Chương 11 : SỰ CỐ.
"Hãy tin vào những gì mà tận mắt bạn chứng kiến được vì linh cảm có khi lại ko đúng! "
Mon ở trong bệnh viện suốt đêm, cô bé không muốn về nhà, nhất là trong hoàn cảnh như thế này, gia đình cô bé cũng thuộc dạng khá giả. Nhưng khổ 1 điều là vì có người thân bên nước ngoài, hằng tháng gửi tiền về nên ba mẹ Mon cũng chỉ ăn không ngồi rồi.
" Giàu thì sinh tật" , ba cô bé suốt ngày chỉ biết đến rượu chè, cặp kè đủ thứ nhưng mẹ cô bé lại không hề quan tâm, bà cờ bạc từ sáng đến chiều, mà cũng không thể trách được vì đó chính là kết quả của một cuộc hôn nhân gượng ép. Tuy thế, mẹ Mon rất thương cô bé, quan tâm đến mức Mon cảm thấy bị " ngộp" và khó chịu, vì quá mức quan tâm nên những năm cấp 1, cấp 2 không ít lần Mon bị những đòn roi quất vào người do điểm học tập thấp, bà luôn nói với Mon rằng " Ráng mà học tập cho tốt, điểm thấp là do không chú tâm học bài, lúc đó đừng hỏi tại sao mẹ lại khó chịu với con!". Còn ba Mon thì cứ quái quái, bình thường thì vẫn là cha con, nhưng mỗi lần ông say xỉn thì tính bạo lực lại nổi dậy, chửi bới mọi người trong gia đình, đôi khi dùng roi gậy để giải quyết mọi chuyện.
.
Mặt trời lên, Mon mở tung khung cửa sổ, vươn vai đón lấy ánh nắng, miệng nở nụ cười thỏa mãn. Cô bé quay sang nhìn Nan rồi chợt giựt mình khi thấy cậu nhóc đang nhìn mình với cặp mắt " ngơ như con nai tơ" , thấy cậu nhóc có ý định ngồi dậy, Mon chạy lại đỡ nhưng chỉ nhận được cái hất tay không cần:
- Nè, ý gì đây?- Mon bức xúc.
- Tôi không cần! Ai chăm sóc tôi cũng được nhưng trừ cô ra!- Nan.
- Ngang vừa thôi nha!- Mon.
- Nhìn hiền chứ ai biết được cô có đội lốt cáo hay không?- Nan quắc mắt nhìn Mon.
- Khùng à? Nếu nói thế thì cái bọn con gái ve vãn quanh cậu mỗi ngày còn đáng sợ hơn tôi nữa kìa!- Mon.
- Đúng, tôi biết mà! Họ ẻo lả, họ giả nai nhưng họ khônh có hiền như cô, right? Tiểu thư thật!- Nan.
- Thế sao? À, không " bặm trợn" bằng người ta cũng là một cái tội cơ đấy!- Mon.
Dường như là đầu bị đau nên Nan nhăn mặt, cậu nhóc đưa tay xoa nhẹ lên đầu mình, Mon thấy thế nên hỏi:
- Gọi bác sĩ không?
- Đã nói không cần!- Nan.
- Kệ cậu, dẫu sao thì mọi người cũng đã trông cậy cậu vào tôi rồi! Không thể nào ko có trách nhiệm!
Bác sĩ vào khám cho Nan một lúc, ông vừa ra khỏi phòng là Mon về, tay cầm theo bịch cháo.
.
- Xong rồi! Ăn đi!
Sau lời nói của Mon, cậu nhóc cứ tỏ ý bơ đi, không quan tâm. Mon định lên tiếng " giải quyết" thì cả bọn "gà mái" bên ngoài ùa vào, 2, 3 đứa con gái cứ chen lấn, đẩy cả Mon ra, cứ sáp lại giường bệnh của Nan.
- Đừng nói là anh đang quen nhỏ đó nha!- 1 đứa con gái chỉ sang Mon.
- Nghĩ sao thế!- Nan.
- Ui, thế à? Anh có bị gì không? Làm em lo muốn chết!- lại một đứa con gái khác xen vào.
Nan trả lời qua loa rồi cười nhạt, con gái chỉ có như thế thôi! Mon có vẻ loay hoay, cô bé không biết phải làm gì! Cánh cửa phòng 1 lần nữa bật mở như cứu nguy cho Mon, điều đó thu hút sự chú ý của cả bọn trong phòng, thấy người vừa vào, Mon cười:
- Chị Pj!- cô bé hí hửng.
Pj gật đầu nhìn Mon cười, tiếp sau lia mắt 1 lượt nhìn bọn " gà mái" ở đó, dường như có cái gì đó ghê gớm lắm mà bọn đó tự động tản ra.
- Khỏe chưa?- Pj.
- Rồi chị!- Nan.
- Ừ, vậy thôi, cậu chờ xíu, Ken sẽ vào ngay! Mon, đi với chị!- Pj.
Nghe tới Ken, mắt bọn con gái lại sáng lên, những tiếng xì xầm lại vang lên ồn ào. Pj mang quần áo của mình vào cho Mon mượn tạm, cô bé ở đây suốt từ hôm qua tới giờ.
Bọn họ rời phòng không lâu thì Ken vào, đám con gái đó một số lại sáp vào, Ken là một tên trăng hoa, cho nên không có lý gì tên đó lại từ chối:
- Chào cưng!
Ken nói rồi phớt ngang môi nhỏ đó 1 nụ hôn, nhỏ đó như phát điên lên ý, còn mấy đứa kia thì ghen tị thôi rồi!
- Tối nay anh rảnh, ai có nhu cầu thì cứ đến bar tìm, anh sẽ tiếp! Ưu tiên cho 3 người con gái đầu tiên!- nói rồi Ken nháy mắt.
- Thật hả anh?- nháo nhào.
- Sure! Giờ thì ra ngoài cho bọn anh nói chuyện!
Bọn con gái gật đầu răm rắp rồi lui ra hết chưa tới 1 phút.
- Mày khỏe chưa?- Ken ngồi xuống ghế.
- Khỏe rồi anh!- Nan. Anh thế ko sợ Pj " quánh " ghen à?
- Trời ạ! Có Pj thế bọn đó không dám làm gì đâu! Nói thế cho bọn đó lui thôi, làm ràm điếc tai!- Ken.
- Thế mà em cứ tưởng!- Nan gật gù.
- Mà tao có quyết thì bão tuyết tao cũng xông pha! Muốn cấm, muốn quản cũng chả được đâu!- Ken.
- Lừa tình ghê thật!- Nan.
- Mày hết mệt rồi thì chết chắc! Mà mày cũng chả như tao còn giề!- Ken nói xoáy.
- Biết mà! Nhưng em chưa bằng trình độ của anh! Hờ hờ- Nan.
- Nghe nói hôm qua dữ dội lắm hả?- Ken.
- Ai nói anh thế?- Nan.
- Thằng Jun!- Ken.
- Anh Jun nói thì làm gì mà sai nữa! Hôm qua ở nhà vui ko?- Nan.
- Đánh đấm không được, vui gì, à, mà tính ra cũng nhờ đó mà phát hiện ra 1 điều rất thú vị- Ken.
Nan tính hỏi tiếp nhưng bản Kiss The Rain lại vang lên. Ánh mắt 2 người bắt đầu đổ dồn lên chiếc điện thoại trên bàn.
- Của nhỏ đó! Đi cũng không mang điện thoại theo!- Nan.
Cũng có chút tò mò nên Nan cầm điện thoại lên, là một dãy số không tên, bấm nút nhận cuộc gọi:
- Sao giờ mày mới bắt máy hả? Tính trốn ba mày à? Láo nhỉ?- đó là giọng quát mắng của một người đàn ông trung niên - ba Pj, say rượu rồi.
Ông ta quát lớn đến nỗi ko cần bật loa ngoài cũng nghe được
- Im thế? Mày bị câm từ bao giờ?- không nghe trả lời ông lại tiếp tục lớn tiếng.
- Lộn số rồi!
Nói rồi Nan gập máy lại mà không đợi ông ta phản ứng, chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro