Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16.10



Trống tiết cuối vang lên, nó thu dọn đồ tập sách rồi đi trước, Pj vờ như không quan tâm nhưng khi nó vừa ra khỏi lớp thì ngón tay của nhỏ đã luyến thoăn thoắn trên bàn phím điện thoại.

- Bắt đầu! Tập trung chỗ cũ đi! Coi chừng trễ kế hoạnh thì khốn!

.

Cửa sân thượng vừa mở ra, đập vào mắt nó là 1 bóng hình cao lớn mà gần cả tuần nay nó không hề được thấy mặt, người đó đang đối lưng về phiá nó, 2 tay thong dong cho vào túi quần, đáng đứng thẳng, hẳn sau này sẽ là người thành công trong xã hội ... trông kiêu kì đến lạ; mái tóc màu rêu càng sẫm hơn khi trời dần sập tối.

1 con người nhỏ bé - 1 bầu trời bao la ... con người đó trông cô độc hơn bao giờ hết, ánh nắng chiều dần tắt đi rồi nhạt màu khiến bóng người con trai trải dài trên nền sân thượng ...

Rồi hắn quay người lại, nhìn nó với vẻ mặt không chứa biểu cảm nào.

Đúng là hắn để mái tóc này nhìn hắn đẹp hơn hẳn, mái tóc đã được tỉa cao hơn, màu bạch kim cũng được thay bằng màu rêu cổ điển ... Nhìn thế này đúng là đẹp hơn cả tấm hình trong điện thoại, nét ngang tàng vẫn còn đó nhưng sóng bước cùng là một nét thư sinh mới được tạo nên...

- Tôi chỉ có 1 tiếng! - hắn.

- Nghĩ mình là ai mà ra điều kiện với tôi?- nó cười bỡn cợt.

- 1 người dưng nhưng đầy quyền lực! - hắn nhìn nó với vẻ thách thức.

- Được thôi! Anh đi là chuyện cuả anh, tôi phát tán hình là chuyện của tôi !- nó khoanh 2 tay hờ trước ngực.

- Hình ??? - khẽ nheo mắt.

- Quên rồi sao? Hôm ở bệnh viện ... tôi nghĩ anh phải nhận ra chứ nhỉ ?- nó nghiêng đầu, nở 1 nụ cười tỏ ý trêu đùa.

- Quả là cô làm! - hắn nghiến răng.

- Chẳng phải dễ thương lắm sao?- lại cười.

Hắn liếc mắt nhìn nó, khẽ hừ nhẹ.

- Nói chuyện chính đi!- hắn vào đề - tôi ở đây lúc này không phải để nói nhảm.

Sau câu nói đó của hắn, mặt nó cũng nghiêm lại.

- Tôi nghĩ chúng ta nên chấm dứt chuyện này, chả tốt cho nhóm chút nào!- nó.

- Ai gây nên trước? Là cô tất cả. " Khúc dạo đầu" tuyệt quá đó chứ! Không định tiếp " bản giao hưởng" luôn sao?- hắn giương cao 1 bên mày, miệng thì nhếch lên, lời nói rõ ràng là tỏ ý châm biếm.

- Đó là chuyện ngoài ý muốn- nó.

- Làm tổn thương người khác rồi bảo ngoài ý muốn! - hắn.

- Tôi có lý do của mình !- nó.

- Tôi không phải 1 thằng nhóc không hiểu chuyện, sao tôi phải nghe những lời ngụy biện nhảm nhí đó!

Hắn phóng vào nó 1 ánh nhìn thật sắc rồi quay lưng định bỏ đi, hắn tới đây không phải để nghe nó nói suông, càng không phải đến để tiếp tục những trận cãi vã rồi làm tổn thương nhau bằng các lời lẽ nặng nề, khi đó, hắn sẽ không biết mình nhẫn nhịn bao lâu để không phải làm tổn thương nó thêm lần nào nữa! Nó có thể làm hắn tổn thương nhưng lần này thì hắn sẽ không thể làm điều đó với nó ...

RẦM

Chính xác là cánh cửa sân thượng đã bị ai đó đóng lại ngay khi hắn vừa quay lưng lại. Bây giờ chưa đến giờ đóng cửa sân thượng mà. Ông bảo vệ rốt cuộc bị hâm đơ hay gì thế ???

Hắn dùng sức nắm lấy tay cầm mà mở ra nhưng vẫn không ăn thua, cửa bên kia chắc bị khóa rồi, hắn còn nghe được cả tiếng chân đang bỏ chạy! Trò lố gì đang diễn ra thế! Mặc kệ đi, đứa đó một hồi cũng chạy lên mở cửa ra thôi mà!

- Ông trời không cho anh đi!

Nói rồi nó bình thản tiến về phía bức tường và ngồi xuống.

- Tôi đã nói rồi! Anh tin cũng được, không tin cũng không chết ai!

Nhận ra âm điệu hơi chùn xuống từ lời nói đó, hắn bỏ tay nắm cửa ra mà quay sang nhìn nó, tiếc là hành động chậm rãi khiến hắn không thể thấy được 1 tia hy vọng ánh lên từ mắt nó.

- Bắt tôi tin ? Chỉ bằng lời nói ?- hắn.

Nghe hắn nói thế, nó chợt đứng dậy. Kéo khoá ba lô ra rồi lấy từ đó ra 1 xấp tiền ... sao giống với lần đó của hắn ...

- Vậy thì cái này thì sao? Tôi không nhiều bằng anh! - nó cười khiêu khích.

Nó muốn điều gì từ những tờ tiền đó? Chẳng lẽ ... hắn " trả " nó thiếu thứ gì và bây giờ nó muốn giải quyết " sòng phẳng" lại hết với hắn luôn sao? Mối quan hệ đánh đổi bằng vật chất? Nghe rẻ rúng nhỉ? Giây phút này, hắn không kìm nổi nụ cười của mình - 1 nụ cười cay đắng . Và nó ... đủ tinh tế để nhận ra điều đó- hắn đang tổn thương.

- Tôi muốn dùng nó ... mua lại mối quan hệ lúc trước !- nó.

Hắn không rõ lắm ý của nó ...

- Tôi không muốn " bán" - hắn nhìn ra bầu trời, dù ra sao hắn cũng không muốn một mối quan hệ phát sinh từ vật chất, từ những đồng tiền hôi tanh đó.

Bất ngờ, nó dùng tay kéo mặt hắn quay lại đối diện mình rồi nahnh chóng ghì sát mặt hắn xuống, đặt lên đôi môi lạnh 1 nụ hôn phớt qua ... điều đó khiến hắn giật mình mà mở mắt to ra ...

Phớt qua ... nhưng ngọt lịm ...

Ngọt đến mức mà cái đắng nơi cuống họng hắn suốt thời gian qua cũng theo đó mà bay biến ...

Nhìn thẳng vào nó lúc này thì thấy nó đang cuối mặt xuống đất, chưa đầy 5 giây sau, nó lại ngẩng lên:

- Tôi muốn dùng tiền mua lại mối quan hệ lúc trước, cái mà anh đã dùng tiền cuả mình trả nó về lại ban đầu! Nụ hôn vừa nãy - nó hơi ngập ngừng - thay thế cho những lời lẽ nặng nề mà tôi đã nói!

Cảm giác hắn bây giờ thế nào? Không định hình được ... chỉ biết là miệng vẫn còn đọng lại vị ngọt ... Hắn vốn không phải loại tin người 1 cách dễ dàng nhưng tại sao vào lúc này niềm tin hắn lại dấy lên cao như thế, có vẻ như nó dần hồi sinh ... Có lẽ , biểu cảm vừa nãy chưa trong đôi mắt vốn không biểu lộ suy nghĩ gì của nó đã khiến hắn cảm thấy có điều gì đó chân thật ...

- Tại sao? Hòn đá đã ném đi, chẳng thể lấy lại được- hắn.

- Tôi có lý do của riêng mình. Anh muốn biết tôi sẽ nói nhưng không phải lúc này- nó vẫn cương quyết, không lẽ nói thẳng với hắn là tại vì nó thấy khó chịu và bức bối khi nghe tin hắn có hôn thê, thế nên bao nhiêu bực tức nó mới trút hết lên hắn cho hả giận à???

PHỤT

Trời lúc này đã tối, những ánh đền điện trên sân thượng vừa được mở cách đây không lâu nay lại đột nhiên cúp đột ngột, cái chính là các dãy kia đều đang sáng đèn, thậm chí là các tầng của dãy C cũng thế, chỉ có mỗi tầng thượng này là đèn bị tắt đi. Ánh sáng từ các dãy khác cũng như ánh sáng từ tầng dưới không đủ mạnh để chíu rọi sân thượng dãy C

Trời chưa tối hẳn, vẫn còn có thể nhìn thấy được dáng vẻ cuả nhau nhưng nếu ở đây đến lúc trời tối thêm chút nữa thì đảm bảo phải mò đường mà đi, gặp hôm nay lại là đêm không trăng ...

Bỏ dở cuộc nói chuyện đang diễn ra, nó tiến lại xoay nắm cửa nhưng hình như kẻ khoá nó đã cố tình làm điều đó và không có ý định quay trở lại để mở ra ... Nó rất sợ bóng tối, nếu cứ như thế ....

Tay nó lướt trên màn hình điện thoại, bấm gì đó rồi nó áp vào tai nhưng rất nhanh sau đó lại bỏ điện thoại xuống với vẻ mặt có chút hoảng loạng ...

Vào những lúc này vậy mà chẳng liên lạc được với ai ...

Có lẽ hắn chợt ngộ ra điều gì đó ... Cửa không mở được chứng tỏ 2 người đã bị nhốt lại, trời thì càng tối hẳn đi, điện thoại thì không liên lạc được với ai vào lúc này, toàn máy bận không thì cũng là những tiếng nhạc chờ kêu văng vẳng mà không có ý định kết thúc ... Hắn cũng có liên lạc lại thử sau vài phút nhưng không khả quan hơn chút nào ... Hắn không sợ bóng tối, càng không sợ khi phải qua đêm ở chỗ này ... Cái hắn lo nhất chính là ... nó . Đêm trên sân thượng rất lạnh, dù nó có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng chưa chắc nó sẽ chống chịu dược ... chỉ mong trời đừng mưa, chưa kể đến nó chỉ khoác lên mình chiếc áo đồng phục tay lửng và chiếc váy ngắn trên gối ...

- Khốn !!! Không ai liên lạc được ! Mua điện thoại để trưng cả lũ!

Hắn khẽ rít lên rồi quay sang nó, lúc này không còn nhìn thấy rõ nữa, chỉ là nhìn thấy một bóng đen đang ngồi thu lu gần đó, chỉ là cái nhìn loáng thoáng thôi, hình như nó đang tựa đầu lên gối ...

Phải ... nó đang trốn tránh cái bóng tối đang vây kín lấy mình ...

Đáng sợ !!!

Hắn cũng không nói thêm gì, lẳng lặng tiến lại gần đó nhưng cũng chừa ra 1 khoảng cách tương đối.

Nhiệt độ không khí có dấu hiệu giảm đi ...

Những cơn gió dần tự do hơn khi màn đêm buông xuống ... gió vô hình tung đôi cánh bay xa, thổi từng đợt mạnh qua tầng sân thượng ...

Hắn cảm nhận được tiếng thở dài, đôi khi hơi đứt quãng cuả người con gái ngồi kế. Vả lại ... hình như nó bắt đầu thấy lạnh ???

Aiz, trường thiết kế cho nam cái áo khoác làm gì chứ ... chỉ vì hôm nay vào trường vào buổi ban trưa nắng nóng nên hắn mới khoác lên người thôi... Giờ thì hết nắng rồi, cái áo khoác vướng víu thật, hắn cũng chả cần dùng đến nó nữa... Giải quyết sao đây ???

~

Nó nhắm chặt mắt lại! Bóng tối khiến nó chùn bước! Làm ơn ... ai đó mở cánh cửa sân thượng ra đi chứ! Nó sẽ trả đũa kẻ nào đã làm cái chuyện điên rồ ngày hôm nay ... Chỉ cần nó ra được nơi này nó nhất định sẽ làm rõ cho bằng được...

Đột nhiên nó cảm nhận được có vật gì đó đang trùm lên đầu nó, phủ kín xuống tận lưng ... hơi ấm dần lan tỏa nửa thân trên, có cả mùi bạc hà thoang thoảng... Ngẩng đầu lên vì ngạc nhiên, vật trên người cũng theo đó mà trượt xuống do không còn điểm tựa, hơi ấm vừa cảm nhận được cũng theo làn gió thổi qua mà bay biến như chưa hề tồn tại ... mùi bạc hà thoảng qua rồi không còn cảm nhận được nữa... Có cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó ...

~

Hắn rọi ánh đèn từ điện thoại vào gương mặt nó vừa ngẩng lên rồi chuyển xuống rọi vào ra sau lưng nó khi nghe tiếng vật gì đó vừa rơi nhẹ xuống sàn.

- Cái áo tôi làm gì có tội chứ! Người cô ghét chẳng phải tôi sao?

Hắn nheo mày tỏ ý không bằng lòng nhưng nó chẳng bao giờ thấy được, chỉ biết là lời nói hắn nghe có vẻ khó chịu, cái chất giọng khàn chẳng âm điệu nào càng làm cho không khí lạnh thêm ...

A, giờ thì nó mới biết thì ra cái vật đó là cái áo của hắn, mà nó có cố tình đâu chứ! Chỉ là ngước đầu lên thì cái áo theo tự nhiên mà tụt xuống thôi ...

Hắn với tay định nhặt áo lên thì cùng lúc đó nó cũng quay xuống mò mẫm tìm lại chiếc áo. Tay chạm tay ... tay hắn ấm thật, thật không công bằng khi tay nó lại lạnh đến mức muốn đóng băng ...

Nó rụt tay lại.

Hắn nhặt chiếc áo lên rồi giũ mạnh vài cái ...

- Lấy điện thoại bật sáng màn hình lên!

Hắn nói không chủ vị nghe ngang như cua, chưa kể lời nói còn mang hàm ý như ra lệnh cho người khác.

Màn hình bật sáng, không gian tối loe loét 1 ánh sáng mờ ảo ... Trời tối mà còn ánh sáng kiểu đó như trong phim kinh dị ... trông càng đáng sợ hơn ...

- Xích lại!

Nó trơ mắt ra nhìn hắn, hắn kêu nó ngồi xích lại sao?

- Nhìn gì? - hắn nhíu mày- Không hiểu tiếng người ? Không xích lại làm sao thưc hiện vụ "mua bán"?

Lần này đến nó nhíu mày.

Tại sao vào lúc này lại ngây mặt ra nhìn hắn chứ? Mà khoan, hắn còn chưa biết nó muốn " mua" mối quan hệ "lúc trước" là " lúc trước" nào?

- Nói đi! - hắn hỏi! "Lúc trước" là lúc nào? Lúc chưa gặp mặt? Lúc solo lần đầu? Lúc 2 nhóm sát nhập? Trước lúc xảy ra chuyện đó? Sau khi xảy ra chuyện đó hay ... gần đây nhất - xem nhau như người dưng nước lã?- hắn nhếch mép, nó thừa nhận bản thân ghét nụ cười đó khi hắn dùng với nó.

Nó vẫn không trả lời, mặt tỏ vẻ suy tư, hình như là đang phân tích từng câu chữ trong lời nói của hắn. Nó biết câu trả lời của bản thân nhưng điều nó đang băn khoăn là từng giai đoạn mà hắn đề cập. Không lẽ cảm xúc và thái độ của hắn đối với nó cũng đã thay đổi dần qua từng giai đoạn đó sao?

Hắn hỏi nó câu đó nhưng lại không biết rằng đó luôn là câu trả lời mà hắn luôn tìm. Jun luôn tự hỏi bản thân từ lúc nào mà nó đặt chân vào và làm xáo trộn cuộc sống của hắn mà hắn không hề hay biết.

- Trước lúc !

Câu trả lời khẽ vang lên trong đêm, câu trả lời của nó làm hắn ngạc nhiên, trước lúc là trước lúc xảy ra chuyện ... đúng chứ ??? Trước lúc xảy ra chuyện là lúc mối quan hệ của 2 người tiến triển tốt nhất, không cãi cọ, không nhìn nhau bằng ánh mắt " viên đạn " ... Không lẽ nó cũng ... Dòng suy nghĩ chợt bị cắt ngang khi nó ngồi xích lại gần hắn hơn 1 chút.

- Anh " bán" nó thế nào? Bước đầu cho vụ " giao dịch" ?

Đèn điện thoại đã tắt đi từ lúc nào.

Nó dần cảm nhận lại được hơi ấm ban nãy ... chiếc áo hắn lại khoác lên nó lần nữa ... xem ra nó được hắn " đặt cách" khá nhiều lần, như đã biết, Jun không bao giờ cho những đứa con gái khoác lên mình trang phục của hắn dù cho đó là những bộ quần áo hắn không hề mặc. Lần trước là chiếc áo sơ mi, lần này là chiếc áo khoác ...

- Giao dịch hoàn tất bước 1 !- giọng hắn vang lên, phá tan sự tĩnh mịch.

Tuy nói chuyện và ngồi kế hắn ... có chút an toàn nhưng nó không thể phủ nhận rằng nỗi sợ trong nó vẫn còn tồn tại chút ít ...

Lại 1 cơn gió thổi qua, len lõi vào từng mớ thịt khiến nó bất chợt rùng mình ...

- Sợ ???- hắn.

- Maybe !- nó.

- Bóng tối?- hắn.

- 1 chút ... nhưng tôi sợ anh hơn?- nó.

- Lý do??? - nếu là lúc ban đầu hắn sẽ hả hê lắm khi nó sợ hắn, vì hắn đã từng nói sẽ khiến nó khuất phục mình mà, nhưng bây giờ thì ...

- Nhìn vào bóng tối... thấy những gì ?- nó hỏi ngược lại hắn.

- Màu đen !- hắn đáp không suy nghĩ.

- Vì không thấy màu đen nên tôi sợ anh!- nó.

- Liên quan gì tới tôi ?- hắn hỏi, nó không thấy màu đen thì liên quan gì đến hắn mà lại sợ hắn chứ.

- Anh lấy đi màu đen đó của tôi!- nó.

- Thế cô thấy ... ???- hắn nín thở nghe câu trả lời.

- Người đã lấy nó!

Dựa trên vế trên chẳng phải người đó là hắn sao ??? Cái này có được xem là lời tỏ tình không ??? Nhưng tỏ tình mà lời nói lại bình thường không chứa cảm xúc âm điệu nào như thế à??? Chẳng phải trong phim thường lúng túng ngập ngừng lắm hay sao?

Cũng may là trong không gian tối mịt mù thế này hắn không thể nhận ra được mặt nó đã đỏ gay lên. Ngồi sát thế chỉ cầu trời cho hắn đừng nghe được nhịp tim của nó ... Không thì ngượng chết mất ...

Không gian yên tĩnh hẳn đi, kéo dài gần nữa tiếng đồng hồ, hắn mở miệng phá đi không khí nặng nề đó.

- Đói ?

- Chút chút! - nó.

- Ráng nhịn tới mai đi! Ngày mai sẽ điều tra rõ về chuyện này!- hắn.

- Cần thiết không? -nó.

- Theo tôi thấy ... không nhất thiết! Nhưng nếu cô ... - hắn.

- Không cần! Chẳng phải nhờ thế mới giải quyết xong mọi chuyện sao?

Nó chen ngang vào, đột nhiên nó rụt người vào sâu hơn lớp áo của hắn, do là áo khoác đồng phục nên chẳng thể giữ ấm tốt được...

- Lạnh???

- Ừ ! - âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ cuống họng.

Hắn nhìn vào màn hình điện thoại, mới không để ý chút xíu mà trời đã tối vậy rồi sao, hắn nhớ cả 2 chẳng nói gì với nhau nhiều vậy mà giờ này đã 10h đêm rồi ... nhanh thật !!!

- Ngủ sớm !- hắn quay đồng hồ trên màn hình cho nó xem.

- Lạnh thế ... không ngủ được!- nó khẽ lắc đầu- Không gian ... quá yên tĩnh ... chỉ toàn tiếng gió rít trong cái màn đêm dày đặc như thế ... chẳng phải ... giống phim kinh dị lắm sao?

Hắn chỉ biết cười thầm cho mặt trẻ con của nó, cách nó so sánh mọi vật như 1 đứa con nít ...

Hắn nhét vào tai nó 1 headphone, 1 bên còn lại hắn nhét vào tai mình ...

" Baby goodnight

Baby goodnight

...

Em là người con gái của anh

Cho dù sự thật cũng chưa thực sự chắc chắn

Em hoàn hảo, cám ơn em đã ở bên cạnh anh

( I'll always love you girl )

...

Một bóng dáng hoàn hảo làm tăng thêm hương vị của đêm

...

Em hoàn hảo như một bức tranh vừa vẽ

Anh như đứng lặng trước hình bóng trong tranh

Không thể làm được gì nữa

...

Baby goodnight

...

Baby goodnight ( don't wanna say goodbye )

...

Khi bóng tối bao trùm chúng ta, nhắm đôi mắt tuyệt đẹp của em và ngủ đi

...

Anh muốn bày tỏ lòng mình khi đối diện với gương mặt kia

Thời gian bất chợt ngừng lại và cứ giữ nguyên như thế

...

Ánh mắt chạm vào nhau và sâu hơn nữa

...

Hương bạc hà tỉnh táo cùng với những chỉ dẫn,

Câu trả lời chính xác là em

...

~ Đôi mắt nhắm nghiền, mùi hương ...

Giọng nói của anh làm cho em say đắm như sắc đỏ của loại rượu ưa thích của anh ~ "

( Baby goodnight - GD & TOP )

Lời hát nhẹ nhàng, mang tí âm hưởng lãng mạn ... sao bây giờ nó mới cảm nhận được bài hát này thực sự hay nhỉ ? Có lẽ đêm nay sẽ là 1 đêm ngon giấc ...

Hắn cho nó tựa đầu vào vai phải cuả mình, tay phải cũng theo đó vuốt lấy mái tóc dài ... tay phải vuốt tóc, hành động của hắn dịu dàng đến lạ ... hắn dùng tay phải ôm hờ lấy đầu nó và cho tựa sát vào người mình, cằm đặt phía trên, mùi hương từ tóc nó cứ chờn vờn trước cánh mũi ... dễ chịu ...

Dịu nhẹ ...

Đã lâu rồi trong cả 2 mới cảm nhận được cái cảm giác gọi là yên bình ... đêm nay sẽ là 1 đêm ấm ...

- Ngủ được chứ? - hắn nhẹ nhàng hỏi, tay vẫn cứ vuốt mái tóc nó, trông cứ như đang nâng niu con mèo nhỏ.

- Ừ!- nó trả lời.

Hắn buông người nó ra rồi nhẹ giọng.

- Em gối đầu lên chân tôi đi !- hắn đột nhiên đề nghị

Nó định vị vị trí xong rồi nắm xuống, gối đầu lên đùi hắn, vị trí này xem ra thoải mái hơn ban nãy nhiều, bớt mỏi lưng ... nó trùm cái áo hắn lên người để giữ ấm ... áo hắn to thật ...

- Tay và vai anh... không sao chứ? - nó bất chợt hỏi ngay khi vừa nằm xuống.

- Không sao!- cười nhẹ, tay cứ mân mê tóc nó, không biết thế nào, nhưng nó thích cảm giác này.

- Nếu thế này ... - nó chợt ngẩng đầu lên- anh sẽ lạnh ... và mỏi lưng đấy!- nó ngập ngừng.

Hắn ép đầu nó nắm xuống, nụ cười mỉm nở trên môi nhưng nó chẳng thể thấy được.

- Tôi không sao! Em ngủ đi!

Có lẽ giác quan khiến hắn cảm nhận được vị trí vì sau khi trả lời nó xong hắn đã phớt lên trán nó 1 nụ hôn nhẹ khiến tim nó như ngừng đập trong vài phút ... hơi thở cuả hắn lúc nào cũng lạnh như thế ...

Giờ thì hắn nhận ra, tận sâu bên trong, nó cũng mềm mỏng và đáng yêu hơn bất kì người con gái nào khác ...

Baby goodnight ...

" Bạn có thể che đôi mắt cuả mình khỏi những thứ mà bạn không muốn nhìn...

Nhưng bạn không thể che trái tim của mình khỏi những thứ mà bạn muốn nó cảm nhận ..."

Sống cho thật với cảm xúc nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro