nhà hắn, nó trượt chân xuống hồ, hắn đã " vớt" nó lên, người hắn ướt như chuột lột, lúc đó hắn đã vắt áo khô chưa? Sao bi giờ nó thấy những lời nói của hắn như những làn nước tẩy của hồ ngày hôm đó, cố nhấn chìm nó xuống tận đáy, bơ vơ mãi vẫn không có ai nắm tay kéo lên, ngạt thở ...
" Tẩy " mối quan hệ chỉ nhờ vài câu nói, vài tờ bạc màu xanh?!? Hắn hay thật!
Chất tẩy đó mạnh đến mức trái tim nó như bị mất đi màu đỏ của máu, màu băng giá của băng ... chỉ còn chất tẩy đó làm cho khô cằn từng giây phút 1, in hằn lên đó là những vết nứt, chỉ cần hơi mạnh tay là nó sẽ vỡ tan tành ...
Cho hắn mối quan hệ thầm lặng, hắn trả nó ... những điều như thế! Những ánh mắt xa lạ, những thái độ vô tình, những câu nói như lưỡi dao bén nhọn ... xuyên thẳng vào tim! Phải thôi, đã bào là thầm lặng thì làm sao hắn biết!
Là do nó tự chọn cho mình cách sống ôm tất cả vào lòng !
" Có những kẻ ngốc cứ phủ nhận tình cảm nơi bản thân mình " ...
KITTTTTTTTTTT
Nó phanh xe gấp lại ... Nó vừa làm cái trò gì thế? Suy nghĩ vớ vẩn khi lái xe à? Có biết là nó xém hại chết chính bản thân mình rồi không? Chỉ 1 khoảng cách nhỏ nữa thôi, xe nó đã đâm phải gốc cây !!!
" Biến đi ! Đùng " ám " tôi mãi thế! "
Nó khẽ nghiến răng rồi lui xe về đúng làn đường. Lần này nó quyết tập trung tâm trí vào việc lái xe.
~
Vừa đặt chân vào, nó đã thấy ngay 1 khung cảnh hỗn độn hiện ngay trước mắt. 2 bên đánh nhau có vẻ say máu đến mức leader như nó xuất hiện cũng không ai mảy may nhận ra. Cứ thế nó chọn cho mình 1 góc khuất để tiện quan sát. Nó chắc chắn rằng nhóm nó sẽ thắng nhưng sẽ tốn khá nhiều công sức !
Tên thủ lĩnh phía bên kia nãy giờ chỉ khoanh tay đứng nhìn nên những hành động từ khi nó xuất hiện đã được tên đó thu gọn trong tầm mắt mình. Tên đó ngạo nghễ dẫn theo nhỏ bạn gái mình đi về phía nó. Nó không muốn tiếp những tên dở hơi này nhưng do những đàn em nó đề " bận " với công việc của riêng mình nên nó đành miễn cưỡng mà làm vậy!
- Nhan sắt thua cả vợ tao!
Tên đó hết nhìn nó rồi nhìn vào " vợ " mình mà so sánh!
Đôi mắt viền khói đó cũng chả lay động, nó thừa thông minh để hiểu tên đó đang cố tình chọc điên nó, nghĩ nó là ai? Zu đâu dễ dàng biến thành trò cười trong mắt người khác! Ngẩng mặt sang nhìn rồi trao cho 2 kẻ đứng đó một ánh nhìn đầy hở hững, khóe môi nhếch lên bỗng chốc hóa thành nụ cười khinh bỉ, làn môi bắt đầu lay động:
- Vợ mày - lướt nhẹ qua người nhỏ con gái- còn thua cả con Gun!
- Gun ??? -tên đó nheo mắt, có lẽ không biết gì.
- Mày dám so sánh tao với con chó của Jun?- 1 điều gì đó vừa thoáng qua khỏi đầu óc nhỏ con gái khiến nhỏ hét toáng lên.
- Thông minh! Tao chả nói, mày tự nhận mà!- cười đểu.
Hành động nối tiếp hành động, sau một nụ cười không mang hàm ý tốt đẹp là 1 cái bạt tay giáng thẳng vào má nhỏ con gái đó.
BỐP
- Vợ! Có sao không?
Tên đó vội xoay mặt cô bạn gái mình lại phía đối diện, xem xét đủ mọi "góc cạnh" rồi như 1 con thú hoang, tên đó dùng tay bóp lấy cổ nó.
- Mày chán sống rồi! Dám đánh vợ tao à???
Nó không nói gì, nhìn tên đó như thôi miên rồi dùng tay mình bẻ ngược lại cánh tay rắn chắt đó, sức nó ... có vẻ mạnh, điều đó khiến tên con trai đó đau đớn, không ngờ thể lực và sức nó lại mạnh như vậy! Vừa bị cánh tay nó chụp lấy, cứ như có 1 dòng điện vừa chạy qua, tên đó chợt buông ra, cơ hồ như không tin, còn đưa bàn tay mình lên xem xét!
- Mày không thắc mắc sao nó biết Gun à?- mở to đôi mắt viền khói, ánh nhìn lơ đễnh lướt qua nhỏ con gái đang xéo góc với mình.
Như chợt vỡ lẽ ra điều gì đó, tên đó bỗng đanh mặt lại, thô bạo túm lấy cổ áo bạn gái mình.
- Nói! Mày qua đêm tại nhà thằng Jun rồi đúng không?
- Hức ... hức ... không có ... chỉ là ... em đã vô tình nghe đến ai ... đó nói ... Gun là .. con chó mà ... Jun thương yêu nhất... thôi!- " nước mắt cá sấu" - Zu đang cố tình ... chia rẽ mình đó!
Tên này không biết tại sao lại nắm giữ được vị trí leader nhưng thực sự trông hắn có vẻ đần, vừa nghe mà chưa kịp phân tích gì là đã làm trận làm thượng, bị lung lay bởi những lời nói, câu từ của người khác.
Có vẻ như 2 người đó vẫn chưa nhận ra mình đã dần dần nằm trong vòng vây của tụi Zu, trận đánh ngoài đó cũng sắp đến hồi kết thúc, đàn em tên đó ai nấy cũng nằm la liệt, có một số đứa dù biết thua vẫn có mà chống chọi, đàn em nó thì nhẹ hơn 1 chút, chỉ có vài vết thương ngoài da.
Nó hất mặt ra lệnh cho đàn em mình, hiểu ý, bọn nó lôi ngay nhỏ con gái ra khỏi tên cầm đầu.
- Yah, buông ra, làm gì thế? Chồng!!!
Nhỏ con gái đột nhiên bị giữ lại thì phát hoảng, nhỏ sợ Zu sẽ làm nhỏ 1 vố, chơi những trò đê tiện như sai đàn em cướp đi sự trong trắng của bản thân ( dù nó đã mất từ lâu ) . Nghe hài quá nhỉ? Tên bạn trai có vẻ sốt ruột cũng lên tiếng mắng mỏ, chửi rủa.
- Tụi bây làm cái chó gì vậy ? Thả nhỏ ra!
- Calm down! - nhếch môi, khiêu khích thấy rõ.
Tức giận vì bị coi thường, tên đó xông lên, định cho nó bài học, sự tức giận thôi thúc tên đó hành động nhanh hơn thường ngày, nahnh đến mức đàn em nó chẳng kịp ngăn lại. Nhưng đó chỉ là đàn em nó thôi, đàn em và leader có sự khác biệt khá xa về khoảng cách đấy, nó đương nhiên phải khác, khả năng phòng thủ nó cao hơn nhiều ...
Chụp mạnh vào cổ người vừa lao tới, ngăn không cho tên đó tiến thêm bước nào nữa! Cơ hồ chỉ cần thêm lực 1 chút nữa thì những đốt xương ở cỗ tên con trai đó sẽ trở nên gãy khúc ngay lập tức ... Ánh mắt không chứa bất kì sự vướng bận nào, điều đó càng làm tên con trai trở nên hoảng loạn, chưa kể bàn tay nó không ngừng siết chặt lại chưa có ý định sẽ buông ra...
Mẹ kiếp! Nhục nhã khi phải thừa nhận điều này nhưng tên đó bắt đầu thấy khó chịu. Mọi ô xi đều bị chặn lại khi tới cuống họng, không thể thông tới phổi được. Gỡ mà tay nó không ra, sao mà chặt quá! Có khi nào nó sẽ bóp chết tên đó ???
- Chị ... chị Zu ... !
1 tên đàn em xanh mặt kêu lên, nếu cứ thế không khéo tên này chết mất!
Nó lạnh lùng buông tay ra, hết mạnh tên đó xuống đất, chỉ mới đây mà cổ tên đó đã hằn lên 5 dấu tay của nó, màu đỏ bầm ... Trông có vẻ đáng thương, tên con trai đó cứ cố hấp thu lấy không khí xung quanh mình cứ như sợ nó sẽ bị tướt đoạt 1 lần nữa.
Đáng thương!!!
Nó hài lòng với những gì mình đã làm! Mang một người sắp đến địa ngục về trần gian! Lâu rồi mới cảm nhận được cảm giác này! Thú vị nhỉ ???
Bọn bên kia nằm la liệt dưới sàn là hiển nhiên! Bên nó, từng đứa dựa vào nhau mà đi! Đề phòng bất trắc nó đi cuối cùng để đảm bảo sự an toàn cho nhóm tránh khỏi những trò chơi khăm !
- Yah, con khốn, mày chết chắc!
Tiếng bước chân ngày càng gần với nó, giọng nói văng vẳng bên tai. Nó xoay người lại, chợt nhận ra có 1 khúc gỗ đang giáng xuống đầu mình. Ngược thế, khoảng cách cũng khá sát khiến nó chẳng thể làm gì hơn ngoài đưa tay lên đỡ.
RẮC
Khúc gỗ bị mối ăn làm cho mục, vừa va chạm mạnh vào tay nó, khúc gỗ đã bị gãy làm đôi. Chợt nhíu mày nhìn vào đoạn tay vừa bị thương rồi liếc nhìn kẻ đang cầm khúc gỗ kia- bạn gái tên cầm đầu. Tên cầm đầu vừa định thần nay càng hoảng sợ hơn, chả ai biết được bạn gái tên đó sẽ phải trả cái giá bao nhiêu cho điều mình vừa gây ra.
Dùng cánh tay không bị thương túm lấy phần tóc mái của nhỏ rồi ghì nó lại sát mặt mình, bờ môi nó lạnh lùng buông ra từng chữ khiến đối phương " lạnh" cả người.
- Hình như ... mày rất thích thu hút sự chú ý của tao ???
Lúc này, đứa con gái ngu dốt đó mới hiểu mình đã động vào 1 nhân vật không - nên - động vào! Giương ánh nhìn bất lực và hối hận về phái tên bạn trai nhưng đáp lại vẫn là 1 ánh mắt bất lực không kém, tên đó không muốn thiếu oxi lần 2 đâu, cảm giác đó thật kinh khủng ...
Bàn tay đang túm lấy phần tóc mái chợt buông ra, thuận tiện đẩy ngã đối phương về phía sau, rồi không thương tiếc mà ban cho nhỏ cú đạp vào bụng! Tình hình có lẽ không có gì đáng nói nếu như lực đá của nó nhẹ hơn và nó không mang giày cao gót! Đau điếng! Nhỏ giờ chỉ biết nằm dưới đất mà ôm bụng kêu rên, nước mắt chảy thành từng giọt ngắn dài ướt đẫm cả khuôn mặt, ruột gan phèo phổi như muốn rớt ra ngoài!
Tên bạn trai bất tài khi thấy nó đi rồi mới dám mon men tiến lại người bạn gái.
Nó kéo tay áo khoác mình lên xem xét, nhanh thật, chỉ cách có mấy phút mà đã sưng tấy lên! Nó suýt hại bản thân mình nặng hơn cả như thế cũng chỉ vì không - tập- trung - 1 -lần- nữa!
- Không sao chứ Zu?
1 đứa đàn em đại diện đứng ra hỏi thăm nó.
Nó lắc đầu, tỏ ý ổn, đã thế còn vỗ vỗ vào chỗ sưng đấy rồi thờ ơ kéo tay áo xuống như cố tình chứng tỏ cơn đau ở tay là không tồn tại.
" Che lấp vết thương trên tay như che lấp cơn đau âm ỷ nơi lồng ngực
Vỗ vỗ vào chỗ sưng như tự xát muối vết thương mình!!! "
Tay vẫn còn cử động được! Chưa gãy !?!
.
- A lô!
- ..................
- À, là anh Jun ạ! Em gọi anh mãi mà không được!
- ...................
- Xong cả rồi! Chị Zu quản lý mà anh!
Biết ngay mà, cái ngữ điệu lúc nó nói chuyện điện thoại là chỉ có đánh nhau thôi! Vậy mà lại không thèm nói với hắn 1 tiếng, coi Leader như hắn là 1 con bù nhìn à? Lúc đó nó chẳng đang đứng dối diện hắn thì là gì? Quá lắm!
-........
- Sao ạ ? Có chút! Chị Zu bị chơi khăm phát cuối!
- .........
- Bình thường ạ, thấy chị ấy cử động không có gì là khó khăn!
- ..........
- Anh nói gì ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro