Ở TUỔI YÊU NHƯNG KHÔNG THỂ YÊU
Mắt cô Hân thoáng gợn lên làn sóng ngạc nhiên, nhưng bằng sự thấu hiểu và kinh nghiệm của một người lớn, một người thầy, cô rất nhanh lấy lại bình thân cùng nụ cười “nghịch ngợm”…
Rồi! Đi xuống đi!
Cả lớp nhao nhao lên khi cuối cùng cô lại “ăn gian” mà biết một mình như vậy.
Cô Hân dạy Hóa là người đầu tiên, cũng là duy nhất ở những năm trung học biết được những bí mật của Quân. Tuổi mười tám không đủ can đảm khiến Quân không thể nói với bất kỳ ai. Đó cũng là điều hối tiếc nhất của Quân
đến tận mãi sau này...
>l<>l<>i<
Quân, đi học toán thầy Thanh với tụi tao không? Có nhiều đứa rồi nè!
Ngày hôm ấy, Tiến liệt kê những cái tên quen thuộc lớp A3 của Quân và vài đứa lớp A5 bên cạnh. Chính xác là chỉ có hai đứa lớp bên cạnh. Tất nhiên, cái tên quan trọng nhất khiến Quân phải đăng ký lớp học Toán với bọn môn Toán là môn chính khi thi đại học là Thụy, chứ môn Toán bên ngành Quản thi không khó và nâng cạo như vậy.
Mày cũng thích chơi trò đó hả? Lại vờ như hai đứa bạn bình thường nói chuyện với nhau, Quân hỏi.
~ Um! Nhưng nghỉ rồi, trò ăn gian quá, ức
chế quá nghi rồi!
Thụy thân thiện, gần gũi kể. Lúc này trong mắt Quân, Thụy không phải một người đẹp trai xuất chúng, cũng không phải học sinh xuất sắc nhất trường, mà chỉ là một đứa bạn học. Điều đó khiêh Quân cảm thấy ấm áp và vui vẻ.
Khi thích một người, đôi khi ta hạnh phúc đến rơn người, muốn nhảy cẳng lên chỉ vì những điều nhỏ nhặt. Đó là cái ngày Quân được cùng Thụy và cả dám đi tìm nhà thầy Thanh. Là những buổi tối tan lớp, Quân nâng ná một chút để cùng Thụy đạp xe trên một đoạn đường. Là thỉnh thoảng Quân kiếm chuyện để nói với Thụy vài câu. Là khi biết bút Thụy sắp hết mực, hôm sau Quân mang theo một cây bút tốt, đưa cho Thụy rồi vờ như nó chẳng đáng gì.
Thích một người, ta cứ thích nhắc đến người ấy, tìm hiểu người ấy, cho mọi người biết
ta đang thích người ấy. Quân rất thích nói về nhân vật bí ẩn T. K. cùng đám bạn. Giờ ra chơi, Quân ngồi trước lớp học, đảm bảo với thằng bạn: “Ngồi đây để được nhìn thấy người ấy một chút thôi.” Khi nói chuyện với Linh, Quân khéo léo hỏi về Thụy, biết ngày còn ở lớp cũ, Thụy từng thích một cô gái, về lục ngay hình cô ấy xem rồi buồn buồn vui vui khi thấy co ay cũng không đẹp lắm.
Thích một người, ta thấy nhớ người ấy kinh khủng, lúc nào cũng nghĩ về người ấy. Nhớ đến nỗi Quân gần như sao nhăng bài vở về nhà, đến trường thì Thụy là niềm vui. Nhớ đến nỗi Quân lén lấy được số điện thoại của Thụy từ máy Linh, nhắn tin cho Thụy. Rất lâu sau này Quân vẫn không hiểu sao mình lại làm điều đó...
Khi biết Thụy chắc chắn sẽ không bao giờ cùng một thế giới với mình, cùng một con tim yêu như mình.
Có lẽ vì khi có tình cảm với một người, ta sẽ luôn cố gắng rồi hi vọng, dù chỉ còn lại một tia sáng rất nhỏ nhoi.
Thầy Thanh đang viết những hàng số dài ngoằng trên bảng. Linh cắm cúi ghi chép. Quân cầm chiếc điện thoại trên tay, vờ nghịch chơi rồi
bấm số của Thụy, nhanh chóng học thuộc và lưu vào điện thoại của mình.
Ngồi sát một góc phòng, Quân nghe thấy trái tim mình đập liên hồi, hơi thở cũng như nghẹn lại.
“Có phải số điện thoại của Thụy không vậy?” Khó khăn bấm lên được một dòng chữ, Quân gửi đi, rồi chờ đợi.
Ting! Rất nhanh sau đó, tiếng chuông tin nhắn vang lên báo có tin mới đến: “Đúng rồi. Cho hỏi ai vậy?”
“Một người giấu mặt. Rất thích Thụy. Nói chuyện với nhau được không?“
“Nếu không biết là ai mình sẽ không nói đâu.”
Quân nín lặng, nhìn màn hình điện thoại chứa đựng những con chữ lạnh lùng của Thụy gửi qua, rồi… òa khóc. Nước mắt như cơn mưa rơi xuống, tưới mát mảnh đất khô cằn đầy sự thất vọng và nỗi buồn trong lòng Quân. Ngay lúc đó Quân biết câu chuyện của mình sẽ không
bao giờ có kết thúc đẹp. Rất khó. Không bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro