Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10.3

Rồi không cần biết ra sao, hắn cũng quay lưng đi vào, mức độ vô tình của tên này cao thật, nhưng đột nhiên con Gun lại chạy theo níu chân hắn lại, hắn không lên tiếng chỉ nhíu mày nhìn con Gun, con chó có vẻ hiểu ý, nó cứ kêu ư ử đưa cặp mắt "long lanh" nhìn hắn rồi lại hướng về phía Zu. Dường như mất kiên nhẫn thật, dù mặt hắn đang bình tĩnh nhưng ngữ điệu lời nói cho thấy là hắn đang cảm thấy bị làm phiền. Mà đúng thật, chiếc áo ban đầu của Zu cũng không dài lắm, giờ lại bị ước, cứ dính vào từng mớ da thịt, nếu đứng dậy, đảm bảo ...

- Tôi nhìn lầm cô!

Câu nói đó của hắn khiến nó không hiểu hết được ngụ ý. Mắt nó cứ xoe tròn

- Cô phiền gấp 10 lần bọn con gái kia!

Tình thế bắt buộc, không muốn cũng phải làm, dù gì thì bây giờ nó cũng đang mang danh nghĩa là khách của hắn, không thể để nó cứ ngồi đây cho tới khi khô quần áo được, bọn hầu kia không khéo lại nói nhiều, hắn vốn dĩ cây ngay không sợ chết đứng nhưng nếu ngày ngày nghe bọn đó bàn luận mãi về 1 vấn đề thì chắc thủng màng nhỉ mất thôi, sợ không kìm lòng được lại đuổi hết cả bọn ra khỏi nhà ... Hắn tiến đến bế nó lên tay, đi thẳng về phòng mình, trên đường đi, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào người hắn, còn nó không biết thế nào, chỉ cảm thấy mặt mình cứ nóng lên, trong hoàn cảnh này, muốn người khác không hiểu lầm cũng khó, biết bao lời xì xầm vang lên:

- Cậu chủ ... bế ... bế 1 đứa con gái ???

Nhưng chỉ cần một ánh mắt của hắn lướt nhẹ qua cũng đủ khiến những tiếng đó im bặt.

.

Thay lại bộ đồ, từ trong nhà tắm đi ra, thấy nó ngồi trên giường mình với con Gun, hắn lại lướt nhẹ 1 lần nữa lên thân người nó, vì không còn đồ " thanh lý" nên hắn đưa cho nó một cái áo to hơn ban đầu rất nhiều, chiếc áo này nó mặc vào trông xộc xệch đến lạ, đã thế còn thấy nó thật nhỏ bé, cổ áo khoét khá sâu, chiếc áo tay ngắn của hắn giờ lại " biến" thành chiếc áo tay dài của nó !!!

- Gun, xuống! ( vì Gun đang ngồi chỏng chơ trên giường hắn) Cô, out!- hắn nói như ra lệnh.

Nó không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu ý chỉ miếng băng trên cánh tay của hắn, nó đã bị thấm nước và muốn bong ra.

- Không cần!- hắn.

- Công sức của tôi!- nó.

- Thì sao?- hắn nghiễm nhiên hỏi lại.

- Tôi không để nó bị phá hủy!- nó

Hắn nhìn nó với vẻ trêu ngươi, đáp lại:

- Quấn trên tay tôi là đồ của tôi! Ra sao cũng không đến lượt cô lên tiếng!- hắn.

Có vẻ như là nó đang nghiến răng, đứng bật dậy, tiến nhanh về phía hắn, dùng sức đẩy hắn vào sát tường, điều này khiến hắn cảm thấy có chút ... thú vị:

- Đừng coi thường sức khỏe bản thân... cũng đừng coi thường công sức người khác!- nó.

- Khiêu khích? Đừng trách!

Hắn nói rồi giành lại thế chủ động, đẩy ngược nó lại vào tường. Nó có sai khi đã như thế không nhỉ, Jun quả thật nguy hiểm hơn cả Ken nữa. Con Gun thì cứ ngồi đấy mà nghiêng đầu nhìn 2 người họ.

- Tránh!- nó.

- Why?

Hắn cuối gầm mặt xuống sát mặt nó, tỏ vẻ giễu cợt. Hắn dùng ngón tay trỏ áp lên cổ áo nó, cách vùng ngực không xa lắm.

- Còn ý định?- hắn.

- Vẫn băng! Tránh!- nó gạt tay hắn ra.

Hắn buông nó ra, lại phía sopha ngồi, chân này gác lên chân kia, 1 tay dang rộng lên thành ghế, còn 1 tay thì ngoắc nó lại:

- Còn đứng? Làm đại rồi bấm! -hắn nhướng mày nói khi thấy nó vẫn còn đứng đó.

Nó sát trùng vết thương cẩn thận rồi giúp hắn băng bó lại. Để xem, lần này nó giúp hắn vì khả năng gì nhỉ, cái cánh tay nó băng giúp hắn vì vết thương đó xuất phát lúc hắn đỡ đòn giúp nó à? Còn đôi bàn tay? Chắc là vì xuất phát từ sự cảm thông và đồng cảm! Còn nguyên nhân nào khác nữa ...

Xong việc, nó rời khỏi phòng, trước khi đi, hắn còn đính kèm thêm 1 câu:

- Những gì đã xảy ra! Quên hết!!!- nghe câu này mang hàm ý ra lệnh là cao.

Nó cũng không muốn chứa trong đầu làm gì, nhưng đã chứng kiến, đã cảm nhận rồi thì không thể xóa được! Hiển nhiên!

- No way!

Nó cũng đáp lại 1 cách lạnh lùng không kém rồi khép cửa bước ra, để lại hắn ở đó với cặp mắt lạnh đến mức con Gun nhìn thấy cũng phải ... cụp đuôi theo về phòng nó.

.

Hôm qua thấy không sao, nhưng sáng ngủ dậy thì thân thể bắt đầu đau nhức.

Nó đi xuống nhà thì thấy hắn đã ra tới cửa, thấy hắn mặc đồng phục chắc là sắp đi học. Thấy nó, hắn đột nhiên tiến lại với vẻ mặt hầm hầm:

- Lọ thuốc ngủ của tôi, cô đã làm gì nó?

- Quăng rồi!- nó đáp gõn lọn.

- Dám?- hắn liếc mắt nhìn nó.

- Sao không? Sử dụng quá nhiều không tốt! Không học sinh?- nó hỏi lại, khóe miệng nửa cười nửa không.

- Có lần sau thì đừng trách!- hắn nói rồi quay đi.

- Nếu tôi thấy, sẽ có! Tôi không sợ ai, thế nên đừng dọa!

Không quan tâm đến lời nói của hắn nữa, nó đi thẳng ra gara, nói thẳng ra, trả treo và làm trái ý hắn, ngoài Ken và con Gun ra thì nó là người thứ hai liên tiếp dám làm những chuyện tày trời như vậy và còn vượt quá giới hạn của như vậy. Tốt thôi, vậy mới vừa với 1 thằng con trai như hắn, ít nhất phải có một đối thủ như nó thì mới không nhàm chứ!

Nguyên buổi hôm qua, do lạ chỗ, nó không hề chợp mắt được, nằm vuốt ve con Gun đến sáng, bây giờ bơ phờ thấy rõ dù đã cố che đi, nó định nghỉ học hôm nay, về nhà nghỉ ngơi cho sướng. Thấy nó ra lấy xe cùng mình, hắn cũng lơ đi, tiếp tục công việc mà mình đang làm dở...

"Im lặng ko có nghĩa là ngừng yêu thương " ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro