Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15.2

Khỏi nói cũng biết là tụi nó đã thi đấu hăng đến cỡ nào. Bọn hắn giành hạng nhất bóng chuyền nam, còn bọn nó thì không bằng 1 chút, chỉ được hạng nhì bóng rỗ nữ thôi! Một phần còn lại thì đứa có giải đứa không có. Nhưng dù gì thì ai nấy cũng đã cố gắng hết mình, tuy không có giải nhưng họ không hề buồn hay gì cả, trông rất tràn đầy sức sống.


Chỉ tội mỗi Mon, cái chận bị trật mới chỉ đỡ hơn chút xíu mà lại phải nhún nhảy cổ vũ cho tập thể, cũng may là cô bé chỉ đứng ở hàng phụ chứ không phải là hàng chính nên những động tác cũng không đến nỗi là phức tạp... Dù vậy, sự thật là chân đau thì vẫn đau...

.

Lê từng bước chân chạm rãi về phòng nghỉ, cô bé cần lấy 1 chút vật dụng để đi trà sữa với đám cổ vũ nhí nhố. Cảm nhận có người đi phía sau nên nhỏ quay lại nhìn, lạ thật, không ai cả !?! Tại nhỏ đa nghi ??? Vừa quay đi i chuyển được vài bước thì cô bé đã bị ai đó giữ chặt từ phiá sau, chiếc khăn áp lên miệng cô bé có cái gì đó khiến mặt cô bé nahnh chóng bị " sụp" xuống, không mở ra được...

- Tụi em xong bước 1 rồi chị!

- Tốt, có ai thấy không?- người trong điện thoại.

- Không ạ, khu này của riêng tụi cổ vũ, hầu như cả bọn đều tập trung bên ngoài để đi uống nước rồi!

- Tuyệt! Giờ cẩn thận chuyển nó đi! Không được để ai trông thấy!- người trong điện thoại.

- Nhưng ... từ đây lên sân thượng dãy C ... 2 đứa con gái tụi em, e không đủ sức!

- Đưa điện thoại cho nhỏ cạnh mày đi, tao sẽ hướng dẫn tụi bây phải làm thế nào, giờ mày cõng nó, tao không biết bằng cách nào nhưng tuyệt đối tụi bây không được để người khác thấy tụi bây !- người trong điện thoại như ra lệnh.

Cả hai đứa con gái nhanh chóng rời đi... nếu cứ đứng đây không chừng nguy cơ bị phát hiện sẽ rất cao...

" Nghe kĩ, chỉ cần thoát ra được khu A này thì tụi bây ổn rồi, thể thao diễn ra ở khu A nên khu B và C cực kì vắng, tao xem xét kĩ rồi! Tới khu C, nó xa khu A nhất nên tao tin là mọi chuyện sẽ kết thúc đẹp ở đó, cứ tới đó, có người mở nguồn điện rồi! Bằng thang máy, đưa thẳng nó lên sân thượng!!! "

.

Sau khi trói tay Mon vào thành lan can bằng một chiếc còng số 8, thấy Mon chưa tỉnh lại, 1 đứa con gái đã tán liên tiếp vài ba cái vào mặt Mon với lực không hề nhẹ tí nào! Vì đau, cô bé đã tỉnh dậy sau đó!

- Các người ... các người ... làm gì thế???- Mon có vẻ hốt hoảng.

- Tụi tao đã nói ... sẽ có đặc ân cho mày mà!- cười hả dạ- thú vị chứ?

- Thả tao ra !- Mon vùng vẫy, chợt nhận ra tay mình đã bị trói với những thanh sắt.

- Chìa khóa đây- đung đưa chìa kháo trước mặt Mon- giỏi thì lấy, không thì ở đây đi! Hahaaa

Vì còn 1 bên tay nên Mon ra sức chụp lấy, nhỏ con gái đối diện cứ cố tình chìa ra rồi giật lại cố tình trêu ngươi, trông cứ như đang chơi trò " nhử mồi cho cá " .

- Báo mày biết, hôm nay thứ 7, mày chịu khó ở đây thêm ngày chủ nhật, không ai vào trường đâu ngoại trừ mấy lão bảo vệ, có cũng như không thôi, mấy lão đó cũng không biết đến sự tồn tại của mày đâu vì ít phút nữa ... cánh cửa sân thượng sẽ được tụi tao khóa lại... - nhỏ còn lại nói rồi nở lên điệu cười man rợ.

- Nhưng bọn tao vẫn còn tốt chán, ngồi không thế mà vẫn được ngày 3 bữa, cánh tay trái và 2 chân mày vẫn còn được tự do... Sướng nhở !!! Chị ấy nhân từ với mày quá rồi! Ganh tị thật đấy! Cơm bưng tới, ăn uống thế nào là tùy mày! Chắc là thú vị lắm!- nhỏ cầm chìa khóa.

- Haha, tao đang tưởng tượng đây! Một tay cầm đũa gấp đồ ăn bỏ vào miệng, mày thuận tay phải nhở! Haha, đồ ăn lúc đó sẽ rơi vương vãi đầy ra đấy, trông bê tha chẳng khác gì một con chó, đáng thương thật!

Bọn đó dùng những từ vô cùng xúc phạm nhằm đánh bại tinh thần Mon, khiến nhỏ lung lay về tâm lý...

- Bọn khốn !- Mon không thể làm gì ngoài chuyện chì chiết ngược lại bọn đó.

- Cứ nói gì mày thích... OK??? Tao không quan tâm, thứ 2 mới vào học, nếu mày hên, có người lên sân thượng mở cửa sớm thì mày thoát sớm, trễ thì mày thoát trễ... lần này chỉ là cảnh cáo thôi, tránh xa Nan ra!!!

- Tụi mày nghĩ là Mẫu Đơn sẽ để yên cho tụi bây sao?- Mon cười khẩy.

" BỐP"

- Con ranh! Dám mách lẻo à? Giả sử tụi tao mà bị gì thì mày cũng chả còn nguyên vẹn nấc thịt nào đâu!- nhỏ con gái gần đó " dậm" thêm sau khi cho Mon 1 cái tát điếng hồn.

- Ngớ ngẩn!- Mon nhếch môi, chưa bao giờ cái nhếch môi đó lại hoàn hảo như lúc này- thể hiện rõ sự khinh bỉ đến cùng cực - tao e, Mẫu Đơn mà biết chuyện thì tụi bây " thân tàn ma dại" rồi, họ sẽ tăng phòng thủ, chăm tao rất kĩ, tụi mày chơi lại sao? Châu chấu mà đòi đá xe, lũ không biết điều!- Mon dọa.

- Bọn tao không thể, đương nhiên! Nhưng nếu đó là người chung nhóm với mày thì có thể chứ?

- Mày nói gì?- Mon nhíu mày.

Đứa con gái đó dường như đã vô tình nói điều gì đó mà bọn họ đáng ra không nên tiết lộ, nhỏ còn lại đã vội bịt miệng nhỏ đó lại, mặt 2 nhỏ có hơi biến sắc.

- Thì ra là thế!

Mon tự lảm nhảm, môi vẽ ra nụ cười nhạt... thì ra là có người ghen tức nên muốn chơi khăm nhỏ, mọi người đoán không sai, là kẻ nội bộ, ban đầu nhỏ không tin ... nhưng giờ thì ...

Cái giá cho việc quá ngây thơ là đây... đối xử hết lòng với mọi người nhưng rốt cuộc cũng chả nhận được gì... cuộc sồng này quá ư là bon chen ... Cư xử hết lòng để rồi bị người quay lưng ...

- Bây giờ là phần tụi tao thích nhất!

Nụ cười xảo quyệt nở ra trên môi 2 đứa con gái khiến Mon có chút e sợ, nhỏ đứng gần Mon nhất lấy trong túi ra một mảnh sành khá bén, nhỏ còn lại hiểu ý, tiến lại gần Mon, túm chặt lấy phần tóc mái cô bé. Mon cứng đầu quyết không phục, xoay mạnh đầu mình sang hướng khác hòng thoát khỏi bàn tay dơ bẩn đang túm lấy tóc mình...

" BỐP"

- Khá lắm! Vùng ra à?- nhỏ vừa tán Mon vừa cười khoài trá.

- Lần này đừng mong ai cứu được mày!

Mon quả thật rất sợ, lì lợm cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài... nếu bây giờ cô bé tỏ vẻ sợ sệt , 2 đứa con gái hẳn sẽ khoái chí lắm... Mon bất chợt rùng mình, chẳng lẽ không ai cứu cô bé thật sao??? Chỉ cần mường tượng đến cảnh ở trên sân thượng này 2 đêm thì Mon đã muốn khóc, ban ngày không đáng kể, nhưng ban đêm thì ... chưa kể đến những cái nắng, cơn mưa bất chợt ... liệu nhỏ sẽ phải làm sao chứ??? Chết mất thôi! ~

1 đứa con gái tiến gần lại Mon, đưa tay chạm vào mặt cô bé rồi trượt dài xuống tay ...

- Da mày đẹp lắm! Nhưng tin tao đi, nó sẽ không tồn tại lâu đâu!!!

2 đứa con gái nhìn nhau cười đầy ẩn ý... Mon chỉ biết là sẽ có môt chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp ập đến... Kì này thì mọi người khó mà biết được cô bé ở đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro