Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 .2

Lúc Mon trở lại phòng thì mọi người cũng đã về, cô bé thấy Nan đang ngủ thì cũng không làm ồn. Thấy cái điện thoại của Nan, cô bé cầm lên nhìn, tò mò về kiểu dáng chút thôi chứ cũng không phải là có ý gì khác, để ý mới thấy điện thoại cậu nhóc gần hết pin rồi nên cô bé cũng có ý muốn giúp, xem xét lại chui sạc rồi cô bé rời bệnh viện có ghi lại lời nhắn cho Nan vào tờ giấy đặt trên bàn.

Nếu như là hồi đó thì Mon đã đến nhà Pj tá túc nhưng bây giờ Pj đã sang ở với Ken rồi. Sang nhà Zu thì lại là một chuyện không thể, vẻ lạnh lùng của nó làm cho Mon có phần ... e ngại và không dám tiếp xúc dù Mon đã nhập nhóm khá lâu. Còn 1 số đứa nữa nhưng Mon không nhờ giúp đỡ vì thường thì tụi nó hay tập trung đi " long nhong" ngoài đường, Mon cũng ham vui lắm nhưng cái mà cô bé cần bây giờ là một chỗ để nghĩ ngơi thôi, mệt phết!

.
Nguyên cả buổi từ trưa đến chiều, cô bé dùng bữa ở ngoài rồi dạo vào bar của Pj nhưng không phải để tụ tập với nhóm mà là vào phòng của nhóm để nghỉ ngơi. Đến chiều, cô bé mượn đồ sạc của một người trong nhóm có kiểu chui sạc giống Nan rồi quay trở vào bệnh viện. Lòng vòng một hồi thì cũng đến 7, 8 giờ tối, vừa mở cửa phòng, đã thấy một số bên EVIL vào thăm Nan, trong số ánh nhìn đó, không biết xuất phát từ đâu nhưng đã khiến Mon chợt thấy lạnh người, 1 đứa lên tiếng hỏi:

- Ủa, Mon, ở đây chăm sóc Nan suốt hả?

- Đâu, tôi làm gì tốt thế, tại giờ chưa muốn về nên chưa về thôi! Điện thoại cậu sắp hết pin- quăng đồ sạc cho Nan.

- Thật tốt vậy?- cậu nhóc hơi khó chịu, phần vì cậu nhóc không có thiện cảm với Mon là mấy và phần vì Mon đã động vào vật quan trọng của cậu- điện thoại.

- Mày nói thế mà nghe được?- 1 đứa con gái lên tiếng bênh vực Mon.

- Tùy, gái ngoan hiền ( trong nhóm, Mon được xem là hiền nhất) tao không thích!

Nan nói rồi quay mặt sang hướng khác,mắt nhắm hờ lại, tỏ ý không muốn bị làm phiền, sự thật lúc nào cũng phũ phàng mà, không phủ nhận rằng lời nói đó của Nan đã khiến cô nhóc đau. Ráng " nặn" ra nụ cười, Mon lên tiếng xua đi bầu ko khí nặng nề đó:

- Thôi, mọi người cũng mệt rồi, mọi người về nghỉ sớm đi, em ... chắc ở lại thêm 1 ngày nữa!

Mọi người, cả Nan nữa, hơi bất ngờ, chẳng lẽ con nhỏ không có ý định về nhà thật, tính đi bụi luôn sao? Dù sao tính ra đêm nay cũng 2 đêm rồi, khó trách mọi người có suy nghĩ thế, đợi mọi người tản ra về hết, Nan mở mắt ra, lời nói có chút khinh thường:

- Cô thích tôi đến mức như thế?

Mon chợt im lặng, không biết phải trả lời thế nào cho phải ... cô bé không muốn phủ nhận tình cảm cuả bản thân mình ...

- Tôi không biết ơn cô về chuyện này đâu! Đừng tưởng bở!- Nan nói tiếp.

- Cậu dẹp cái thái độ đó đi!- Mon.

-damn it! - 1 tên văng tục - tụi bây quánh chết mẹ nó cho tao! Hôm nay mày thấy tụi tao coi như mày xui!

Theo lệnh của thằng cầm đầu, cả đám người xông lên, dùng chân đá liên tục vào một đứa con gái đang nằm chịu trận dưới nền đất, bao nhiêu cú đá cứ liên tiếp mà giáng xuống người cô nhóc, đáng thương! Đến lúc cô nhóc ngất đi thì thằng cầm đầu lại ra lệnh cho bọn đàn em dùng xô nước tạt vào người cô nhóc nhằm " giúp" cô nhóc tỉnh lại. Hắn khuỵu 1 chân xuống đất, tay nắm lấy phần tóc mái cô nhóc, ép nhỏ ngẩng lên nhìn mình:

- Cái này tại mày! Yếu mà bày đặt ra gió! Đối với tụi bây ko chơi phỉ ko được!- thằng đó cười khẩy.

- Buông!!! Chị Zu và Pj mà biết được, anh sẽ không xong đâu!- giọng nói nghe có vẻ yếu ớt.

" BỐP"

1 cái tát quá mạng giáng lên mặt cô bé khiến nó không thể nào ngẩng đầu lên được nữa!

- Dọa bố mày sao? - dù trong lòng rất sợ- Mẫu Đơn của tụi bây là cái chó gì mà tao phải sợ chứ? Mà kì này, mày không còn thân để mà thoát khỏi bọn này đâu! Thoát rồi, mày chỉ còn cách tự tử thôi!

Nói rồi tên đó cười man rợ, 3- 4 thằng con trai bắt đầu vây lấy cô bé, con nhỏ sợ lắm chứ, cứ nghĩ là mình không thoát được, kì này là tiêu thật rồi, thân thể muốn rã ra muốn chạy mà ko thể đứng dậy nổi! " Chết chắc!" là tiếng lòng mà cô bé tự rên lên với mình.

" TÁCH"

Cả đám sững lại, thằng đàn anh ngó nghiêng rồi hét lên:

- Thằng nào con nào chụp hình lén lút, ra đây đi!

Từ trên cành của một cây xanh gần đó, 1 người con trai đáp xuống đất với vẻ rất thư thái, ngỗ ngược, 2 tay đút túi chầm chậm tiến về phía đám người kia:

- Tao đây!

- Nan? Nhúng vào chuyện tụi tao làm gì?- lời nói có chút kiêng nể.

- Không thấy xấu hổ khi làm vậy với một đứa con gái à?- Nan.

- Không liên quan tới mày! Nó là người của Mẫu Đơn, mày cũng đâu ưa gì nó,vậy để tụi tao xử!

- Tụi tao đâu chơi xấu như mày!- Nan.

- Không xấu thì để tụi tao xấu! Giờ bấm!!!- thằng đó lớn tiếng.

- Được thôi!

Nói rồi cậu nhóc quay đi, cả quãng trời trước mặt cô bé như sụp đổ, vậy là hết hi vọng ... cô bé mệt mỏi nhắm mắt lại, chờ đợi một sự khủng khiếp sắp trút lên đầu mình.

- Nhưng với tấm hình này!- lắc lắc cái điện thoại- tao không chắc tụi bây còn chỗ đứng!- Nan ngạo nghễ cất lời.

Thằng đàn anh chợt sững lại:

- Khốn kiếp! Tụi bây!!!

Cả đám nghe thế liền chạy lại vây vòng lấy Nan, hành động của Nan không có dấu hiệu gì cho thấy sự lãng tránh, cậu nhóc từ tốn cất điện thoại vào túi, hai tay khoanh trước ngực:

- Nhắm chơi lại tao không?

- Mày nhỏ như thế mà láo thật?- thằng đàn anh.

- Ngon nhào zô!- Nan vẫn ung dung như thế!

Nan không dễ xơi, trong EVIL, sau Jun và Ken thì Nan là một đứa nhóc cũng được đề phòng rất cao dù thua 2 leader tới tận 2 tuổi. Nói thế thì ... bọn này không đủ khả năng, vả lại, đụng đến con nhóc của Mẫu Đơn đã mệt, giờ lại chạm đến thằng nhóc của EVIL nếu thế thì tên này chắc chắn sẽ rất " mệt" . Tên đàn anh cắn răng, ngậm ngùi kêu lên:

- Rút!

Nan nhìn từng người rút lui, miệng nở nụ cười thật tươi, nhìn vào cứ như là trêu ngươi thách thức:

- Tốt!

Không có ai nên Nan tự mình bế cô bé lên phòng y tế, cô bé trên tay Nan dần cảm thấy một sự an toàn dành cho mình, rất muốn cám ơn nhưng miệng không thể nào thốt nên lời, trên đường đi, cậu lẩm bẩm:

- Không thể tin cô là người của Mẫu Đơn! Phải biết đấu tranh chứ, xã hội này không khôn ngoan thì ko tồn tại được! 2 nhóm chúng ta không ưa nhau, tại tôi thấy chướng mắt nên nhào vào thôi! Coi như công tôi bỏ ra không uổng, cô trông ko đáng ghét như bọn kia!

- ............................................

- Cô mà "máu" lên 1 chút chắc sẽ được! Quá hiền!

.

.

Mon chợt mỉm cười khi nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Nan, cậu vẫn như xưa, có thay đổi thì cũng chỉ là đẹp hơn, trưởng thành hơn,... Mon nợ Nan 1 mạng, trả bấy nhiêu vẫn là chưa đủ, sau này có dịp nhất định sẽ đền bù nhiều hơn. Chuyện hôm đó, chắc Nan cũng ko còn nhớ, nó vốn dĩ đâu quan trọng.

Mon thích Nan cũng từ dạo đó, mặc dù chưa nói chuyện với nhau lần nào, nhưng chỉ cần nơi nào có Nan thì cô nhóc lại cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối!

Dù Nan có đối xử với Mon ra sao đi nữa thì có lẽ hình thượng Nan trong mắt cô nhóc vẫn như vậy, ấm áp tựa như lần đầu gặp mặt, Nan thay đổi như bây giờ, chỉ là do xã hội quá bon chen, như 1 lời mà Nan đã từng nói trên đường đến phòng y tế:

- Người không vì mình trời tru đất diệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro